"A! Thì ra bà chủ quán cũng là học sinh của anh!"
Chu Hoan hiếm khi phản ứng chậm như vậy, hậu tri hậu giác một lúc mới nhận ra. Sau đó, cô ấy vô thức quay sang nhìn Phó Cảnh Tri, quang minh chính đại nhìn anh chằm chằm, khiến Kiều An thấy cũng có chút ngượng ngùng.
Mà cô lại vô tình không nhận ra điều đó.
Khó trách vừa rồi khoảng cách xa như vậy, cô ấy bỗng nhiên giữ chặt lấy cánh tay anh một cách bất thường kéo về phía này, thì ra là để tới chào cô chủ nhỏ này.
Anh đang suy nghĩ cái gì vậy?
Dùng ngữ khí đặc biệt đứng đắn, Phó Cảnh Tri nói: "Cô gái vẽ cho em con heo Peppa."
A, vô cùng nhẹ nhàng bâng quơ, nhưng cũng che giấu rất tốt.
Chu Hoan buồn cười, giọng nói vô cùng dịu dàng: "Đúng rồi đó!"
Kiều An sửng sốt, gật đầu thì không phải, lắc đầu cũng không đúng, chỉ ngây ngốc đứng nhìn, nhớ tới chuyện Sở Mịch nói lại có chút chột dạ. Sở Mịch là người vô cùng kiêu ngạo, vậy mà đứng trước Phó lão sư của cô ấy lại vô cùng ngoan ngoãn, khiến cô dù không liên quan cũng tự giác nơm nớp lo sợ.
Rõ ràng không phải là lão sư của cô mà!
Không khí đột nhiên trở nên xấu hổ.
Phó Cảnh Trì nhìn chằm chằm gương mặt đối diện bắt đầu đen đi, thấy có chút buồn cười, anh trừng mắt dường như muốn cảnh cáo Chu Hoan, "Không phải." Lời nói lại là do Kiều An nói.
"Cái gì?" Chu Hoan như cũ không biết phản ứng lại như thế nào.
Bị người con trai kia nhìn chăm chú như vậy, Kiều An cuối cùng cũng định thần lại. Cô khẽ mỉm cười, tránh đi ánh mắt của anh, bình tĩnh nói: "Tôi không phải là học sinh của Phó lão sư."
"Vậy sao cô lại gọi anh ấy là Phó lão sư?" Chu Hoan tưởng cô đang thẹn thùng.
Kiều An nghẹn lời mất vài giây, thoáng nhìn qua, chỉ thấy khóe miệng Phó Cảnh Tri như có nụ cười, có phần lạnh nhạt, nhưng cũng ấm áp vô cùng. Cô chợt nhận ra, cô gái tóc ngắn đi cùng anh và anh có vài ba phần giống nhau.
Chắc là tướng phu thê, cô nghĩ như vậy.
"Cô tới tiệm mua bánh ngọt sao?" Mặt Kiều An không chút dao động, cô chuyển sang chủ đề khác, "Tôi nghe Tiểu Triệu nói cô là khách quen của quán."
Cánh tay của Chu Hoan có chút tê, biết là mọi chuyện đang chuyển biến tốt hơn nên thu tay lại, cô cười nói: "Không biết là còn bánh kem không? Cả bánh trứng muối nữa, buổi tối hôm trước tôi đặt hơi muộn nên không còn."
"Vừa nãy trong nhóm tôi thấy nói hôm nay có bánh trứng muối đúng không?" Cô nói thêm, nhắc tới đồ ăn, hai mắt sáng lên lấp lánh.
Kiều An gật đầu, giọng điệu vô cùng mềm mại: "Đều có, cảm ơn cô đã ủng hộ tiệm bánh."
"Là vì ăn rất ngon." Chu Hoan bỗng nhiên thấy ngượng ngùng, cô bám lấy cánh tay Phó Cảnh Tri giật giật, "Đi đi đi, em muốn mua bánh trứng muối."
Vừa dứt lời, Kiều An nhìn thấy "bông hoa cao lãnh" Phó Cảnh Tri trong miệng các bạn của Sở Mịch khẽ cười nhạt, mặt mày dãn ra lộ một tia bất lực, lại vô cùng dung túng để cô gái kia đem áo khoác của anh giật giật đến nhăn lại.
Các nữ sinh của Học viện Quản lý Công xem ra đều nhìn lầm rồi!
Cô cười cười, giữa việc nên che giấu hay chia sẻ tin đồn này ra, cô không chút do dự chọn che giấu đi.
Giọng nói trong trẻo dần đi xa, cùng lúc đó điện thoại trong túi Kiều An rung lên, cô móc điện thoại ra, nhìn vào, là tin nhắn của Tiểu Triệu vừa trở về từ trường học.
Tiểu Triệu: [Chị, Mẹ Đậu Đậu nói về Tarot có phải là xem cho chị không?]
Tiểu Triệu: [Chị, vận đào hoa rất tốt a ~]
Tiểu Triệu: [Mẹ Đậu Đậu vừa xem lại cho chị một lần nữa, mau vào nhóm xem đi.]
Kiều An click mở nhóm của khách hàng trong tiệm, Mẹ Đậu Đậu vừa xem trải bài cho cô, lại trực tiếp tag tài khoản của Wechat của tiệm: Quan sát đối phương thật kỹ, vận đào hoa của cô thật lớn, nhớ mang theo một viên pha lê màu hồng, nhất định sẽ thuận lợi thoát cô đơn!
Ngày thường, Tiểu Triệu vẫn hoạt động sôi nổi ở trong nhóm, cùng với mấy khách quen nói chuyện vô cùng vui vẻ, cô do dự một lát, vẫn nên để cho Tiểu Triệu trả lời cái này thì hơn.
Vận đào hoa gì đó, đâu thể mơ hồ như vậy được.
Thoát Wechat ra, Kiều An lơ đãng ngẩng đầu, thấy Phó Cảnh Tri cùng Chu Hoan thân mật đi cùng nhau, vừa nói vừa cười đi vào tiệm bánh ngọt của cô, thực mau liền không thấy thân ảnh của hai người nữa.
Kiều An lấy thuốc cho ba xong thì trở về nhà, tiện đường ghé qua mua chút trái cây, đem đến nhà chị họ Hứa Nụ. Lúc đang đứng xếp hàng đợi lấy thuốc ở bệnh viện, chị họ cô đã gọi điện tới, nói là cảm thấy không khỏe trong người, muốn ăn trái cây.
Lại là bà chị rắc rối này.
Cô lấy chìa khóa mở cửa nhà chị họ ra, người nói là đang bị sốt rất nặng lại đang ngồi ở phòng khách, bàn phím laptop phát ra tiếng cạch cạch.
"Chị, tưởng chị bảo chị bị sốt rất nặng cơ mà?" Kiều An "xoạch" một tiếng, đem túi trái cây để trên bàn ăn, sau đó cô lập tức duỗi tay chắn ngang màn hình laptop.
Hứa Nụ phát điên lên, cảm thấy choáng váng, cô ấy dùng tay đẩy cái tay đang chắn ngang màn hình của Kiều An ra: "Đừng nhúc nhích, đợi một lát sẽ khỏe liền."
Kiều An thấy trên bàn không có cốc, đi đến bàn ăn cầm bình nước lên huơ huơ, không còn một giọt nước nào. Cô đành phải dùng bình siêu tốc cắm đầy một bình nước, đợi nước được đun sôi.
"Ông chủ của chị trả bao nhiêu tiền lương vậy? Nhiều lắm hay sao mà chị phải làm đến bán mạng thế!"
Hai mắt Hứa Nụ một giây không rời khỏi màn hình: "Chỉ là tạm thời thôi, chị xin nghỉ hai ngày rồi."
Kiều An trợn trừng mắt: "Vị Mr.X đâu? Không quản chị à?"
Hứa Nụ gõ nhanh bàn phím, mặt vô biểu tình nói: "Anh ta đi Bắc Kinh công tác rồi."
"Hả? Quan hệ tốt thế sao?" Kiều An cười, "Chuyện từ khi nào vậy?"
Về chuyện giữa Hứa Nụ và Mr.X, mọi người trong Hứa gia và Kiều An đều biết, nhưng mà hiểu biết về người đàn ông đó không nhiều. Cô chỉ biết vị Mr.X kia đã chọc điên chị họ cô, chị họ cô vì tức điên mà từ Marrakech bay qua Casablanca. Sau khi về nước, hai người cứ truy đuổi lẫn nhau, đến nay mối quan hệ còn chưa xác định.
"Ai cùng với anh ta hòa hảo chứ?" Trong giọng nói của Hứa Nụ mang theo vài phần ý cười ngạo mạn.
Kiều An nghe vậy chỉ cười không nói gì, nhìn thấu rồi chẳng lẽ lại nói toạc ra.
Nước sôi, phát ra âm thanh "phốc phốc", chờ một tiếng "đing" vang lên, cô tháo dây điện khỏi nguồn, mang theo ấm nước cùng cốc ra bàn trà trong phòng khách.
"Cảm ơn."
"Khách khí rồi."
Cô tự rót cho mình non nửa ly nước, sau đó quay lại vào bếp rót thêm nước lạnh, một hơi uống hết hơn nửa ly, lúc này cô mới từ từ quay lại ngồi trên ghế sofa, nhìn đôi tay như được mặc áo giáp "bay nhảy" trên bàn phím.
"Công ty của chị đối xử với chị chẳng khác gì đàn ông cả, lại còn mấy tin đồn nhảm như ở trong chốn hậu cung nữa, chi bằng từ chức cho xong." Cô thử thăm dò mở miệng.
Đúng như cô dự kiến, lời nói của cô bị Hứa Nụ gạt đi: "Sao có thể? Chị cũng không có làm gì sai cả, tại sao phải từ chức chạy lấy người?"
Lúc trước, vì vấn đề tình cảm, có một số người lan truyền tin đồn không hay về cô ấy nhiều không đếm xuể, lại còn nói những lời cực kỳ khó nghe, cô ấy suýt nữa đã từ chức.
Nhưng rốt cuộc vẫn là kiên trì nhẫn nhịn chịu đựng.
"Chị không nổi bật bằng mấy cô nàng yêu diễm kia, trước khi từ chức cũng phải làm cho họ tức điên lên mới hả dạ." Hứa Nụ nói xong, khép laptop lại, gương mặt có chút tái nhợt như người bị bệnh dường như có tinh thần trở lại, hai mắt cũng lóe sáng lên.
Kiều An nhìn bộ dạng tràn đầy ý chí chiến đấu của chị mình, cười cười: "Vậy mới đúng chứ."
Mấy tháng trước, nhìn mặt Hứa Nụ trắng bệch ra, tinh thần vô cùng uể oải, bộ dạng lúc đó của cô xác thật dọa Kiều An chết khiếp, lúc đấy cô đặc biệt sợ chị họ cô suy nghĩ lung tung trong đầu rồi làm ra việc gì đó ngốc nghếch. Làm cho cô bây giờ dường như sinh ra phản xạ có điều kiện, vừa thấy tinh thần của chị họ đi xuống, liền nhịn không được muốn kích thích cô ấy
Sau khi làm việc xong, đầu Hứa Nụ có chút choáng đau: "Hâm mộ em, được tự do."
Kiều An buông cốc nước xuống, đăm chiêu nói: "Chị, em đang tính toán tìm công việc mới."
Hứa Nụ nhíu mày, khó hiểu nhìn cô, cô rối rắm một chút rồi nói tiếp: "Hiện tại cửa hàng đã đi vào quỹ đạo, em có rất nhiều thời gian rảnh."
"Kiều Nhi, ngốc nghếch gì đâu! Khó khăn lắm mới thoát được khoảng thời gian đen kịt lúc mới gây dựng sự nghiệp, như thế nào liền không biết hưởng thụ hả?"
"Con người sinh ra là để làm việc! Sau khi trả hết nợ của cửa tiệm, em còn muốn trả hết gánh nặng trong lòng cha mẹ." Kiều An rũ mắt, nửa thật nửa đùa đáp lại.
Hứa Nụ nhịn không được chọc chọc trán cô: "Em khờ thật hay là giả bộ thông minh vậy? Ai đòi em cái đấy đâu chứ!"
Kiều An không né tránh, trán cô bị móng tay Hứa Nụ chọc vào đỏ ửng lên: "Em không muốn ba em sức khỏe đã không tốt lại còn phải bận tâm suy nghĩ."
Cô còn nhớ khi mình còn nhỏ, ba Kiều làm nghề lái taxi, sáng sớm đã phải đi làm. Sau đó, ba cô nhân cơ hội gia nhập vào hệ thống xe buýt và trở thành tài xế xe buýt, vẫn như trước trời chưa sáng đã ra khỏi cửa, trời tối muộn mới trở về nhà. Chính vì thế sức khỏe ngày càng yếu đi, hai năm trước đột nhiên bị huyết áp cao rồi bị tai biến, sau đó sức khỏe rất thất thường, liền xin về hưu sớm. Ông ở nhà mỗi ngày đều nói về khoản vay trong nhà, cảm thấy bản thân mình vô cùng nhàn rỗi, phải dựa vào công việc của vợ và con gái mà sống, chính mình một chút đều không giúp được.
Hứa Nụ bỗng thấy trong lòng mình chua chát, nhất thời không biết nói gì, vui đùa nói: "Em nhanh chóng giải quyết chuyện chung thân đại sự của mình mới là hoàn toàn gỡ bỏ hết gánh nặng trong lòng chú dì."
Kiều An chụp lấy tay cô đang để trên trán mình, nói: "Chị còn dám dùng cái khẩu khí đấy để nói chuyện với em hả? Có bản lĩnh thì chị đến nhà Mr.X mà nói rõ ràng đi?"
"Rồi rồi rồi, đừng xả lên người chị, chị không nói nữa là được chứ gì?" Hứa Nụ thu tay lại, muốn nói gì đó lại thôi, do dự một lúc lâu, cuối cùng vẫn quyết định nói: "Nếu không thì để chị giới thiệu cho nhé? Khẳng định tốt luôn."
Kiều An liếc nhìn cô ấy một cái: "Đừng, em tạm thời không chấp nhận đâu, cũng không có ý định thỏa hiệp. Chị, cảm giác lúc này của em chắc chị cũng hiểu, nếu hiểu thì chị đừng ép em nữa." Lời nói vô cùng nghiêm túc.
Khóe miệng Hứa Nụ giật giật, cuối cùng quyết định từ bỏ.
Buổi tối ăn cơm xong, Kiều An rời khỏi nhà chị họ, xuyên qua quảng trường thương mại gần đó, đang định mở điện thoại để gọi xe, một thân ảnh mang theo ánh sáng đèn đường bỗng rơi vào tầm mắt cô.
Cô nắm chặt điện thoại, đi về phía trước vài bước.
Bên rìa quảng trường thương mại là một khu tản bộ nhỏ, được che mát bởi những tán cây, đây là khu vực xanh mát nhất ở đây. Lúc này, bên chiếc ghế đá dưới gốc cây, một người con trai đang quỳ gối, trên tay cầm hai con cá khô nhỏ, bên cạnh chân là hai chú mèo con không rõ màu lông.
Chỉ cần liếc mắt một cái, Kiều An liền nhận ra diện mạo của thân ảnh kia.
Điều đáng ngạc nhiên hơn là, không ngờ cô lại gặp anh trong tình cảnh này.
Cô dừng bước chân, cách đó không xa, xuyên qua hàng cây nhìn người kia không chớp mắt.
Phó Cảnh Tri mặc một bộ quần áo thể thao, trên tai còn đang đeo tai nghe, ánh đèn từ quảng trường rơi xuống sườn mặt anh, tỏa ra một thứ ánh sáng nhàn nhạt vô cùng nhu hòa. Mà trên môi anh còn mở một nụ cười, dịu dàng như ánh trăng chảy xuôi.
Kiều An cảm thấy không hề có một chút sự xa cách nào ở anh lúc này.
Cô nhớ ra, Phó Cảnh Tri cũng ở tiểu khu này, chẳng qua nhà Hứa Nụ ở khu tât, nhà anh ở khu đông, quảng trường thương mại vừa hay lại nằm ở trung gian.
Hai con mèo ngồi bên cạnh Phó Cảnh Tri ngậm miếng cá khô trên tay anh, ghé vào nhau cùng ăn vui vẻ, mà anh thì vẫn quỳ nửa gối, lấy từ trong túi ra một gói lạp xưởng, cúi đầu nghiêm túc bóc vỏ.
Hai con mèo với một người, hình ảnh có hơi bất ngờ, nhưng lại vô cùng hài hòa. Ngay cả khi cô chỉ lẳng lặng đứng nhìn, vẫn cảm thấy trong lòng phảng phất một cái gì đó vô cùng ấm áp.
Bước chân của Kiều An có chút bất động.
Chắc chắn nữ sinh Học viện Quản lý Công lại nhìn lầm rồi, Phó lão sư không hề lạnh lùng một chút nào.
Cô nhìn đến xuất thần, cho đến khi một vật nhỏ cọ cọ vào đôi giày da của cô, dọa cô nhảy dựng lên. Theo bản năng nhấc chân phải định đá đi, liền bị một tiếng "meow" làm cho bất động không thể dịch chuyển.
Thân thể có chút không ổn định, Kiều An lảo đảo hai lần, thiếu chút nữa ngã quỳ xuống đấy.
Vừa cúi đầu liền thấy, một chú mèo con lông vàng trắng đang ngồi trước mặt cô, đôi mắt sáng rực lên, nhìn cô bất động.
Tựa như phim ma vậy.
Tiếng động làm Phó Cảnh Tri đang chú tâm cho mèo ăn cũng phải nhìn qua.
Trong đêm tối bốn mắt nhìn nhau, Kiều An chỉ cảm thấy cặp mặt kia long lanh như sao trời.
Cô cười trừ, ra vẻ đang đi dạo bước lại gần.
"Phó lão sư." Rối rắm một lát không biết nên xưng hô như thế nào, cô quyết định vẫn như cũ giống Sở Mịch, gọi anh là lão sư.
Phó Cảnh Tri mở gói lạp xưởng, chia thành ba phần rồi đặt xuống dưới đất, anh gật đầu "ừ" một tiếng.
"Lại đi giao hàng ở đây à?" Anh nhớ tới sự việc diễn ra vào buổi tối hôm nọ.
Kiều An cúi đầu, nhìn đến hai con mèo con không biết từ lúc nào đã nhả miếng cá khô ra mà vồ lấy ba miếng lạp xưởng trên đất, tranh nhau mà ăn, đồng thời phát ra tiếng "meow meow meow" không ngừng. Cô dời ánh mắt đi, dừng ở trên khớp xương tay tinh tế trên bàn tay Phó Cảnh Tri.
"Không phải." Cô chỉ chỉ về phía sau, "Tôi đi thăm họ hàng."
Phó Cảnh Tri đứng lên, bỏ tai nghe xuống, nhìn cô nói: "Bút tích của em với Sở Mịch rất giống nhau, em ký thay cô ấy bao nhiêu lần rồi?" Không chút để ý ngữ khí, hàm chứa nụ cười khắc chế.
Không nghĩ tớ anh như vậy mà nói trắng ra, khiến cho người luôn mạnh mẽ kiên cường như Kiều An trợn tròn mắt, trong giấy lát không biết nói gì.
Sau đó, cô phát hiện ra tầm mắt của Phó Cảnh Tri trước sau đều dừng ở trên người mình. Cô nhớ ra hình như khi anh nói chuyện với người khác, anh đều nhìn thẳng vào mắt đối phương.
"Ký thay từ hồi học đại học." Kiều An sắp xếp lại một chút từ ngữ trong câu nói của mình, sau đó giải thích, "Phó lão sư, môn của anh chỉ có duy nhất một lần ký hộ vừa rồi thôi, bảo đảm tất cả đều là do Sở Mịch tự ký." Bằng không, chẳng khác nào cô tự dí súng vào cổ họng, cả gan dám gọi anh là bạn học.
Con mèo con vừa nãy cọ cọ vào giày cô lắc lư đi tới, một lần nữa dùng móng vuốt cọ cọ vào giày cô, ngửa đầu nhìn cô kêu "meow".
Khiến cho cô hoảng loạn, càng không dám động đậy.
Ý cười trên mặt Phó Cảnh Tri không hề phai nhạt đi: "Phải không?" Anh hỏi lại.
Kiều An lại thêm phần lúng túng hơn.
~
Tác giả có lời muốn nói:
Kiều An: Phải phạt! Rõ ràng tôi vô cùng kiên cường a! Bộ dạng lúc này không thể chấp nhận được.
Phó lão sư: Không sao cả, anh không chê.
[NOTE]: Truyện được đăng duy nhất tại Wattpad và Wordpress của Uri Micasa.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...