Vùng Đất Tự Do
Khi chỉ còn cách thời hạn chót mà Tư Lệnh đưa ra một tuần, Adriel thông báo trong cuộc họp của Bộ Tư Lệnh.
- Không xác định được vị trí của Donut Boy.
Tài ngạc nhiên:
- Không xác định được là sao?
- Hắn đã biến mất. Đã một tuần nay chúng tôi không xác định được vị trí của hắn.
Tài lập tức cảm thấy đau đầu. Đây đúng là tin tức tồi tệ nhất mà hắn có thể hình dung ra được.
- Các anh đã tìm hắn ở những đâu rồi?
- Tất cả. Người của ta theo dõi nhà riêng của hắn báo về rằng trong nhà không có người. Đã một tuần này nhà không bật đèn, không mở cửa, xung quanh chỉ có lác đác vài lính canh phòng ngừa mấy thằng trộm vặt. Bình thường quanh nhà hắn có đến cả trăm người băng Voi Châu Phi canh giữ.
- Vợ con hắn thì sao?
- Hắn không có vợ con. Thằng này là trùm ăn chơi trác táng, thay bồ như thay áo. Chúng tôi cũng đã cho người đến kiểm tra các tụ điểm giải trí mà hắn thường lui tới, nhưng cũng không phát hiện được gì.
Genesis lên tiếng:
- Hẳn là hắn đang trốn trong căn cứ của Voi Châu Phi.
Mọi người đồng ý với Genesis. Khả năng này rất cao.
Chỉ Abraham phản bác:
- Tôi không nghĩ là Donut Boy đang trốn trong căn cứ của Voi Châu Phi.
Tài hỏi:
- Tại sao?
- Donut Boy là một con nghiện, phải không Adriel?
Adriel đáp:
- Đúng vậy. Hắn không chỉ nghiện mà còn nghiện rất nặng. Và không chỉ mình hắn nghiện mà tất cả những trợ lý của hắn đều nghiện lõ đít.
Abraham gật đầu:
- Tôi đã sống với người nghiện rồi. Không hút không chịu được. Lúc thiếu thuốc vật vã lắm. Donut Boy trốn đâu đi nữa cũng cần có thuốc đốt hàng ngày. Nhưng Voi Châu Phi cấm tiệt các thành viên dùng ma túy. Bản thân Khaby cũng không dùng. Điều này cũng dễ hiểu thôi. Nghiện rồi thì đánh đấm gì được nữa? Càng là sát thủ cự phách càng phải cố tránh ma túy vì dùng nhiều trí não sẽ bị tổn thương. Voi Châu Phi cần Donut Boy nhưng lại rất ghét Donut Boy. Chúng không đời nào cho hắn vào trong căn cứ để tiêm nhiễm văn hóa ma túy cho các thành viên. Tất chúng phải thu xếp cho hắn ở một chỗ khác bên ngoài, nhưng lại cũng không cách xa quá để nếu có việc gì còn kịp thời tiếp viện.
Tài khen ngợi:
- Có lý lắm, Abraham. Còn gì nữa không?
- Donut Boy là ông trùm phân phối ma túy, tất bản thân hắn phải tự giành cho mình những mặt hàng tốt nhất, những loại ma túy tinh khiết có khả năng gây ảo giác lớn nhất. Những mặt hàng quý và đắt tiền như vậy chắc chắn phải được bảo vệ đặc biệt. Adriel, chúng ta có thể theo dõi các chuyến xe có lực lượng bảo vệ dày đặc hơn những chuyến xe khác, từ đó biết hắn sống ở đâu.
Adriel lắc đầu:
- Không đơn giản vậy đâu. Những chuyến xe có nhiều sát thủ đi theo bảo vệ một ngày có đến cả nghìn, làm sao theo dõi được.
Tài hỏi:
- Mạng lưới vận hành của Donut Boy được tổ chức như thế nào?
- Về cơ bản giống như Thần Tài bên ta, nhưng thêm nhà máy đóng gói nữa. Các chuyến xe của Liên Minh sẽ mang hàng đến nhà máy đóng gói của Donut Boy, ở đó người của hắn sẽ tiếp nhận và chia ra thành các gói nhỏ để phục vụ cho thị trường bán lẻ.
- Có bao nhiêu người bảo vệ cho nhà máy?
- Tầm mười nghìn người. Đây là địa điểm được ưu tiên bảo vệ.
Trong đầu Tài dần dần hiện ra một kế hoạch tinh vi sẽ đưa hắn đến vị trí của Donut Boy.
- Hãy thử hình dung, nếu như nhà máy của Donut Boy đột nhiên bị tấn công, các dây chuyền không hoạt động được thì điều gì sẽ xảy ra? Dòng chảy phân phối ma túy ở Vùng đất Tự Do nhất thời sẽ bị chặn đứng. Tuy nhiên trong trường hợp ấy vẫn sẽ có những chuyến xe bắt buộc phải chạy. Đó là chuyến xe dành cho những khách hàng đặc biệt quan trọng, một trong số đó chính là ông chủ của chúng, Donut Boy. Nhà máy sẽ phải vét cạn những phần ma túy còn sót lại, bất kể chất lượng thế nào để mang chúng đến cho Donut Boy và đám trợ lý của hắn. Vậy thì chúng ta chỉ cần theo dõi những chuyến xe ít ỏi ấy là biết được Donut Boy đang trốn ở đâu.
Aleksei vội nói:
- Như vậy là gây sự trực tiếp với băng Voi Châu Phi rồi.
- Đấy là trong trường hợp chúng biết chúng ta là thủ phạm. Abraham, tôi giao việc này cho anh. Anh dẫn người của anh đi làm nhiệm vụ phá hoại. Yêu cầu thứ nhất là phá hoại thế nào cho nhà máy phải ngừng hoạt động trong tối thiểu ba ngày, yêu cầu thứ hai là không được để lộ thân phận của mình. Anh có làm được không?
Abraham ngẫm nghĩ một lát rồi gật đầu.
- Có thể làm được. Thủ lĩnh cho tôi bao nhiêu ngày?
- Anh chỉ có ba ngày.
- Ba ngày là đủ rồi.
Tài không biết Abraham làm cách nào, nhưng hắn tin rằng một khi Abraham đã nhận lời như vậy hẳn phải có biện pháp.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...