Vùng Đất Tự Do

Ethan dẫn Tài đến cơ sở bí mật để gặp đội Kraken.

Đội Kraken phiên bản thứ nhất đã bị tiêu diệt gần như hoàn toàn, đây là các ứng cử viên cho phiên bản thứ hai. Tài không hy vọng nhiều ở những người này, hắn biết rằng họ không đủ năng lực để ám sát các Sát Thần, vì nếu họ làm được thì họ đã trở thành các Sát Thần tiếp theo.

Hắn đến gặp họ với tâm lý cầu may là chính.

Đội Kraken thứ hai cũng có mười người, cả mười người đều trùm mũ đen kín mặt.

Tài nhìn mười người này một lượt, trong lòng thoáng dâng lên niềm xúc động. Hắn có cảm tưởng như mình đang quay ngược về quá khứ vài tháng trước, thời điểm sắp diễn ra cuộc tấn công Olympus, nhưng lần này hắn đóng vai người khảo nghiệm, thay vì bị khảo nghiệm.

Cách khảo nghiệm của Tài không giống người bình thường. Trước hết hắn chăm chú lắng nghe nhịp tim của các ứng cử viên.

Nhịp tim quá nhanh, cứ vang lên thình thịch, thình thịch, cho thấy tâm lý và thể lực của mười người này đều có vấn đề.

Sự thất vọng của hắn đã rơi xuống cùng cực, nhưng không biểu hiện ra ngoài nét mặt.


Hắn lấy ra mười lá bài, cầm trên tay, chậm rãi giơ lên cho tất cả cùng xem:

- Tôi sẽ không làm mất thời gian của các vị. Tôi sẽ phóng mười lá bài này ở khoảng cách hai mét nhằm làm rách ngực áo của các vị, bất kỳ ai tránh được lá bài của tôi sẽ được nhận vào đội Kraken. Mọi người đã rõ cả chưa?

Một vài ứng viên nghe xong thì gật đầu, những người còn lại đứng yên bất động, chỉ có điều dù gật đầu hay bất động thì nhịp tim của đám người lại tăng thêm một nấc nữa. Rõ ràng họ biết hắn là ai và hắn có thể làm gì với các lá bài.

Bây giờ thì Tài đã không còn cố tỏ vẻ thản nhiên:

- Ethan, ở đây có bác sĩ chứ? Tôi sợ chúng ta sẽ phải cấp cứu cho các quý ông này khỏi cơn đột quỵ tập thể vì chứng căng thẳng quá độ.

Ethan tưởng hắn đùa, liền hùa theo:

- Chết thì chôn, sợ gì?

Tài khẽ nhăn mặt, biết rằng có nói Ethan cũng không hiểu. Đã vậy thì hắn không nói nữa. Bàn tay trái vung ra, mười lá bài bắn đi cùng lúc, chia nhau tấn công mười người.

Thật bất ngờ, cả mười người này đều phản ứng mau lẹ, bị Tài nhắm bắn ở khoảng cách gần như vậy mà vẫn kịp phản ứng, chỉ có điều tốc độ phản ứng chưa đủ nhanh, lá bài sượt qua ngực cắt thành một vết rách rất ngọt.

Tài thành thật khen ngợi:

- Biểu hiện của các vị tốt hơn tôi mong đợi, hẳn đội trưởng Ethan đã mất rất nhiều công sức mới tìm được mười người ở đẳng cấp này. Tuy nhiên các vị vẫn chưa đáp ứng được tiêu chuẩn thấp nhất cho nhiệm vụ sắp tới. Mọi người giải tán được rồi.

Các ứng viên nhìn nhau, không ai động đậy.

Ethan nói:


- Tài, nghĩ lại đi. Họ là những người giỏi nhất mà chúng ta có.

- Nếu tôi đồng ý cử những người này đi, họ sẽ chết.

- Nếu anh không cử họ đi, họ vẫn sẽ chết.

Tài ngạc nhiên hỏi lại:

- Tôi không chọn họ thì lão già Tư Lệnh sẽ mang những người này ra xử tử à?

- Cẩn thận cái mồm. Đừng có bất kính với lãnh tụ tối cao của chúng ta như vậy. Những người này là các Hiệp Sĩ đã thử ma túy Hãm Thần thất bại, nhưng họ không chết ngay như những người khác mà vẫn chống chịu được một thời gian. Chỉ một thời gian thôi, vì chất ma túy này như căn bệnh ung thư đang ăn mòn các cơ quan nội tạng của họ từ bên trong.

Tài lập tức hiểu ra:

- Thảo nào tôi nghe nhịp tim của họ hỗn loạn như vậy. Tôi lại cứ tưởng anh bất cẩn dẫn về mấy ông bị bệnh tim.

- Cả mười người này đều có lý do cá nhân để tham gia chiến dịch Săn Thần. Lý do ấy là gì thì anh không cần biết, cũng không phải là chuyện chúng ta cần bàn ở đây. Họ đi cùng ta để chết chứ không phải để trở về còn sống, vì thế trong kế hoạch của anh, hãy hoạch định thế nào để họ có thể dùng tính mạng của mình đóng góp cho sự thành công của chiến dịch.


Tài rùng mình.

- Anh muốn tôi nghĩ cách đưa mười người này đến chỗ chết?

- Tôi cứ nghĩ cái chết, nhất là cái chết của người khác, với anh chỉ là một khái niệm mơ hồ?

- Giết người là một chuyện nhưng giết đồng đội của mình là chuyện khác. Tôi chưa từng phản bội đồng đội, dù cho gặp kẻ thù nguy hiểm đến thế nào đi nữa. Họ chiến đấu cùng tôi và sẽ trở về cùng tôi. Ý nghĩ phải chuẩn bị trước cho cái chết của họ khiến tôi cảm thấy buồn nôn.

- Nếu anh không làm thế, họ sẽ chết một cách vô nghĩa và người thân của họ sẽ không nhận được bất kỳ trợ cấp nào từ Liên Minh.

Tài thở dài.

Hắn không ngờ có ngày mình lại rơi vào tình huống này. Tài có những nguyên tắc sống bất di bất dịch, chẳng hạn như yêu thương gia đình, trân trọng tình anh em, bằng hữu, đồng đội, yêu quý cái thiện và căm ghét cái ác, nhưng số phận đang ra mặt trêu đùa hắn, buộc hắn phải lựa chọn, không phải giữa thiện và ác, mà là giữa hai điều ác để chọn lấy điều ác mang màu sắc nhân văn hơn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận