Sở Anh Túng trốn tránh Thời Dạ cả ngày, ngày hôm sau cũng không đến phòng tư vấn tâm lý.
Tất nhiên, hôm nay anh có việc bận, cũng là một phần lý do.
Sau hơn một tháng, Dư Cảnh Thụ cuối cùng cũng có một ngày nghỉ ngơi, ông quyết định dùng ngày này để đến thăm hai mẹ con nhà họ Sở.
Sở Anh Túng không biết mẹ anh có tình cảm gì với người đàn ông này hay không, nhưng dù sao anh cũng quyết định trưng ra vẻ mặt lạnh lùng, không tham gia vào cuộc trò chuyện.
Dư Cảnh Thụ ngượng ngùng ở chơi với họ cả buổi chiều, cuối cùng đích thân xuống bếp nấu cho họ một bữa tối.
Tuy người không được chào đón, nhưng thức ăn thì không thể lãng phí – Sở Anh Túng ăn cơm xong, cuối cùng cũng không còn lạnh lùng nữa, chỉ là vẫn không thèm để ý đến Dư Cảnh Thụ.
Sau bữa tối, bầu không khí thực sự ngượng ngùng đến mức không thể nào nhìn nổi, hai người đàn ông, một lớn một nhỏ nhìn nhau.
Mẹ Sở đành phải sai Sở Anh Túng ra ngoài mua ít trái cây về.
“…” Tuy rất miễn cưỡng, nhưng Sở Anh Túng vẫn bất đắc dĩ đi ra ngoài.
Nhưng anh vẫn đề phòng, trước khi đi còn cố ý dừng lại trước cửa, vểnh tai nghe ngóng động tĩnh bên trong.
Không ngờ, tuy không nghe thấy Dư Cảnh Thụ có ý đồ gì bất chính với mẹ mình, nhưng lại vô tình nghe thấy Dư Cảnh Thụ đang nghe điện thoại trên ban công.
Dư Cảnh Thụ nhận được điện thoại của đồng nghiệp.
Đầu dây bên kia nói: “Thông tin tình báo mà cấp trên vừa khai thác được, cuộc thi hackathon lần này có thông tin đăng ký của Signale.
Hình như hắn ta tham gia với tư cách cá nhân, không lập nhóm với bất kỳ ai khác.”
“Cái gì?” Nghe thấy câu này, Dư Cảnh Thụ lập tức đi ra ban công, “Signale lại xuất hiện, là vì cuộc thi hack… vậy có thông tin gì khác không?”
“Không có, thông tin đăng ký đều là thông tin liên lạc ảo, bên bộ phận kỹ thuật vẫn không có cách nào.
Ý của cấp trên là, việc điều tra Signale tạm thời giao toàn quyền cho chúng ta, cho nên lần này cũng giao cho anh…”
Nghe vậy, Dư Cảnh Thụ thở dài nói: “Tôi biết rồi, tối nay tôi sẽ quay lại.”
“Đội trưởng, anh cứ nghỉ ngơi cho khỏe đi, cuộc thi hackathon còn kéo dài mấy ngày, không cần phải vội vàng như vậy.
Hơn nữa, chẳng phải lần trước ở trường Đại học D, chúng ta đã khoanh vùng được một số đối tượng khả nghi rồi sao? Tôi thấy đây cũng là một cơ hội tốt.”
“Ừm.” Dư Cảnh Thụ trầm ngâm, dường như đang nhớ lại chuyện gì đó, đột nhiên nói, “À đúng rồi, trước đây có một người tên là Thời Dạ, cậu còn nhớ chứ?”
“Nhớ chứ, cậu sinh viên kia, đã bị xóa khỏi danh sách theo dõi rồi, sao vậy?”
Dư Cảnh Thụ nói: “Mấy hôm trước tôi có gặp lại cậu ta, vẫn cảm thấy kiến thức chuyên môn của cậu ta… không giống sinh viên bình thường, trước đây nghe nói bài thi của cậu ta trong cuộc thi cấp trường còn vượt quá điểm tối đa.
Hơn nữa, cho dù là vụ mã độc tống tiền, hay vụ rò rỉ thông tin cá nhân ở trường Đại học D gần đây, dường như đều có bóng dáng của cậu ta, có phải là quá trùng hợp rồi không? Đã vậy, nhân tiện lần này điều tra, chúng ta theo dõi GPS của cậu ta luôn đi.”
“Vâng, đội trưởng, vậy tôi sẽ thêm Thời Dạ vào lại.”
Dư Cảnh Thụ cúp điện thoại.
Nhưng Sở Anh Túng đang trốn dưới cửa sổ, tâm trạng lại bắt đầu dậy sóng.
– Anh không biết, thì ra Thời Dạ cũng nằm trong danh sách điều tra của Dư Cảnh Thụ, từ bao giờ vậy? Vì sao lại như vậy?
Hình bóng Thời Dạ lại hiện lên trong đầu Sở Anh Túng.
Hình như anh vẫn chưa hiểu rõ Thời Dạ, anh chỉ mới biết cậu nhóc này có năng khiếu về an ninh mạng, nhưng rốt cuộc là lợi hại đến mức nào? Đã làm những gì, mà lại bị Dư Cảnh Thụ, một cố vấn của cảnh sát điều tra, thậm chí còn bị theo dõi GPS?
Tối hôm đó, Sở Anh Túng trở nên trầm tư, thậm chí còn không có tâm trạng để ý đến Dư Cảnh Thụ.
Hôm sau, Dư Cảnh Thụ quả nhiên quay lại đơn vị.
Còn Sở Anh Túng sau khi tan học, trong lòng vẫn do dự không quyết, đứng trước cửa lớp học chuyên ngành của Thời Dạ, đi đi lại lại mấy vòng, nhưng vẫn không quyết định được có nên đi tìm Thời Dạ hay không.
Tạm thời anh vẫn chưa biết nên nói như thế nào, trực tiếp đi hỏi có phải là quá thẳng thừng hay không?
Anh không biết, kỳ thực trong lớp có mấy sinh viên đang bí mật báo tin cho Thời Dạ.
[Ôi, tiêu rồi, tên đại ca kia lại đến tìm Dạ ca rồi…]
Trong nhóm chat của lớp, có mấy người đang xì xào bàn tán.
[Lần trước Dạ ca bị hắn “bắt cóc” đi, không biết đã gặp phải chuyện gì nữa, sợ là bị vét sạch tiền rồi cũng nên?]
[Bảo sao, dạo này Sở học trưởng hình như rất hay đến tìm Dạ ca, là vì thấy Dạ ca dễ bắt nạt sao? ]
[Tao thấy Dạ ca không dễ bắt nạt đâu, nhưng mà Dạ ca hình như rất nghe lời tên học trưởng kia.]
[Nhưng mà, với tính cách của Dạ ca, biết đâu cậu ấy lại thấy phiền phức… những vấn đề có thể giải quyết bằng tiền, cậu ấy không muốn nói nhiều một lời?]
[Mẹ kiếp, mày nói chí lý vl.]
Năng lực tưởng tượng của các bạn học đều vô cùng phong phú, rất nhanh trong lòng đều nảy sinh ảo giác “Dạ ca ngầu thật đấy nhưng mà cũng thảm thật đấy”, len lén nhìn về phía Thời Dạ ở góc lớp.
Một lúc sau, Thời Dạ đứng dậy đi ra nhà vệ sinh.
Vẻ mặt cậu vẫn điềm tĩnh như thường, dường như không biết gì cả.
Phía sau, Uông Cốc do dự một chút, như sợ Thời Dạ sẽ bị tên đại ca kia làm gì đó, cũng đi theo.
Sở Anh Túng nhìn thấy Thời Dạ đi ra, vội vàng nấp sau bức tường, lại do dự một chút.
Đúng lúc này, điện thoại của anh vang lên, là tin nhắn của cô Từ.
[Cô Từ: Nhiệm vụ thân mật lần này là: Nhờ hai em tâm sự với nhau một bí mật! Bất kể là bí mật gì cũng được, là bạn bè thì nên thẳng thắn với nhau mà.]
[Cô Từ: Bổ sung thông tin: Có lẽ nội tâm của Thời Dạ rất khó bộc lộ với người ngoài, cũng sẽ không dễ dàng thổ lộ bí mật trong lòng mình.
Nhưng cô tin rằng, sau những ngày tháng gần gũi nhau, cùng nhau vượt qua từng nhiệm vụ một, chắc chắn hai em đã có được tình bạn quý giá.
Sở Anh Túng, nhiệm vụ thân mật lần này không giới hạn thời gian, cố lên nhé! Hãy trở thành người bạn quan trọng nhất trong lòng Thời Dạ, giúp cậu ấy thoát khỏi cuộc sống cô độc đi nào!]
Sở Anh Túng đọc từng chữ trong hai tin nhắn.
Anh thở phào nhẹ nhõm, trong lòng bỗng nhiên cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều, thầm nghĩ: Cũng đúng, “là bạn bè thì nên thẳng thắn với nhau” mà!
Mấy ngày hôm trước, chẳng phải bọn họ đã cùng nhau đón Tết Trung thu, cùng nhau trượt băng, còn cùng nhau tóm gọn Lý Tường hay sao… Đây chắc chắn là anh em tốt rồi! Hỏi cậu nhóc kia đã làm gì, hình như cũng rất bình thường.
Nghĩ đến đây, khóe miệng Sở Anh Túng lại nhếch lên, vừa gõ điện thoại, vừa trả lời tin nhắn của cô Từ.
[Sở Anh Túng: Ok luôn! Cứ giao cậu nhóc kia cho em!]
Một lúc sau, Sở Anh Túng bước nhanh về phía nhà vệ sinh.
Vừa lúc anh nghe thấy hai câu cuối cùng trong cuộc trò chuyện giữa Uông Cốc và Thời Dạ trước bồn rửa tay.
Uông Cốc: “… Dù sao thì Dạ ca, cậu cẩn thận một chút, hình như Sở Anh Túng thật sự có tiền án tiền sự đấy.”
Thời Dạ: “Tôi biết.”
Uông Cốc dặn dò Thời Dạ xong, liền bước ra khỏi nhà vệ sinh, không ngờ lại đụng phải Sở Anh Túng.
Sở Anh Túng chống tay lên tường, nhìn cậu với vẻ mặt khó đoán, cả người toát ra khí chất của một tên côn đồ: “Ồ, cậu nhóc, giỏi thật đấy, còn biết cách chia rẽ tình cảm nữa cơ à!”
Uông Cốc mặt mày tái mét, giật bắn mình, hơn nữa lại tự biết mình đuối lý, vội vàng cúi đầu nói: “Tôi, tôi không nói gì cả…”
Sắc mặt Sở Anh Túng lập tức sa sầm, hung dữ nói: “Cậu không thích tôi, vừa lúc tôi cũng không thích cậu.
Là bạn cùng phòng của Thời Dạ, cậu quản được cậu ấy đi chơi với ai sao? Sau này bớt xen vào chuyện của chúng tôi đi, nghe rõ chưa?”
Uông Cốc sợ hãi, ấp úng đáp một tiếng, sau đó cúi đầu bỏ chạy.
Sở Anh Túng mặt lạnh tanh bước vào nhà vệ sinh.
Mấy sinh viên bên trong nhìn thấy khí thế u ám của Sở Anh Túng, đều giật mình, vội vàng chạy ra ngoài, thầm nghĩ: Ôi, nhìn ghê gớm thật đấy, hung dữ quá… Dạ ca thảm thật!
Thời Dạ đang thong thả rửa tay, ngẩng đầu nhìn Sở Anh Túng một cái.
Thời Dạ: “?” Sao anh ta lại đến chặn đường mình nữa vậy?
Vấn đề lịch sử này hơi nan giải.
Tóc mái của Sở Anh Túng như muốn rủ xuống, anh ủ rũ nhìn Thời Dạ một lúc, nói: “Này, Uông Cốc nói gì với cậu vậy, cậu ta cũng nhìn thấy bài viết mà Lý Tường đăng sao?”
“Không có.” Thời Dạ nói.
Sở Anh Túng nói: “Từ lúc bài viết được đăng cho đến khi bị xóa cũng phải mất mấy phút, chắc chắn cũng có người khác nhìn thấy, cậu đừng có giấu tôi, có phải cậu cũng nhìn thấy rồi không?”
Thời Dạ nói: “Ừm.”
Sở Anh Túng bất ngờ: “…” A a a a, cậu nhóc này còn thẳng thắn hơn cả mình sao!
Hai người nhìn nhau mấy giây, chuông vào lớp vừa lúc vang lên.
Sở Anh Túng có chút chán nản nói: “Thôi, cậu vào lớp đi.
Tan học, nếu cậu rảnh… tôi đợi cậu trên sân thượng tòa nhà này, có chuyện muốn nói với cậu.
Cậu muốn đến thì đến, không muốn đi chơi với tôi nữa cũng không sao.”
Thời Dạ nhìn anh chằm chằm, nhưng không nhúc nhích.
Đột nhiên, Thời Dạ nói: “Có chuyện gì thì lên đó nói luôn đi.”
Sở Anh Túng khoanh tay, đây là tư thế có phần kháng cự, nói: “Thôi, dù sao tôi cũng là học sinh cá biệt, lỡ đâu lại làm ảnh hưởng đến việc học hành của cậu, bạn cùng phòng của cậu lại có ý kiến với tôi.”
Thời Dạ mím môi không nói, đây là sự im lặng thường thấy của cậu.
Sở Anh Túng thở dài, nói: “Đi thôi, tôi đợi cậu trên đó– Ể?”
Lời còn chưa dứt, đột nhiên cảm thấy cổ tay bị một lực kéo mạnh.
Thời Dạ vậy mà lại trực tiếp nắm lấy tay Sở Anh Túng, xoay người bỏ đi, kéo anh về phía cầu thang, kéo anh lên tận sân thượng.
Sở Anh Túng lần đầu tiên phát hiện ra cậu nhóc này lại có sức lực lớn như vậy, khiến anh không thể nào thoát ra được, cứ thế bị cậu kéo đi.
Rầm.
Cánh cửa sắt bị đá văng ra, Thời Dạ kéo Sở Anh Túng lên sân thượng.
Thời Dạ thản nhiên nói: “Anh đang làm cái quái gì vậy?”
“…” Sở Anh Túng chớp chớp mắt, đột nhiên cảm thấy đầu óc có chút mơ hồ, sao anh lại có cảm giác bị khí thế bá đạo của cậu nhóc này áp đảo hoàn toàn vậy??
Thời Dạ dựa người vào cạnh cửa sân thượng, kéo mũ áo hoodie xuống, đôi lông mày sắc bén lộ ra dưới ánh hoàng hôn, gương mặt nhuốm một tầng sắc thái ấm áp hiếm thấy.
Cậu chặn đường học trưởng trên sân thượng, không cho anh đi.
Một lúc sau, Sở Anh Túng hung hăng vò đầu bứt tóc, biến mái tóc thành một đống lộn xộn: “A a a a a a a a a!”
Do dự không phải là phong cách của anh, đã muốn hỏi thì phải hỏi cho rõ ràng!
Sở Anh Túng nổi cơn thịnh nộ, túm lấy dây mũ áo hoodie của Thời Dạ, hung dữ nói: “Rõ ràng cậu đã nhìn thấy bài viết đó rồi, tại sao lại lừa tôi nói là không có chuyện gì xảy ra! Đúng là tôi không muốn để người khác biết trước đây tôi là học sinh cá biệt, nhưng tôi cũng không muốn cậu giả vờ giả vịt với tôi, sau lưng tôi lại đi bàn tán về quá khứ của tôi với người khác!”
Thời Dạ bình tĩnh hỏi ngược lại: “Tại sao tôi phải bàn tán về anh với người khác?”
Sở Anh Túng ngẩn người: “Hả?”
“Tôi không bàn tán với bất kỳ ai cả.” Thời Dạ nói, “Ngoại trừ anh.”
Sở Anh Túng hoàn toàn chết lặng, mái tóc rối bù bay phấp phới trong gió chiều trên sân thượng.
Một lúc sau, anh ngây người nói: “Tôi… Cậu… Cảm ơn?”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...