Vùng Đất Tự Do

Donut Boy nói rất chậm, có lẽ vì sức khỏe của gã xuống quá rồi.

Tài kiên nhẫn chờ gã nói nốt.

Đôi mắt của Donut Boy hấp háy:

- Quả bom dưới đít tôi có thể được kích hoạt theo hai cách. Cách thứ nhất là tôi đứng lên, và cách thứ hai là anh đứng lên. Cái ghế mà anh đang ngồi kết nối với quả bom bằng sóng vô tuyến, chỉ cần anh đứng lên thì quả bom sẽ tự động phát nổ.

Alexander lập tức cúi người xuống kiểm tra cái ghế. Gã nhận ra rằng quả thật mặt sau của cái ghế có cài một thiết bị truyền sóng cực kỳ phức tạp, một người không am hiểu về kỹ thuật như gã chỉ có thể đứng nhìn chứ không biết xử lý như thế nào.

Gã quay lại, nói với đàn em:

- Tìm ai đó biết về thứ của nợ này đến đây ngay.


Donut Boy lại run run cười:

- Muộn rồi. Kể từ lúc anh ngồi xuống bộ đếm giờ đã khởi động. Tôi nghĩ chỉ năm phút nữa thôi là bom nổ.

- Tại sao chúng không cho nổ ngay?

- À, là vì Khaby sợ có người nào đó bên lão phạm sai lầm, quên mất cái ghế này là ngòi nổ, nếu cho nổ ngay thì tự nhiên ba trăm người bên mình thiệt mạng một cách oan uổng, nên đã giành cho chúng thời gian đủ dài để rút lui khỏi chỗ này. Còn về phần anh, thì vội làm gì? Đã ngồi xuống là chết, nổ ngay hay nổ sau mấy phút cũng giống nhau cả thôi.

Tài im lặng, mồ hôi bắt đầu túa ra.

Cách làm này thật thông minh. Hẳn Liên Hiệp đã bỏ ra rất nhiều công sức để thiết kế cái bẫy hoàn hảo như thế này. Nhất thời hắn không biết nên xử lý như thế nào cho phải.

Vụ tập kích lần này tưởng dễ dàng mà hóa ra lại nguy hiểm trùng trùng, càng nghĩ càng thấy đây là con đường một chiều, mỗi khi hắn tiến gần hơn tới việc giết Donut Boy lại là một bước gần hơn đến cửa tử không sao quay đầu lại được. Cảm giác cận kề cái chết thật là kinh khủng. Tệ hơn nữa, không chỉ mình hắn chết mà hàng nghìn người khác cũng sẽ phải chết theo.

Thật may mắn, đội theo kèm Alexander hôm nay toàn là các sát thủ tinh nhuệ bậc nhất, lúc ấy mọi người đều hiểu rõ tình thế nhưng không hoảng loạn mà vẫn đứng yên một chỗ chờ chỉ đạo. Nếu chúng hò nhau bỏ chạy thì tình hình sẽ còn nát hơn nữa.

Tài hỏi Donut Boy:

- Có cách nào xử lý việc này không?

Donut Boy khẽ gật đầu:

- Có một cách.


Tài không cảm thấy phấn khích. Cách mà Donut Boy nói nhiều khả năng tỷ lệ thành công rất thấp.

- Kể từ khi được đưa đến đây, cuộc sống của tôi chủ yếu xoay quanh ma túy và ảo giác mà nó mang lại, nhưng cho dù người ta có nghiện ma túy đến đâu thì cũng có lúc phải ngừng lại, nếu không tất sốc thuốc mà chết. Những lúc như thế tôi lại nghĩ về cái ghế này. Những người thiết kế ra nó đã tính đến một trường hợp mà họ không mong muốn nhất, đó là anh không đến tìm giết tôi và tôi cũng không tự động chết, vậy thì phải làm thế nào? Họ sẽ phải vô hiệu hóa quả bom. Có một thiết bị dùng để vô hiệu hóa quả bom. Nó không có ở đây mà được đặt ở cứ điểm của Voi Châu Phi. Quả bom được làm ra với một độ trễ nhất định, độ trễ ấy vào khoảng ba giây. Trong ba giây ấy, tôi đứng lên bom cũng không nổ. Anh có thể tận dụng ba giây này để vô hiệu hóa nó.

- Vô hiêu hóa như thế nào?

- Nếu có thiết bị chuyên dụng thì chỉ cần áp nó lên mặt ghế là bom không nổ nữa. Nhưng vì không có, và cũng không cách nào kiếm ra kịp được, nên anh sẽ phải thao tác bằng tay. Anh cần nhập năm mươi con số vào màn hình cảm ứng của quả bom, mỗi ô số chỉ bé bằng đầu tăm. Nhập xong năm mươi số này quả bom sẽ được vô hiệu hóa. Nhập sai một số bom sẽ nổ, nhập chậm bom cũng nổ.

- Anh có biết năm mươi số đấy ở đâu không?

Donut Boy cười khùng khục:

- Jackson dán nó trên tường kia kìa.

Tài vội nhìn theo hướng Donut Boy chỉ, quả thật có một tờ giấy dán trên tường, ghi rành mạch mật mã năm mươi số, bên dưới có chữ ký của Jackson và dòng chữ: Chúc may mắn.

Tài hình dung ra thái độ giễu cợt của Jackson khi viết dòng chữ này. Lão biết rằng Tài không làm được, vì bản thân lão cũng không làm được. Hẳn lão đã thử nhiều lần và tất cả đều kết thúc trong thất bại thảm hại.


Jackson để mật khẩu ở đây cũng như đặt bữa cơm ngon lành cách người đang bị xích vào cột một khoảng cách vừa đủ xa để họ nhìn thấy được, nhưng không thể chạm tới được.

Nhưng lúc này Tài không có thời gian để nghĩ ngợi. Từ nãy đến giờ đã gần năm phút rồi.

- Alexander, mau bóc tờ giấy ấy mang lại đây.

Alexander lập tức làm theo lệnh. Gã trải tờ giấy ấy ra mặt bàn để Tài có thể đọc được. Tài dồn hết sức để ghi nhớ năm mươi con số.

- Chúng ta sẽ phải nhập mật mã.

- À, quên, còn điều này nữa chưa kịp nói với anh. Lượng ma túy khủng khiếp trong phòng này là một cái bẫy khác, cốt để cưỡng ép anh hít chúng qua đường thở. Ma túy vào trong người sẽ gây ra sự phấn khích giả tạo, khiến cho anh ảo tưởng rằng mình có thể làm được những điều mà những người hơi tỉnh táo một chút cũng nhận ra rằng không thể làm được. Chẳng hạn như việc cố ghi nhớ năm mươi con số vào đầu trong vài giây đồng hồ ấy, ha ha. Trí óc của anh sẽ trở nên mê man, năng lực phản xạ chậm đi, anh có cảm giác như mình đang làm mọi việc với tốc độ của Flash nhưng thực tế lại chỉ ngang với một con rùa. Nhập năm mươi con số theo thứ tự trong vòng ba giây với yêu cầu tuyệt đối về độ chính xác. Trần Tuấn Tài, anh nghĩ anh làm được sao? Anh thực sự nghĩ anh làm được sao?

Tài bỏ qua những lời giễu cợt của Donut Boy. Hắn cúi đầu, chú tâm vào những con số đang hiện ra trước mắt.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui