“Ta đã sẵn sàng, mạng của ta ngài có thể lấy đi bất cứ lúc nào.”
Âm thanh của hắn vừa dứt, thì cánh cửa của một căn phòng nhỏ nối liền với trung tâm đền thờ nhẹ mở ra, tiếp đó là một thân ảnh lưng còng từ bên trong đi ra, hướng về phía thanh niên cung kính cuối đầu nói.
“Mạng của ngươi? Ta lấy thứ vô giá trị đó làm gì?”
“Như vậy ngài muốn đối với ta làm gì? Ta hiện tại ngoài cái mạng già này ra thì có vẻ như chẳng còn thứ gì giá trị đi.”
Lão phụ nhân có chút nghi hoặc ngẩng đầu nhìn lên thân ảnh đang ngồi ở phía trên, âm thanh khàn khàn hỏi lấy.
“Muốn biết thì chờ đến buổi tối đi, tối nay ta sẽ nói cho ngươi biết giá trị thật sự của ngươi.”
Nói xong, người thanh niên liền nhắm hai mắt lại, một bộ không muốn bị làm phiền cùng điếm xỉa đến nàng nữa.
Về phần lão phụ nhân, khi nghe hắn nói như vậy thì nàng cũng chỉ biết im lặng mà chờ đợi.
Cả gian nhà trong phút chốc lâm vào tĩnh mịch.
Bầu không khí lãnh lẽo cùng hiu quạnh, không có một chút hơi ấm.
Mặc dù nàng không biết tương lai của mình sẽ như thế nào, nhưng chắc chắn một điều, đó chính là lành ít dữ nhiều.
Thậm chí, có khi lúc đó việc có thể chết đi, lại chính là việc rất khoan hồng đối với nàng rồi.
‘A Bạch…không, phải là gia gia mới đúng nhỉ? Ngươi hiện tại hẳn đang rất hạnh phúc đi, xem ra ta vẫn là không nên xuất hiện ở gần ngươi.’
Lão phụ nhân âm thầm lẩm bẩm trong lòng, rồi yên lặng quỳ ngồi xuống tại chỗ không nhúc nhích.
Có lẽ…đây chính là số phận của nàng.
Nếu có thể, nàng thật sự không muốn được sinh ta trên đời này, vì chỉ có như vậy mới là tốt nhất.
Bởi vì chỉ cần nàng có mặt trên cõi đời này với tư cách là con gái của cha nàng, thì nàng sẽ phải nghe truyền thuyết về Bạch Dạ Xoa, rồi nàng lại nuôi chí lên đường phiêu lưu và gặp hắn.
Cuối cùng…thứ còn lại trong nàng chỉ là một mảnh trời cô độc.
Một lời hứa hẹn, tám mươi năm chờ.
Đến chết vẫn không thể gặp mặt được.
Mặc dù có thần minh trợ giúp thay đổi vận mệnh, nhưng cuối cùng vẫn là công cốc.
Mà không…
Cũng không thể nói như vậy, ít nhất sau ngần ấy thời gian, nàng đã gặp lại được khuôn mặt ấy, dù cho đó chỉ là nhìn lén từ đằng xa, nhưng nàng vẫn mãn nguyện rồi.
Thời gian dường như chẳng thể nào lưu lại vết tích trên người hắn, hắn vẫn cao lớn như vậy, vẫn tuấn tú như vậy.
Chỉ là thân hình cao lớn đó, khuôn mặt tuấn tú đó đã không còn lặng lẽ đi theo phía sau của nàng nữa mà thôi.
Khoảnh khắc hạnh phúc đến thật bất chợt mà ra đi cũng thật bất chợt.
Cuộc đời nàng có lẽ sẽ vĩnh viễn không thể đạt được thứ gọi là hạnh phúc.
Hiện tại nàng cũng không cảm thấy bản thân mình cần thiết sống để làm gì nữa, thanh bảo đao nàng luôn mang bên mình hôm nay cũng bị nàng cất giữ vào một góc phòng, nó chính là thức thân thuộc nhất của nàng lúc này, mang lại cho nàng những ký ức không quên.
Trước mắt nàng sẽ chỉ là…một khoảng hư vô mờ mịt.
Lúc này, cửa lớn đột nhiên bị đẩy ra.
Một lão giả từ bên ngoài đi nhanh vào rồi quỳ xuống hướng về chủ toạ nói: “Thần, bên ngoài có một đám người đến phúng viếng, chúng ta không biết phải làm như thế nào cả.”
“Chuyện này còn phải cần ta nói sao?”
Thanh niên nghe thấy những lời này liền lạnh nhạt mở ra hai mắt, nhẹ giọng phun ra một câu.
— QUẢNG CÁO —
“Vâng, vâng, tiểu nhân sẽ đuổi bọn hắn đi, không để bọn hắn làm phiền ngài nghỉ ngơi.”
Lão giả mặc đồ thần quan ngay tức khắc khuôn mặt trắng xám, liên tục dập đầu hoảng sợ nói.
Hắn bổn phận vốn chính là tiếp nhận khách đến đây phúng viếng, việc này hắn đã làm được mấy chục năm, được một nửa đời người rồi, xem như đã trở thành tín ngưỡng của bản thân.
Mà tín ngưỡng lại là một thứ rất khó để thay đổi, nên trong phút chốc bâng khuâng, hắn mới chạy đến đây để xin ý chỉ.
Ngay lúc lão giả vừa ra cửa không bao lâu thì ở bên ngoài bổng dưng có một âm thanh quen thuộc vang lên…
“Hửm? Hôm nay không tiếp khách sao? Mặc dù khá là đáng tiếc nhưng có vẻ như chúng ta phải chờ đến lần sau, khi có dịp khác đến thành phố này rồi.”
Một giọng nói nam tính mang vẻ tiếc nuối từ bên ngoài truyền vào.
Sau đó là hàng loạt giọng nữ khác…
“Cũng đành như vậy a.
Mà kể cũng kì lạ, ngôi đền này vốn thờ phụng các vị thần mùa hè, vào mùa hè như thế này hẳn sẽ không nên không tiếp khách đi.
Chẳng lẽ vì chúng ta đến quá sớm?”
“Chuyện này mặc dù kì quặc, nhưng cũng không nên nói ra miệng như vậy đâu Shinobu, biết đâu bọn họ đang tu sửa gì thì sao?”
“Như vậy chúng ta hiện tại trở về dọn dẹp đồ đạc sao, đại thúc?”
“Về đi, về đi…mấy ngày nay bận bịu quá làm ta quên bảo dưỡng đao của mình rồi.”
“Ta cùng Tamayo thì sao cũng được, dù gì thì cũng đã chụp ảnh xong.”
Ở bên trong ngôi đền.
Người thanh niên đang nhắm mắt thì đột nhiên cảm nhận được lão phụ nhân ở bên dưới cả người hơi run lên một chút, liền một lần nữa mở mắt ra nhìn.
Lại tập trung lắng nghe những âm thanh nam nữ ở ngoài kia, hắn ngay lập tức liền nghĩ tới điều gì rồi nở một nụ cười.
“Ngươi có biết Thần đối với con người ngoài trừ phù hộ bọn chúng ra thì sẽ làm gì với chúng không?”
Hắn bổng nhiên nhìn xuống thân ảnh già nua đang quỳ ở phía dưới, mở miệng hỏi.
“L-lão nhân không biết.”
“Chúng ta trong những lúc rảnh rỗi cùng buồn chán, rất thường hay tổ chức những bữa tiệc linh đình, mà trong những buổi tiệc cũng không thiếu những tiết mục thú vị, mà tại nhân gian nó được các ngươi gọi là tiết mục văn nghệ hoặc là vở kịch.
Các diễn viên chính ban đầu chính là những tiểu thần yếu ớt kia, nhưng sau đó bởi vì bọn hắn diễn không chân thật, không thú vị nên vai trò diễn kịch cho chúng ta xem lại rơi trên đầu của nhân loại các ngươi.
Thể loại càng lúc càng đa dạng, nào là tiên nữ hạ phàm yêu lấy nam nhân phàm trần sau đó lại trở về với trời, nào là các mối tình ngang trái bị chư thần cấm đoán, chia cắt rồi hạ xuống lời nguyền vĩnh viễn không được mặt nhau, đó đều là các vở kịch được chư thần sắp đặt để mua vui cho bản thân.
Mà tại nhân gian các ngươi cũng lưu truyền lấy một loạt câu nói đại loại như thần minh đùa bỡn cuộc đời ta, thật ra câu đó là không sai đâu.
Chúng ta rất chính đùa bỡn nhân loại, đơn giản bởi vì thứ đồ chơi này rất nhiều, lại rất thú vị, dù cho có chơi hỏng thì cũng không sợ không có đồ chơi.
Cho nên nói, con người công dụng có rất nhiều, vừa cung cấp tín ngưỡng cho chư thần, vừa làm đồ chơi giúp bọn hắn giải sầu, quả thật chính là thần kì sinh vật a.”
Thanh niên một mặt bình thản ngồi chống cằm đăm chiêu nhìn xuống thân ảnh đã kinh ngạc đến ngây người ở bên dưới, âm thanh không có một chút ba động vang lên.
“N-ngài chẳng lẽ----”
“Ngươi đoán đúng rồi, quả thật là một kẻ thông minh.
Ta hiện đang hiện tại đang rất buồn chán vì phải chờ đến trời tối.
Cho nên ngươi ra đó diễn một vở kịch cho ta xem đi…
…Hasegawa Mikasa!”
Già nua Mikasa hai mắt mờ đục mở to nhìn lên thân ảnh ngồi chống cằm ở chủ toạ, ngữ khí bắt đầu kinh hoảng: “Thần, ngài-----”
“Ngươi có hai lựa chọn, một là ngươi tự biên tự diễn, hai là ta biên ngươi diễn.
Ngươi muốn thế nào đâu?”
Không để cho nàng nói hết lời, thanh niên kia ngay lập tức lạnh nhạt cắt ngang.
— QUẢNG CÁO —
“Lão thân không có sự lựa chọn khác sao?”
Đôi mắt đục ngầu kia toát ra vẻ cầu xin, hướng về phía chủ toạ cúi rạp người xuống đất thấp giọng khẽ nói.
“Không có!”
Nghe thấy hai từ này, bờ môi khô héo kia liền mím chặt lại, cuối cùng nàng vẫn là lặng lẽ quay đầu hướng về phía ngoài đi tới.
Nàng đã không có sự lựa chọn khác nữa rồi, dù hiện tại nàng rất muốn tự sát tại chỗ, nhưng đáng tiếc, cái quyền được chết đó lại không nằm trong tay nàng.
Vì thế nàng cũng chỉ đành mang lấy thân thể xấu xí này đi ra gặp mặt hắn một lần, dù sao thì ít nhất nàng vẫn có thể nắm quyền chủ động được.
“À phải rồi, mời bọn hắn vào đây đi, dù sao đây cũng là đền thờ, phúng viếng mà không để người ta vào trong chính điện thì cũng không hợp lý lắm.”
Khi nàng nâng tay muốn kéo mở cánh cửa thì ở phía sau vang lên một giọng nói bình thản, khiến nàng không nhịn được mà run lên.
…
Ở bên ngoài.
“Được rồi, chúng ta vẫn là trở về đi.”
Gin sâu sắc quét mắt nhìn xung quanh ngôi đền một chút, rồi hướng về các thiếu nữ mở miệng nói một câu.
Hắn cảm giác ngôi đền này có gì đó rất quái lạ, cảm giác có loại giống với lúc nhỏ hắn đi chơi trò khám phá nhà ma một dạng, hơi có chút rùng rợn cùng u ám.
Mà…có lẽ đây là cảm giác bình thường của hắn đi, dù sao hắn bây giờ là quỷ, đi vào những nơi thần thánh như thế này có loại lạnh gáy hẳn là điều bình thường.
‘Không biết Ruri và Tamayo có cảm giác như vậy không? Chờ một lát nữa lại hỏi các nàng đi.
Chã nhẽ lúc nhỏ thì sợ ma, nay sống hơn 900 tuổi lại đi sợ thần?’
Lặng lẽ liếc qua Ruri hai người một chút, thấy hai nàng biểu hiện vẫn như bình thường thì hắn liền âm thầm tự nhổ nước bọt bản thân một cái.
Mà các nàng khi nghe hắn nói như vậy cũng là không có ý kiến gì khác, lập tức đi theo tại phía sau hắn hướng về cổng lớn rời đi, dù sao thì mục đích chính của hôm nay là đi chụp ảnh gia đình đã hoàn thành, chuyện đi đến đây chỉ là tiện đường mà thôi.
Đang lúc bọn hắn sắp đi ra khỏi phạm vi của ngôi đền thì…
“Các vị xin dừng bước.”
Âm thanh của lão nhân thần quan khi nãy ngăn cản bọn hắn đột nhiên vang lên ở đằng sau.
“Thế nào?”
Nghe thấy tiếng gọi, Gin đám người liền quay đầu nhìn lại, khi thấy lão giả thở hỗn hển chạy theo thì liền thắc mắc hỏi lấy.
“Thật thứ lỗi vì khi nãy đã chặn các vị tại ngoài cửa, bởi vì tối qua trong đền xảy ra một vài sự cố nên chúng ta phải đóng cửa dọn dẹp từ sớm.
Nhưng thật may mắn là vừa lúc nãy bên trong cũng đã dọn dẹp xong, bảy vị nếu còn muốn vào trong phúng viếng thì hiện tại đã có thể đi vào, sẽ có một vị vu nữ hướng dẫn cho các ngươi.”
Lão giả đối với bọn hắn nhẹ giọng giải thích vài câu, nhưng cũng không có ép buộc cái gì, bộ dạng chính là tuỳ ý Gin đám người quyết định, phúng viếng hay rời đi đều tuỳ thuộc vào ý nghĩ của bọn hắn.
“Các ngươi muốn vào xem sao?”
Gin nghe vậy liền quay sang nhìn Ruri đám người ở bên cạnh một cái rồi hỏi.
“Nếu đến mà không vào xem thì thật uổng chuyến đi lần này đâu.”
Không cần quá nhiều thời gian suy nghĩ, Ruri liền đối với hắn đáp, mặc dù nàng không có dự định vào đó quỳ lạy hay cầu nguyện cái gì, nhưng vì cuộc đời nàng chưa từng tiến vào đền thờ, nên nàng cũng có chút tò mò không biết bên trong nó như thế nào mà thôi.
Mà những người khác thì đều là người bình thường cũng không có thành kiến gì với thần linh, nên các nàng rất nhanh liền gật đầu đồng ý.
Dù sao ở đây ngoại trừ Mitsuri tại thời gian trước khi gia nhập Quân Đoàn Diệt Quỷ thì những người khác đều chưa từng tiến vào đền thờ đâu.
Cùng lắm là Shinobu cùng Kanae từ lúc nhỏ có đi chùa một lần với cha mẹ các nàng, và sau khi trải qua biến cố thì các nàng không còn đi tới những nơi đó nữa.
Về phần Tamayo cùng với thiếu nữ dành hơn một nửa đời người sống trong rừng rú đam mê rèn đúc thì lại càng không rồi.
— QUẢNG CÁO —
“Được rồi, như vậy chúng ta liền vào đi.
Xin nhờ vị lão nhân này dẫn đường cho chúng ta.”
Gin cũng là muốn đi vào xem qua một lần, một phần là vì mở mang tầm mắt, một phần khác quan trọng hơn chính là xem xem cội nguồn của cảm giác khiến hắn khó chịu bắt nguồn từ đâu.
Phải biết hắn hiện tại đã tiến hoá, ngay cả ánh sáng mặt trời hay hoa tử đằng cũng không khiến hắn có cảm giác như vậy.
Chả lẽ hắn vừa trị xong các chứng sợ ánh sáng cùng hoa tử đằng kia thì nay lại đến chứng sợ các nơi thần thánh?
Nếu thật như vậy thì đúng là không thể không phòng.
Mấy ngày nay hắn quả thật có chút buông lỏng, đó là không nói thẳng ra hắn là đang sống buông thả, đắm chìm trong ôn nhu.
“Như vậy thì các vị đi theo ta.
Ta sẽ dẫn các ngươi đi gặp vu nữ.”
Lão giả thấy bọn hắn như vậy, mặt không đổi sắc gật đầu một cái, biểu hiện hoàn toàn như bình thường.
Dù cho Gin tiến vào [Thế Giới Giác Ngộ] hay dùng tinh thần để cảm nhận linh lực trôi nổi cũng không thấy có gì bất thường, lão giả này chỉ là một người bình thường, cũng không có một chút gì gọi là ngoại lực tác động lên thân thể hắn.
Nên mấy cái dự đoán như Âm Dương Sư hay Thần Quan dùng thủ đoạn siêu nhiên giở trò ngay lập tức bị hắn ném ra sau đầu.
Gin bọn người vừa đi đến cửa chính dẫn vào trung tâm ngôi đền thì vừa lúc cánh cửa cũng được một người kéo ra từ bên trong.
Lão giả dẫn đường cho bọn hắn thấy người vừa mở cửa đi ra liền vội vàng quay sang hướng về phía bọn hắn giới thiệu: “Đây là vu nữ cuối cùng của đền thờ này, bởi vì hôm nay cũng khá là vắng vẻ cũng như để bù đắp cho sự bất tiện khi nãy, nàng sẽ dẫn các ngươi đi tham quan ở bên trong, nếu cần gì thì các ngươi có thể nói với nàng.”
Nói xong, lão giả liền hướng về phía bọn hắn chào một cái rồi quay người rời đi.
“Oa, là vu nữ thật này! Lúc nhỏ ta chỉ có nghe thấy nhưng chưa từng một lần thấy đâu.”
Mitsuri khi thấy lão phụ nhân mặc trang phục vu nữ đứng trước mặt, liền thấp giọng khẽ hô lên bên tai Musaki, khiến cô nàng không nhịn được mà mở miệng hỏi: “Nữ vu là gì?”
“Ngạch, ngươi không biết? À mà cũng phải, ngoài ăn, rèn đúc với kiếm thuật ra thì ngươi chẳng có thứ gì khác trong đầu a.
Nữ vu đại loại chính là những người phụ nữ có thể kết nối với thần linh, thế nhưng đây chỉ là truyền thuyết, còn về tính xác thực thì ta không biết.”
Nhìn lấy thiếu nữ từ hôm qua đến giờ mở miệng nói chưa được 10 câu, hiện tại đột nhiên mở miệng hỏi, Mitsuri cũng là rất vui vẻ đáp, thậm chí nàng còn muốn tiến tới khoác tay lên cổ của Musaki.
“Tránh ra, ta vẫn chưa chấp nhận lời xin lỗi của ngươi đâu.”
“Thôi mà…chúng ta xin lỗi mà Musaki, lát nữa trở về ta sẽ mua cho ngươi thịt nướng nha?”
“Mơ tưởng bao nhiêu đó sẽ khiến ta bỏ qua.”
“Như vậy, ta sẽ mua nhiều hơn.
Ngươi nói xem chúng ta sẽ mua cho nàng bao nhiêu thịt nướng a, Shinobu-chan.”
“Ta thấy chúng ta vẫn là cho nàng ăn cả đời đi, không có giới hạn.”
“Thôi đi…ngươi chính là chủ mưu của chuyện này, ngươi nghĩ ta sẽ tin lời ngươi lần nữa sao, Shinobu tỷ?”
“Ara, đã thế chúng ta sẽ tặng ngươi một cái lò rèn mới tinh thì thế nào?”
“Đây chính là ngươi nói a, Kanae tỷ! Thế nhưng nhiêu đó vẫn chưa đủ.”
“Cảm giác tựa như cả bọn đang bị nàng tống tiền nhỉ?”
Shinobu khoé miệng co giật, thầm nghĩ.
Thế nhưng nàng cũng không lên tiếng nói ra miệng, dù sao thì tội của nàng là lớn nhất đâu.
Đang lúc bốn vị thiếu nữ đang xù xì trò chuyện với nhau thì ở phía trước lão phụ nữ vu bắt đầu hướng về phía bọn hắn cúi đầu chào hỏi.
“Thật thứ lỗi về sự bất tiện vừa rồi, hiện tại mời các vị vào trong…”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...