Sửa sang lại mái tóc ngắn, laị đeo bộ mặt ngụy trang, Thiệu Tuyên Dĩnh thong dong đi ra khỏi phòng VIP.
Rất nhanh, hắn liền ở trong đám người phát hiện Đỗ Vân Ny đang cùng quý
người phụ nữ trung niên ở cửa trò chuyện với nhau thật vui.
Cầm lên một ly rượu, Thiệu Tuyên Dĩnh phong độ nhẹ nhàng đi về phía Đỗ Vân Ny.
"Dùng qua loại kem dưỡng này giúp làm ốm một số chỗ, dáng người của cô nhất
định sẽ hoàn mỹ hơn bây giờ. Hơn nữa chân của cô thẳng đẹp như vậy, nếu
có thể ốm một chút, mặc váy ngắn vào nhất định làm cho người đàn ông nào thấy cũng rớt cằm."
Đỗ Vân Ny uốn ba tấc lưỡi, đang thao thao
bất tuyệt thuyết phục những quý người phụ nữ trung niên, tất cả phụ nữ
đều tha thiết ước mơ có một dung nhan xinh đẹp mỹ lệ.
Nhưng cô không biết bọ ngựa bắt ve, thất bại ngay sau đó.
Ở trong đám phụ nữ bao quanh, Thiệu Tuyên Dĩnh như cũ ưu nhã, thong dong, bất động thanh sắc từ phía sau đến gần Đỗ Vân Ny .
Hắn giơ ly rượu trong tay lên, cố ý hất lên tóc Đỗ Vân Ny, không ngờ lực đạo quá mạnh khiến nhẫn trên tay cũng dính vào tóc.
Tóc thật vất vả mới gỡ ra được, vừa quay đầu lại nhìn thấy cặp mắt tràn đầy áy náy, Đỗ Vân Ny nhìn hắn một cái.
Thiệu Tuyên Dĩnh mang theo áy náy nói: "Xin hỏi có thể mời cô dùng cơm để bày tỏ sự áy náy của tôi không?"
"Cái này. . . . . ."
Vân Ny do dự nhìn thoáng qua chiếc nhẫn ngọc bích trên tay Tuyên Dĩnh, ánh
sáng ngọc chói mắt. Đá quý thật là hoàn mỹ, giá trị nhất định không rẻ.
Người đàn ông trước mặt cũng tôn quý, hơi thở ưu nhã, lại là cực phẩm trong
nhân gian. Nếu như phụ nữ được mời mà không đi là đại ngốc.
Vì vậy, Đỗ Vân Ny cười trả lời: "Tôi đồng ý."
Dưới ánh nến lãng mạn, ánh sáng yếu ớt.
Giờ phút này, hai người đang ngồi ở Hi Nhĩ Đốn dùng cơm.
Xuyên thấu qua ánh nến, Đỗ Vân Ny ngoài ý muốn phát hiện người đàn ông trước
mắt đẹp mị hoặc, ánh mắt xinh đẹp và sâu xa, nhìn bộ dáng hắn ưu nhã
dùng cơm, Vân Ny cảm giác mình cầm dao nĩa chỉ có dùng một từ ngốc để
diễn tả.
"Cô cầm dao như thế không đúng, cầm như vậy mới đúng."
Tuyên Dĩnh ôn nhu nhiệt tình dạy cô cầm dao nĩa, sau đó thuận tay cắt một miếng thịt bò cho vào đĩa của cô.
Khi tay hắn chạm đến Vân Ny, cô cảm thấy nhịp tim tăng nhanh, thân thể thoáng chốc nóng lên.
"Nhà hàng này đầu bếp làm thịt bò bít tết ăn thật ngon, cô nên nếm thử một chút mùi vị của nó."
"Cám ơn!"
Vân Ny chậm rãi ăn thịt bò hạng nhất, đúng là cực phẩm cho vào miệng thì chậm tan ra.
Thì ra những người có tiền đều trải qua cuộc sống xa hoa như thế, còn cô
chỉ lo đến công việc, sống ở Đài Bắc, lao lực vô cùng. Chưa từng có cơ
hội nhàn nhã ngồi ở khách sạn hào hoa hưởng thụ đồ ăn ngon?
Đang lúc cô cảm thấy Đài Loan giàu nghèo chênh lệch hết sức, Thiệu Tuyên Dĩnh lại không cẩn thận đụng ngã lăn rượu đỏ.
Vân Ny kinh hoàng đứng dậy, chỉ sợ chiếc váy đắt tiền này bị dính phải rượu, lại bị phục vụ phía sau đụng ngã.
Vân Ny chật vật đứng dậy, lại thấy Tuyên Dĩnh trong mắt lóe lên một tia giễu cợt.
Là cô hoa mắt, hay nhìn lầm rồi sao? Không giống như dáng vẻ ôn văn nho
nhã, người đàn ông làm sao có thể sẽ xuất hiện ánh mắt như vậy?
"Cô không cần gấp gáp đi?"
Thiệu Tuyên Dĩnh đỡ cô dậy, giờ phút này con ngươi đen của hắn đầy ôn nhu, hoàn toàn không có một tia trào phúng.
Trong lòng Vân Ny thầm nghĩ, nhất định là cô nhìn lầm rồi.
"Thật xin lỗi, tôi nhất thời sơ sót, làm đổ rượu đỏ, còn hại cô ngã." (rượu đỏ mình nghĩ chắc làm rượu vang í)
Đỗ Vân Ny sờ sờ cái trán có chút sưng đỏ, cười khổ nói: "Không quan hệ, tôi không sao."
"Trán của cô bị thương, chúng ta tới phòng thoa thuốc, nghỉ ngơi một chút."
Hắn ôn nhu cười, khẽ vuốt trán Vân Ny, Vân Ny cảm thấy trong lòng giống
đang bị bốc cháy, sắc mặt cô đỏ bừng, không ngẩng đầu lên được.
"Không nên phiền toái, chẳng qua là bị một chút vết thương nhỏ thôi."
"Vậy làm sao có thể? Nếu như hiện tại không xử lý tốt, về sau nếu là lưu lại vết sẹo làm sao bây giờ?"
Thiệu Tuyên Dĩnh kiên trì, phục vụ sinh dẫn bọn họ tiến vào phòng khách quý.
Phục vụ sinh cung kính rời khỏi phòng khách quý, Thiệu Tuyên Dĩnh đột nhiên nâng mặt Vân Ny lên.
Hắn tuấn mị đến gần cô, hơi thở ấm áp bay qua khuôn mặt của cô, để cho không khí nhất thời trở nên ám muội.
Đỗ Vân Ny bị dọa nhảy lui hai bước, còn kém hai tay ôm hết trước ngực, hỏi hắn rốt cuộc muốn làm gì.
"Vết thương trên trán còn đau không?" Hắn lần nữa đến gần cô, giọng nói trầm thấp, ôn nhu như vậy.
"Không đau, không đau." Vân Ny nhỏ giọng nói, nhưng nhìn vào tròng mắt kia,
trực giác nói cô nên cách xa "Tôi . . . . . . Tôi nên đi ra ngoài tốt
hơn."
Muốn chạy sao? Không có đơn giản như vậy, hắn còn chưa xong đâu!
"Khoan, vết thương của cô còn chưa bôi thuốc." Tuyên Dĩnh một thanh liền đem Vân Ny kéo trở lại.
"A!" Vân Ny ngay sau đó bị hắn kéo vào trong ngực.
Mùi nước hoa trên người của hắn, làm cô mê loạn, nhịp tim cũng đã mất khống chế.
Đỗ Vân Ny hoảng hốt nghĩ đẩy hắn ra, lại xấu hổ phát hiện, lễ phục của cô
lúc này bị cuốn vào thắt lưng của hắn, hai người loạng choạng, liền ngã
vào một bên trên sô pha.
Thiệu Tuyên Dĩnh muốn đứng lên, lại ảo
não phát hiện, đai lưng và lễ phục của cô rối lại mắc vào nhau, trong
lúc nhất thời không có biện pháp cởi ra.
Lúc đầu hắn chỉ muốn đùa bỡn, thử dò xét cô sẽ có phản ứng gì. Ai ngờ lần này đùa quá hoá thật, cùng cô quấn nhau.
Mũi truyền đến thoang thoảng hương thơm, hắn ngoài ý muốn phát hiện, mình
cư nhiên không ghét cảm giác ôm giương nanh múa vuốt cọp mẹ.
"Anh có thể . . . . . . Trước đứng lên?" Vân Ny đỏ mặt khẽ đẩy mở Tuyên Dĩnh.
Như này hai người ở chung một chỗ, thật sự là quá ám muội .
"Tôi cũng vậy, rất muốn đứng lên, đáng tiếc, y phục của chúng ta đang mắc lấy nhau." Tuyên Dĩnh cắn răng nghiến lợi nói.
"Vậy làm sao bây giờ? Chúng ta cũng không thể vẫn giống như vậy, nếu là bị người khác thấy, hiểu lầm có thể to lắm."
"Nếu như cô không ngại, vậy tôi không thể làm gì khác hơn là. . . . . ." Thiệu Tuyên Dĩnh vừa nói vừa đứng thẳng người dậy.
Một tiếng vải vóc bị xé, bọn họ rốt cục tách ra, nhưng bộ lễ phục Vân Ny tốn tiền mướn cũng bị phá hủy.
Trời ạ! Bộ lễ phục này chẳng những tiền thuê giá kinh người. Hiện tại thì cô khẳng định phải tốn một đống tiền mặt lớn để bồi thường bộ lễ phục này.
Vừa nghĩ tới hôm nay vốn là quyết định tới để kiếm một khoản tiền, kết quả, làm ăn cũng không kiếm được, ngược lại còn bị mất tiền. Trời. . . . . . cô thật sự là thiệt lớn.
Tuyên Dĩnh khóe mắt liếc thấy cô bộ dáng đau lòng, đưa lưng về phía cô giấu nụ cười đùa giỡn .
"Thực xin lỗi, tôi không thể không làm như vậy." Hắn vẻ mặt rất xin lỗi.
Ai! Thật là một ngày lắm tai nạn, nhưng cô dầu gì cũng hưởng thụ được những xa hoa của người giàu có. Coi như tốn tiền mua kinh nghiệm.
Đỗ
Vân Ny cắn răng một cái, cố nén đau lòng khẽ co quắp khóe miệng, miễn
cưỡng mình lộ ra nụ cười độ lượng. "Không . . . . . . Không sao! Dù sao
chỉ là một bộ y phục." ’
Vân Ny ở trong lòng cười khổ, lễ phục mắc như vậy, đánh chết mình sẽ không mặc lần thứ hai nữa.
"Vậy làm sao được? Là tôi không cẩn thận phá y phục của cô, để tôi bồi
thường mới đúng." Thiệu Tuyên Dĩnh vừa nói, móc trên người túi.
"Không cần, không sao." Đỗ Vân Ny khẩu thị tâm phi nói.
"Phải chấp nhận cho tôi bồi thường lại."
"Anh đã thế, vậy tôi liền cung kính không bằng tuân mệnh." Đỗ Vân Ny trong
mắt lộ ra ánh sáng hy vọng, cười ngọt ngào mong đợi hắn đưa ra chi
phiếu.
Vậy mà, Tuyên Dĩnh lục lọi nửa ngày, lại không lấy ra một đồng tiền .
Hắn cười xấu hổ, "Ngại quá, tôi hiện tại mới nhớ, tôi quên mang chi phiếu ."
Vân Ny nghe được lời của hắn, mặt nhất thời xụ xuống.
Sớm biết hắn bỡn cợt như vậy, cũng không nên đối với hắn ôm bất kỳ kỳ vọng nào mới đúng.
"Không quan hệ, coi như quên đi."
Cô phảng phất nhìn thấy cỗ xe khả ái Austin, cộng thêm khoản tiền thưởng
kếch xù, cùng danh hiệu tượng trưng cho vinh quang lam ngọc, cứ như vậy
—— bay.
Vân Ny cũng chỉ có thể ở trong lòng âm thầm thuyết phục
mình —— không thể mất đi phong độ, không thể mất đi phong độ, cho dù có
nhiều thất vọng, áo não, không cam lòng, cũng không thể biểu hiện ra.
Vân Ny ép buộc mình, hướng hắn lộ ra nụ cười so với khóc còn khó coi hơn.
Thiệu Tuyên Dĩnh không có rõ vẻ mặt cô, đây là lần đầu tiên hắn phát hiện vẻ mặt khả ái như thế của một người phụ nữ.
Vì vậy, hắn lấy ra danh thiếp đưa cho cô, ôn nhu cười nói: "Xin cô nhận
lấy tấm danh thiếp này, ngày mai có rảnh rỗi mời tới công ty của tôi một chuyến, tôi sẽ đem chi phiếu bồi thường lễ phục cho cô được không?"
Đỗ Vân Ny cầm lên tấm danh thiếp, đột nhiên nhìn thấy ba chữ to "Thiệu Tuyên Dĩnh" .
Tên này hình như rất quen tai? Cô đã từng nghe qua? Lại nhất thời không nghĩ ra.
"Có thể nói cho tôi biết tên của cô không?"
Thiệu Tuyên Dĩnh hỏi thăm, cắt đứt suy nghĩ của cô, cô trả lời ngay: "Tôi tên là Đỗ Vân Ny."
"Đỗ Vân Ny." Cái tên này làm cho vẻ bình tĩnh như nước hồ thu của hắn dâng
lên rung động thật nhỏ, nhưng hắn cũng nhất thời nhớ không ra đã nghe
qua tên này ở đâu.
Lúc này, bên ngoài truyền đến một hồi tiếng gõ cửa dồn dập.
"Tổng giám đốc, chủ tịch mới vừa đến hội trường đang tìm anh." Trợ lý Vu Dương ở ngoài cửa nói.
"Tôi đã biết."
Thiệu Tuyên Dĩnh xoay người, phong độ nhẹ nhàng về phía Vân Ny giải thích: "Tôi có việc trước hết rời đi."
"Tôi cũng vừa lúc muốn đi, kia. . . . . . hẹn gặp lại ." Để tránh vị quý
công tử này lần nữa mang đến tai nạn, Đỗ Vân Ny vội vàng nắm chắc cơ hội thuận đường rời đi.
Tuyên Dĩnh nhìn cô chạy như chết, lộ ra nụ cười đắc ý.
Vu Dương đứng ở cạnh cửa, thử dò xét hỏi: "Nói vậy Tổng giám đốc chơi hết sức vui."
Hưởng qua dư vị khoái cảm ngắn ngủi của việc đùa bỡn con mồi, khóa miệng hắn tà ác nhếch lên cười nói: "Đâu có!"
"Lần này săn thú có cái gì thu hoạch?"
"Cũng không có cái gì, chỉ bất quá hại cô ta ngã nhào lần thứ nhất, đụng bị
thương cái trán, phá hủy lễ phục, cùng thiếu chút nữa lấy xuống da đầu
của cô ta mà thôi." Hắn vừa sửa sang lại trang phục, lại quên không nói: "Còn có, thiếu chút nữa liền ăn "Đậu hủ" lần thứ nhất.
"Không biết bữa ăn này anh tận hưởng như thế nào?" ,
Tuyên Dĩnh không muốn cùng người khác chia sẻ cảm giác đối với cô, liền nói qua loa:
"Đem sự cay cú của cọp mẹ, thuần phục thành con cừu nhỏ ôn thuận, cũng không tệ lắm. Cha tôi đang ỏ phòng yến hội chờ tôi sao? Hi vọng sẽ không giới thiệu vị thiên kim tiểu thư nào cho tôi."
"Chỉ sợ chủ tịch cũng là người trong giang hồ, không còn cách nào khác!”
Nghĩ tới chủ tịch vừa mới đến, liền bị một đám thượng lưu bao vây, lấy vọng
tưởng cùng Thiệu gia kết giao mục đích, vẻ mặt Vu Dương liền không khỏi
lộ ra nhìn có chút hả hê.
Thiệu Tuyên Dĩnh vừa nhìn Vu Dương lộ ra nụ cười giả tạo .
"Cậu cười cái gì? Nhìn cậu hả hê..., ngày nào đó tôi đem những danh môn khuê tú toàn bộ giao cho cậu, xem cậu còn cười được nữa không."
Vu Dương nghe vậy, lập tức cúi đầu, "Tôi không dám, tôi đây dạ dày mỏng, tiêu hóa không nổi.
Ngược lại Kiều An Na tiểu thư mới vừa điện thoại hẹn anh tối mai gặp mặt."
Nhớ lại dáng vẻ xinh đẹp, phong tình vạn chủng của Kiều An Na, Thiệu Tuyên Dĩnh trên mặt lúc này mới hơi tan ra.
"Còn có, Chiêm Lộ Lộ tiểu thư cũng hẹn anh tối mai cùng nhau dùng cơm."
"Được rồi, tôi ngày mai có rảnh rỗi sẽ điện thoại cho các cô ấy."
Thiệu Tuyên Dĩnh không vội ứng phó đám phụ nữ xinh đẹp kia.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...