Vùng Đất Trù Phú

Phải mất hơn 6 tháng lênh đênh trên biển, phái đoàn cặp bến vương quốc Anh vào ngày 5 tháng 12 năm 1814. Tại bến cảng tàu bè ra vào nhộn nhịp có nhiều tàu hơi nước hơn so với các cảng Đại Nam, các cung đường được lát đá xanh rất vừa vặn và rộng. Do đã quen với khu phố Tây ở các thành trong nước nên Thùy không thấy lạ lắm với lối kiến trúc ở đây. Khi tàu cập bến sứ bộ lên bờ thấy có một đám đông người đợi sẵn, khi Khôi bước xuống boong tàu. Khôi thấy một nhóm mặc quân phục màu trắng bắt đầu chơi nhạc rất hùng tráng, một người bước ra tiến tới chỗ của Khôi đưa tay ra chào theo nghi lễ ngoại giao rồi cất tiếng nói:

“Xin chào phái trưởng chào mừng phái đoàn đã đến vương quốc Anh, xin tự giới thiệu tôi là Smith là Bộ trưởng bộ ngoại giao thay mặt chính phủ Anh tiếp đón phái đoàn. Mời phái trưởng và phái đoàn lên xe ngựa đến khu nhà dành cho những phái đoàn tới vương quốc Anh”.

Trước đó tôi có dặn Khôi: “Việc có lấy lại được Lưỡng Quảng hay không phụ thuộc rất nhiều vào sự hợp tác giữa Đại Nam và vương quốc Anh. Trẫm muốn hợp tác nhanh với vương quốc Anh nhầm hỗ trợ mọi mặt về kinh tế, giao thương, văn hoá và nghệ thuật với phương Tây để Đại Nam có nguồn lực đủ mạnh có thể cạnh tranh với Thanh triều phía Bắc”.

Khôi ngẫm nghĩ lại thì bệ hạ không phải Tây hoá mà muốn giúp dân tộc Việt trở nên hùng mạnh không bị phụ thuộc vào gã khổng lồ phía Bắc. Trên đường đi phái đoàn tò mò ngắm thành phố London và trang phục của người bản xứ đàn ông xứ này không đội khăn xếp mà thường đội mũ hoặc để đầu trần, họ thường mặc sơ mi hoặc áo véc đuôi tôm. Những khung cảnh này đều được bệ hạ dặn dò kỹ vì văn hoá mỗi nơi mỗi khác không nên để phái đoàn mất điểm trong mắt họ.

Ngoài ra Khôi có thấy một số phụ nữ mặc váy hoặc loại kiểu watteau gown có phần thân sau rộng và nối dài trong khi thân trước vẫn ôm sát. Kiểu robe à la française có phần cổ vuông và khoét sâu, thường có dải ruy-băng lớn dọc thân trước gần giống những thiết kế trang phục của công chúa Ngọc Bảo. Những cô gái này dạo chơi cũng bạn bè ở những khu vườn rất lớn, nhiều cây cối được công chúa Ngọc Bảo và một số du học sinh nhắc tới trong những báo cáo khi học tại đây và nó có tên là công viên.

Sau một hồi đi qua các con phố rộng, công viên và con cầu bắc qua sông Theme xe ngựa chở phái đoàn đã dừng ở một căn biệt thự sang trọng có khu vườn trồng nhiều hoa rất rộng rãi và đẹp. Smith dẫn mọi người vào bên trong rồi nói với Khôi:

“Ông Johny là nười quản lý biệt thự ở đây, còn gọi là quản gia sẽ dẫn mọi người đi giới thiệu các phòng, ngài cần gì cứ nói với ông Johny. Ngài đi đường xa mệt nhọc nghỉ ngơi vài ngày, ngài thủ tướng sẽ bố trí gặp ngài sớm. Bảy ngày nữa hoàng gia sẽ tổ chức cuộc mừng công chiến thắng tôi sẽ qua đón ngài đi dự tiệc”.

Nói xong Smith chào mọi người rồi ra về. Khôi được Johny dẫn đến căn phòng rộng có giường ngủ rất rộng rồi ông ấy cũng lên tiếng: “Đây là phòng nghỉ của ngài, chào mừng ngài đến London. Nếu ngài muốn đi đâu thì báo trước cho tôi 1 tiếng để tôi bố trí xe, không có việc gì thật cần thiết ngài không lên ra ngoài đi lung tung”.


Khôi quan sát căn phòng thấy trần xây cao, với rèm cửa bằng nhung, nhìn qua cửa sổ có thể thấy vườn hoa tạo cảm giác thư thái. Trong phòng có để tủ rượu bày nhiều loại rượu cao cấp. Tối hôm đó thương nhân Henry là thương nhân đã làm ăn với Đại Nam đến tìm Khôi để nói chuyện. Nhờ là đối tác độc quyền về nước hoa, gương và buôn bán vũ khí giữa Đại Nam với vương quốc Anh mà Henry đã trở thành một thương nhân nổi tiếng trong giới thượng lưu và quý tộc vương quốc Anh.

“Chào Khôi, lâu rồi mới gặp” Henry nói.

“Lâu rồi mới gặp. Chúng ta nói chuyện chút, bệ hạ muốn tôi giao lưu với giới thượng lưu Anh”.

“À cái đó thì dễ mà, nhờ chuyến đi Đại Nam và bán độc quyền mà sự uy tính trong giới đó khá cao. Tôi giúp anh được”.

“Mà tôi thắc mắc một chuyện”.

“Anh hỏi đi” Henry nói.

“Khi đi dưới phố tôi nghe nhiều tiếng không phải tiếng Anh mà có chút lạ”.


“Đúng rồi ngoài tiếng Anh thì còn tiếng Scotland, Wales, Ireland” Hẻny giải thích.

“Giống Đại Nam cũng có nhiều ngôn ngữ địa phương”.

“Gần giống vậy nhưng vương quốc Anh khác Đại Nam, vương quốc Anh là tên ngắn gọn thôi”.

“Vậy khác chỗ nào?”.

“Vương quốc Anh có tên đầy đủ là vương quốc liên hiệp Anh và Ireland gồm bốn quốc gia cấu thành là Anh, Scotland, Wales, Ireland”.

“Thì ra là vậy”.

Lúc cả hai đang nói chuyện, ông Johny bước vào: “tôi được ngài bộ trưởng ngoại giao Smith giao việc sắp xếp chỗ cho ngài với giới quý tộc thượng lưu tại một nhà hàng”.


Henry nói thêm vào: “bữa tiệc đó tôi cũng có tham dự, nghe nói có rất nhiều người đang có ý định làm ăn với Đại Nam. Cố gắng đi Đại Nam sẽ có lợi rất nhiều”.

Ngày hôm sau đúng hẹn Khôi được Henry đón đưa đến một lâu đài xa hoa tráng lệ ở London dự tiệc. Bước vào cửa Khôi thấy hai người hầu mặc áo đuôi tôm đỏ cúi chào và mở cửa mời vào. Bước vào trong là một đại sảnh lớn xa hoa trang lệ với những chùm đèn phale tráng lệ. Rất nhiều người ăn mặc sang trọng đang tụ tập thành các nhóm nói chuyện. Khi Khôi và Henry bước vào trong sảnh, có một người đàn ông trung tuổi tóc nâu ăn mặc sang trọng tươi cười niềm nở nói:

“Xin chào phái trưởng Đại Nam, tôi tự giới thiệu tôi là nam tước William vùng Meserside rất hân hạnh được làm quen với ngài”.

Khôi cúi người rồi cũng giới thiệu: “tôi tên là Khôi là trưởng phái đoàn Đại Nam tới đây, mong chúng ta hợp tác vui vẻ”.

Lúc này Henry nói nhỏ với Khôi: “hắn đang làm ăn trên đất Mỹ, hắn mua rất nhiều đồn điền và trang trại. Kinh doanh rất phát triển và hắn đang quan tâm cơ hội làm ăn ở Đại Nam”.

“Cũng hay đó, Đại Nam cũng muốn kinh doanh nhiều nơi”.

“Ngoài cái đó ra tôi muốn giới thiệu người này”.

Nói xong Henry dẫn Khôi đến gặp một cặp vợ chồng người Anh đang đứng giữa nhà nơi đó tụ tập khá đông người. Người chồng tầm ngoài 50 với dáng khá cao bụng bự mặc áo véc đuôi tôm khí chất cao quý, người vợ mặc váy đầm màu tím viền cổ tay ren cầu kỳ sang trọng.


Henry giới thiệu người này với Khôi: “giới thiệu với cậu đây là Bá tước George White là một trong những cổ đông chính của Công ty Đông Ấn Anh”.

Rồi Henry giới thiệu Khôi với người này: “giới thiệu với ông George đây là phái trưởng Khôi của phái đoàn Đại Nam, nơi mà tôi có ghi trong báo cáo với ông lần trước”.

Khôi chủ động đưa tay ra bắt: “Chào ông George tôi đã nghe nói về ông, chúng tôi đang có một đề nghị hấp dẫn về các mặt hàng với công ty Đông Ấn Anh. Tôi tin rằng sự hợp tác giữa chúng ta để khai thác thị trường phía đông Ấn Độ mang lại lợi nhuận lớn cho cả hai bên”.

“Khả năng ngoại ngữ của ngài tốt quá, tôi không tin ngài là người châu Á. Rất hân hạnh được hợp tác với ngài, nếu rành rỗi mời ngài qua trụ sợ chính của chúng tôi để có thời gian đổi kỹ hơn vào sáng mai”.

Khôi đáp lại: “Tôi sẽ có mặt vào sáng mai. Tôi xin phép tôi sẽ đi tiếp thêm vài người”.

Sau khi gặp gỡ một số vị khách quan trọng Khôi muốn nhanh chống tạo tiếng vang nên nói trước nhiều người:

“Thưa quý vị, tôi rất vinh hạnh được gặp mặt các vị trong bữa tiệc tối nay. Tôi rất mong muốn sau buổi gặp mặt này chúng ta sẽ có dịp hợp tác làm ăn trong thời gian tới. Tôi thay mặt cho Đại Nam cam kết sẽ hợp tác bền vững, uy tín và hai bên cùng có lợi. Rất cám ơn quý vị và mời quý vị dự tiệc”.

Trong bữa tiệc mọi người vui vẻ trao đổi, làm quen và Khôi cũng không quên tặng mỗi một vị khách nữ một món quà là túi xách da và bóp ví cao cấp được Ngọc Bảo thiết kế và sản xuất cho giới thượng lưu tại châu Á. Một buổi ra mắt gây được rất nhiều thiện cảm của giới thượng lưu vương quốc Anh.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui