Vùng Đất Tự Do
Quả nhiên Daniel không tin. Nó nghẹo đầu, cười hỏi:
- Vậy thì Anthony đã làm gì anh em bạn?
Tài đi quanh phòng và thu nhặt những con dao găm đang cắm trên đầu xác chết, trong khi ánh mắt trước sau vẫn dán chặt vào Daniel.
- Trực tiếp thì không. Nhưng nếu không giết gã chúng tao sẽ chết đói. Đây là một xã hội mà nếu không có mối quan hệ với các nhân vật thượng tầng trong Liên Minh Tự Do thì cách kiếm tiền duy nhất là giết người và cướp của. Chúng tao không lựa chọn cuộc sống này. Cuộc sống này đã lựa chọn chúng tao. Được rồi Daniel, em trai tao đâu?
Tài đứng cách Daniel chừng hai mét. Ở khoảng cách này hắn vung tay là lấy được mạng thằng nhóc tức thì.
- Mày đã phá hủy kế hoạch của tao, vậy thì tốt nhất nên nói điều gì đó có ý nghĩa. Nếu không, tao thề rằng cái đầu tiếp theo rụng xuống sẽ là của mày.
Daniel tuy điên khùng nhưng có năng lực nhận thức rất tốt, nếu không thì nó đã sớm chết từ lâu. Nó không đùa cợt nữa mà trả lời nghiêm túc:
- Em bạn đã bị một thằng gốc Mexico có tên là Dominic Matteo mang đi. Tôi chỉ biết vậy thôi. Hắn là một nhân vật rất thần bí. Ngay cả Martin Mac cũng không biết tên thật của gã, nhưng tôi lại biết.
- Vì mày đã ngủ với gã?
- Đúng vậy. Thỉnh thoảng gã vẫn đến tìm tôi, và những lúc như thế Martin Mac lại im lặng, thằng con hoang ấy có vẻ sợ Dominic lắm.
- Làm thế nào để tìm được gã?
- Chuyện đó thì tôi không biết. Gã luôn là người chủ động. Nhưng tất cả các lần ấy đều diễn ra ở phố Lay Ơn nên tôi đoán rằng lần tiếp theo cũng vậy.
- Được rồi. Daniel, tao cần mày để tìm đến Dominic. Mày không có sự lựa chọn, mày phải giúp tao hoặc tao sẽ giết mày. Mày có hiểu không?
- Tôi hiểu. Tôi sẽ giúp bạn.
Daniel tỏ thái độ hết sức hợp tác, nhưng sau khi nhìn thấy những gì nó đã làm với Martin Mac và Victor, Tài hiểu rằng không thể tin được những cử chỉ thân thiện của nó.
Tài thậm chí còn không dám chớp mắt khi đứng nói chuyện với Daniel ở khoảng cách gần. Ý nghĩ về việc tự nhiên rơi đầu khiến ngay cả một người điềm tĩnh như hắn cũng phải sởn gáy.
- Tình hình ngoài kia thế nào rồi?
- Lúc tôi vào thì mọi việc vẫn bình thường. Vincent cử tôi vào đây giúp các bạn.
- Sao gã không tự vào?
- Tôi không biết.
Tài im lặng. Hắn tự hỏi mình nên làm gì tiếp theo.
Dù thế nào hắn vẫn phải giết Samuel. Hắn đã kết thù với tên này, nếu để gã sống sẽ là mối đe dọa tiềm tàng.
Vincent cũng phải chết. Hắn đã giết hai người bạn thân thiết của gã, đã phá vỡ tổ chức mà gã cất công xây dựng, đã triệt đường sống của gã, giữa hai người là mối thâm thù không có cách nào giải quyết nổi. Trên đời này không thể cùng lúc dung chứa được cả Tài và Vincent.
Trận chiến này còn dài. Hắn mới đi được nửa đường.
- Daniel, Vincent đã từng lạm dụng mày chưa?
- Chưa bao giờ. Ngược lại anh ấy rất tốt với tôi. Anh ấy là người duy nhất trong nhóm Con Kiến lên tiếng che chở cho tôi mỗi khi những thằng còn lại áp bức tôi. Cũng chính anh ấy dạy tôi cách dùng dao. Vì thế mà tôi rất quý anh ấy.
- Ồ.
Tự nhiên Tài ngắc ngứ, ý định dùng Daniel làm mồi dẫn Vincent bỗng chốc phá sản.
- Nhưng nếu bạn cần tôi mời Vincent vào đây thì tôi sẽ làm.
Tài trố mắt ra nhìn Daniel.
- Tại sao?
- Tại sao bạn lại hỏi tại sao?
- Gã đối xử với mày tốt như vậy, tại sao mày phản gã?
- Tôi thích vậy. Tôi thích thấy người ta giết hại lẫn nhau.
Tài rùng mình.
Hắn cảm giác cứ mỗi phút trôi qua hắn lại khám phá được một khía cạnh mới, đáng sợ hơn từ Daniel. Thằng nhóc này là bằng chứng sống của sự bệnh hoạn. Không có bất kỳ khía cạnh nào trong tính cách lẫn con người của nó mang tính người, tất cả các suy nghĩ và hành động của nó đều vô cùng man rợ.
Daniel cười:
- Bạn sao thế?
- Không có gì. Mày đi gọi thằng Vincent vào đây.
- Tôi đi ngay, bạn hãy chuẩn bị đi kẻo lỡ việc.
Tài trừng mắt nhìn Daniel nhẹ nhàng đóng cánh cửa thép lại sau lưng. Trong đầu hắn văng vẳng câu dặn dò của thằng nhóc.
Những người không theo dõi vụ việc này từ đầu có khi còn tưởng hai người là bạn bè thân thiết. Chỉ những người hiểu được nội tình mới thấy câu nói ấy quái đản đến mức nào. Tài đã xác quyết rằng cái ngày mà hắn không cần đến Daniel nữa hắn sẽ giết thằng nhóc này ngay tức thì.
Hắn không thể chịu đựng nổi một cuộc sống có Daniel kè kè bên cạnh. Điều đó chẳng khác gì việc ôm khư khư con rắn độc trong lòng và cầu mong nó không cắn mình. Thậm chí nếu phải lựa chọn giữa Daniel và rắn độc, hắn sẽ chọn rắn độc không chút do dự.
Ít nhất thì rắn độc cũng không khó đoán như Daniel.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...