Kiều An không nghĩ mình sẽ gặp Nhạc Tư Dư trong tình huống này, hiển nhiên, đối phương cũng như vậy. Nhưng rất nhanh, cô phát hiện ra cô gái kia rất nhanh chóng khôi phục lại bộ dạng bình tĩnh như mọi ngày.
Quả nhiên là được rèn luyện rất tốt.
"Cô Nhạc tới giúp Chu Hoan cho mèo ăn sao?" Kiều An chủ động mở miệng trước.
Nhạc Tư Dư mỉm cười xách túi cá khô đến gần, cô ấy cũng cúi người xuống giống cô, ánh mắt dừng trên mặt Kiều An, có chút tò mò nói: "Ừ, lúc cô đi hồ Lô Cô, sau đó Chu Hoan cũng đi châu Âu nên đã nhờ tôi tới giúp cho mèo ăn."
Giọng nói rất dễ nghe, thảo nào cô ấy có thể trở thành một phát thanh viên. Âm điệu vô cùng dịu dàng, khiến cho người khác cảm thấy rất thoải mái, đến Kiều An cũng cảm thấy say mê.
Cô không nhịn được cũng cố nói ra giọng dịu dàng nhất: "Vậy sao."
Hai người thật ra không thân thiết, cũng không thể nói là có quen biết nên không khí đột nhiên trầm xuống.
Kiều An bỗng nhiên cảm thấy ngại ngùng, cô định sẽ rời đi trước. Không nghĩ tới, cô vừa ngẩng đầu định đứng lên, lại bắt gặp ánh mắt Nhạc Tư Dư đang nhìn mình.
Mắt đối mắt, lúc này, cô có thể nhìn thấy rõ tia đánh giá mình trong đáy mắt Nhạc Tư Dư.
Trong lòng đột nhiên xuất hiện một cảm giác vô cùng kỳ lạ xen lẫn không vui.
Nhạc Tư Dư bị bắt tại trận nhưng cô ấy cũng không hoảng hốt, vẫn ung dung lấy cá khô trong túi đồ của mình ra, chỉ là tầm mắt vẫn dán chặt trên mặt Kiều An, một chút cũng không di chuyển, lại càng không có chút chột dạ nào.
Nhìn vô cùng tự nhiên, dường như cái người nhìn trộm cô vừa nãy không phải là cô ấy mà là người khác.
Nhạc Tư Dư thở dài, chờ Kiều An mở miệng trước, Kiều An cũng thế.
Hai người nhìn nhau không nói câu gì.
Một lúc sau, Nhạc Tư Dư từ bỏ trước, cô ấy cúi đầu rũ mắt xuống, mím môi không nói gì.
Vừa rồi cô ấy quan sát Kiều An một lúc lâu, khi nhìn từ đầu đến chân người đối diện, chỉ thấy cô gái kia mặc một chiếc áo phông trắng cùng quần sooc bò, chân đi một đôi dép xỏ ngón, lúc đấy, trong đầu cô ấy nảy lên một ý nghĩ: Phó Cảnh Tri tuyệt đối không thể thích mẫu người như này.
Cô ấy vẫn luôn nghĩ Phó Cảnh Tri chắc hẳn sẽ thích một người có sự dịu dàng lại trang nhã như mẹ Phó, là một người sống hướng nội và có những chủ đề chung để nói chuyện. Cũng không có nghĩa là Kiều An không phải là người hướng nội, chẳng qua qua những gì cô ấy thấy, cô gái này so với những người con gái tiếp xúc với Phó Cảnh Tri khác xa vô cùng.
Sau đó, Nhạc Tư Dư không nhịn được mà nhìn chằm chằm Kiều An để đánh giá.
Không hẳn là xinh đẹp, cũng không tài năng xuất chúng, đây là những gì cô ấy có thể nhìn ra.
Vẫn là không hiểu được.
Kiều An không rõ lúc này trong đầu Nhạc Tư Dư đang nghĩ cái gì, nhưng cô cũng không thấy tò mò. Cô xoa đầu mấy con mèo nhỏ rồi đứng lên: "Cô Nhạc, tôi đi trước nhé." Suy nghĩ một lúc lâu, cô lựa chọn sẽ rời đi trước.
Từ trước đến nay cô vẫn luôn là một người thẳng thắn, cô không thích kiểu quanh co lòng vòng, tâm tư xoay đổi liên tục.
Đặc biệt là những chuyện liên quan đến Phó Cảnh Tri.
"Được." Nhạc Tư Dư một lần nữa cười rộ lên, đứng dậy cùng đối mặt với Kiều An, thần sắc vô cùng ôn hoà: "Gặp lại sau."
Kiều An gật đầu cười nhạt, sau đó nhanh chóng rời đi. Chờ đến khi cô ra khỏi cửa tiểu khu, mới quay đầu lại nhìn.
Cô chỉ nhìn thấy đài phun nước cùng những viên sỏi ở trước cửa tiểu khu.
Hôm nay cô không lái xe tới, cũng không có ý định đặt xe, vì thế, cô lấy trong ví ra hai đồng tiền xu, đi tới trạm xe buýt trước cửa tiểu khu chờ xe buýt tới.
Chu Hoan: [Em xem xong rồi.]
Điện thoại Kiều An rung lên, vì đặt ở trong túi nên phát ra những âm thanh trầm đục.
Trên màn hình hiện ra tin nhắn của Chu Hoan.
Qua một ngày, lúc này cô mới nhớ ra, cô ấy từ sau lúc cô gửi liên tiếp một đống tin nhắn không có trả lời lại.
Cô đang định trở lời lại thì Chu Hoan đã nhắn tới liên tục một đống tin nhắn: Nói lung tung! Không có khả năng! Anh của em và chị Tư Dư chỉ là thanh mai trúc mã, tình nghĩ anh em thôi.
Kiều An nhìn tin nhắn, nhìn đến bốn chữ "thanh mai trúc mã" thì đơ vài giây.
Trọng điểm tin nhắn, dù là những điều cô đã biết rồi, nhưng chính là vì những từ kia nên cô mới ngạc nhiên như vậy.
Kiều An tưởng tượng bộ dạng kiên quyết gật đầu liên tục của Chu Hoan lúc này mà cười rộ lên: Chị biết.
Chu Hoan: [Chị đừng tin nhé, em đều đã hỏi qua rồi.]
Lúc này Chu Hoan đang ở khách sạn, vô cùng gấp gáp đi đi lại lại. Cô ấy đi tới ban công, vốn dĩ là lệch múi giờ nên không thể ngủ được, lại còn nhọc lòng vì chuyện của anh cô.
Sầu muốn chết.
Kiều An: [Chị thật sự không tin mà.]
Kiều An nhắn xong, tin nhắn vừa mới được gửi đi, cô đột nhiên sửng sốt.
Hỏi qua? Hỏi ai chứ?
Phó Cảnh Tri hay là Nhạc Tư Dư?
Chu Hoan: "Em muốn nói cho chị rằng, anh của em chưa có bạn gái, từ trước đến nay cũng chưa từng có một ai! Thật là tức chết mà, em đã báo cáo hết các bài đăng trên Tieba rồi! Toàn tung tin đồn nhảm cả! Còn nói ra những điều như thế này, em có chị dâu hay không, chị dâu em là ai, chẳng lẽ em không biết sao?"
Chu Hoan thậm chí còn không thèm nhắn tin mà trực tiếp gửi tin nhắn thoại qua. Tối hôm qua cô ấy ngồi trên máy bay bị nhiễm lạnh, giọng nói đều khàn đi, thân thể cũng không thoải mái. Cô ấy thật vất vả tìm cơ hội để giải thích rõ ràng với Kiều An, thật không nghĩ tới, Kiều An vẫn giữ thái độ không mặn không nhạt mà trả lời cô ấy.
Rốt cuộc là tin hay không tin lời cô nói vậy?
Kiều An: [Đừng kích động, đừng kích động, ai bảo anh của em là bông hoa cao lãnh, trong trường ai chả tò mò về cuộc sống xung quanh anh em? Khó tránh khỏi có những tin đồn vây quanh, người ta còn cố gắng bơm thêm vào nữa.]
Kiều An không nghĩ Chu Hoan lại kích động như vậy, cố tìm cách trấn an cô ấy.
Ai ngờ, những lời cô nói càng làm Chu Hoan thêm bực mình.
Chu Hoan: [ / bực mình hừ hừ.]
Nhắn xong, Chu Hoan tắt luôn Wechat đi, vỗ vỗ vào trán mình, thẳng đến khi trán đỏ ửng lên mới nhăn răng kêu đau.
Cô ấy chính là đang tức giận, sợ chính mình không nhịn được sẽ nói thẳng ra với Kiều An tất cả mọi chuyện, nhưng chính là cô không thể nhịn được mà! Cô ấy không nghĩ rằng Kiều An có thể vân đạm phong khinh (*) như vậy, đặc biệt tin tưởng anh cô, hay căn bản là không thèm để ý tới?
(*) vân đạm phong khinh (mây gió điềm nhiên): ý nói vô cùng thản nhiên.
Hoàng đế không vội nhưng thái giám lại sốt ruột!
Khung chat đột nhiên yên lặng, Kiều An đợi mãi, không thấy Chu Hoan nhắn lại.
Tuyến xe buýt về nhà tiến đến trạm, cô cùng mấy người khác đi lên trên xe. Bây giờ là tầm năm sáu giờ chiều, trong xe không còn chỗ ngồi, cô đứng ở gần cửa sau, tay cầm lấy tay vịn, bên tai đều là những tiếng nói chuyện của người xung quanh.
Bởi vì vừa nãy nói chuyện cùng Chu Hoan nên cô đã để điện thoại lại chế độ bình thường, lúc này chuông điện thoại vang lên không ngừng, chờ đến lúc Kiều An lấy điện thoại ra, nhìn thấy cái tên trên màn hình, ý cười trong mắt bất tri bất giác hiện ra.
"Phó lão sư?" Cô nhận điện thoại, trong lòng không khỏi bất ngờ.
Đây là lần đầu tiên Phó Cảnh Tri gọi điện cho cô.
Sau đó, điện thoại truyền đến tiếng gõ bàn phím, cạch cạch, đặc biệt vang.
Phó Cảnh Tri: "Đang ở trên xe buýt sao?"
Kiều An buông tay vịn ra, dựa vào lan can hỏi: "Sao anh biết?"
Phó Cảnh Tri: "Tôi nghe được âm thanh báo tới trạm tiếp theo." Giọng nói của anh như hàm chứa tiếng cười, rất ấm áp, rất êm tại.
Cô nghiêng đầu, quả nhiên trên màn hình xe buýt hiện tên trạm tiếp theo, tên trạm được chuyển từ tiếng phổ thổng sang tiếng Thượng Hải, một lần nữa hiện lên.
"Hôm nay Hoa Sầm gửi cho tôi ảnh chụp lần trước của em và Sở Mịch, tôi gửi vào hòm thư cho em nhé?"
Lần trước, lúc Kiều An và Sở Mịch đi hồ Lô Cô, Phó Cảnh Tri và Hoa Sầm đi cùng hai cô lúc đó đã làm phó nháy, chụp cho họ rất nhiều ảnh. Chẳng qua lúc đó bọn họ không có thời gian để lọc ảnh, trở về chỗ dạy học thì chỗ đó cũng không có máy tính.
Xe buýt đến trạm, bên cạnh Kiều An không ít người chuẩn bị xuống xe, tiếng nói chuyện, tiếng chuông điện thoại vang lên, ồn ào đến mức cô không thể nghe thấy Phó Cảnh Tri nói gì. Cửa xe mở ra, cô trực tiếp đi theo những người kia dưới, cô tìm một gốc cây lớn phía sau trạm xe buýt để nói chuyện.
"Vừa nãy anh nói cái gì cơ?"
Phó Cảnh Tri nghe được tiếng bước chân, lại không nghe thấy tiếng xe buýt thông báo rời bến: "Đến nơi rồi sao?"
Kiều An định nói không phải, nhưng lại nghĩ gì đó, cô nói: "Đúng vậy." Giọng nói đặc biệt gấp gáp.
"Về nhà đi đường cẩn thận." Phó Cảnh Tri cho rằng cô thực sự đã đến nơi, đang trên đường về nhà, dặn dò cô: "Kiều An, chú ý an toàn. Tôi nói ngắn gọn thôi, tôi đã sắp xếp ảnh chụp ở hồ Lô Cô lại, đã gửi vào hòm thư cho em. Em cùng Sở Mịch phân chia nhé, thuận tiện thì gửi luôn cho cô ấy."
Kiều An "ừ" một tiếng, lại nghe thấy tiếng bàn phím gõ lạch cạch, cùng với một vài giọng nói xa lạ "thêm máu", "tập hợp vị trí", cô hỏi: "Phó lão sư, anh đang ở tiệm net sao?"
Đột nhiên một tiếng cười khẽ vang lên bên tai cô, cô chỉ cảm thấy lỗ tai mình nóng lên, càng ngày càng nóng.
Tiếng tim đập ngày càng rõ ràng, từng chút, từng chút một.
Dường như là anh đang ở ngay gần bên, một tiếng cười phá lệ say lòng người.
"Bị em nghe thấy sao?" Phó Cảnh Tri quay sang nhìn mấy người bên cạnh, có mấy thiếu niên đang đeo tai nghe chơi game: "Đây là lần đầu tiên tôi tới tiệm net."
Anh sửa lại ảnh chụp xong, nhanh chóng gửi đi, nhìn đến chữ gửi thành công, anh đứng dậy rời khỏi chỗ ngồi, nhanh chóng rời khỏi nơi ồn ào này.
Một cuộc đối thoại vô cùng bình thường, nhưng Kiều An lại cảm thấy, có cái gì đó vô cùng ngọt ngào, gương mặt nhanh chóng nóng lên: "Phó lão sư, hôm nay không phải cuối tuần, anh vào thành phố sao?" Cô đành phải tìm chuyện khác để nói.
Phó Cảnh Tri trả tiền cho chủ quán, sau đó đi ra khỏi tiệm net. Lúc này, trời Vân Nam vẫn còn sáng, thỉnh thoảng có một vài cơn gió mát lạnh thổi qua, rất thoải mái.
"Ừ, hôm nay vừa lúc tôi có việc, buổi tối vẫn phải trở về đấy." Anh đợi xe, bước chân vẫn không nhúc nhích, vẫn đứng yên trước tiệm net: "Kiều An?"
Em không hiểu những con số tối qua sao?
Những lời nói này bị mắc nghẹn ở cổ họng, dường như không thể nói ra được.
Kiều An cũng bất động: "Hả?"
Đột nhiên anh gọi tên cô khiến cô rất kinh ngạc, giọng nói có phần trịnh trọng, có cái gì đó trong lòng cô rung lên.
"Cảnh Tri." Hoa Sầm vẫy tay gọi anh.
Phó Cảnh Tri hít một hơi thật sâu nói: "Đợi một chút tôi sẽ mua miêu đa lý (*) cho em, chạng vạng ngày 24 tôi trở về Thượng Hải, nếu em rảnh, tôi sẽ đem bánh kem và miêu đa lý tới cho em."
(*) miêu đa lý: một loại kẹo (Yuu: nhìn ảnh thì có vẻ giống kẹo me)
Thì ra là anh muốn nói cái này.
Tâm trạng Kiều An trùng xuống, còn tưởng anh định nói điều gì đó vô cùng quan trọng.
"Được, lúc đấy tôi sẽ mời anh ăn cơm." Cô cười nói.
Phó Cảnh Tri cố kìm chế cảm xúc của mình xuống, ngày hôm qua anh nhất thời không nhịn được, anh đã vô cùng sốt ruột mà muốn nói ra tất cả rồi.
"Hẹn gặp lại."
"Hẹn gặp lại."
Kiều An cất điện thoại vào trong túi, sau đó đưa hai tay lên ôm lấy mặt.
Quả nhiên là rất nóng.
Sau đó, tay phải chạm vào lồng ngực, cô yên lặng đếm nhịp tim của mình.
Quá nhanh, thực sự rất nhanh.
Cô nhớ tới tin nhắn trên Wechat của Chu Hoan, hết lần này đến lần khác muốn cô tin những gì cô ấy nói, còn giúp Phó Cảnh Tri giải thích nữa.
Kiều An thật vất vả mới bình tâm lại, nhảy cẫng lên một cái.
Dường như không thể kìm nén được, giống như có cái gì đó vô cùng sinh động trong lòng.
Cô lại lần nữa lấy điện thoại ra, tìm đến tên Sở Mịch, điện thoại nhanh chóng được kết nói: "Người chị em!"
"Sao đấy? Người chị em, vừa mới từ hồ Lô Cô trở về, cậu như vậy mà nhớ tớ muốn chết rồi sao?" Sở Mịch vẫn còn đang nằm trên giường, cả ngày cũng chưa ngồi dậy được.
Kiều An vẫn xoa xoa lồng ngực mình: "Sở Mịch, cậu thấy Phó lão sư có dễ nói chuyện không? Có dễ theo đuổi không?"
Sở Mịch nghe vậy, bật dậy lập tức khỏi giường: "Cậu thử hỏi mấy nữ sinh trong học viện Công Quản xem, nếu Phó lão sư mà dễ theo đuổi ý, thầy ấy đã không phải là bông hoa cão lãnh rồi."
Kiều An cười đến cong mắt, nhưng mà Phó Cảnh Tri nói chuyện với cô rất thoải mái mà.
"Người chị em, tớ cảm thấy gần đây tớ có gì đó bất ổn." Cô nhẹ nhàng nói: "Nghe thấy giọng nói của Phó Cảnh Tri là tim tớ lại đập liên hồi, nghe thấy anh ấy cười tim lại càng đập nhanh hơn. Cậu nói xem, tớ có nên đi khám tim mình không?"
Một câu nói không đầu không đuôi, Sở Mịch trả lời lại: "Có bệnh à, tự nhiên không đâu lại nói mình không bình thường..."
Lời nói còn chưa dứt, bỗng nhiên im bặt.
Nụ cười trên môi Kiều An không thể ngừng nâng cao hơn: "Mỗi khi nhớ tới Phó Cảnh Tri, tim tớ lại càng không thể đập chậm lại được." Cô chậm rãi nói thêm.
Sở Mịch hơi hé miệng, có chút líu lưỡi: "Kiều An, cậu thật sự thích Phó Cảnh Tri sao?"
Tay phải Kiều An đang ôm lấy ngực khẽ run lên, cô phát hiện ra tim mình vừa lúc nãy bỗng nhiên ngưng lại một nhịp: "Ừ, cậu cũng cảm thấy như vậy sao?" Ngữ khí thực nhẹ nhàng, cũng thực điềm đạm.
Sở Mịch thật sự muốn hét lên: "Đúng vậy!"
Kiều An trầm ngâm: "Ừ."
"Cứ như vậy sao?" Sở Mịch đá chăn qua một bên, nhảu xuống giường, lập tức đá dép đi trong nhà của mình vào một góc, cứ như vậy mà đạp lên sàn gỗ trong nhà.
Kiều An thay đổi tay cầm điện thoại, nhìn những tòa nhà cao ốc phía xa xa. Mặt trời bắt đầu lặn, hoàng hôn chiếu vào những cửa kính pha lê màu lam trên cao, sáng lạn bắt mắt.
"Ngày mai tớ mời cậu ăn cơm." Cô nói.
Sở Mịch khó hiểu: "Hả? Ý gì vậy?" Vô số lời nghi vấn nghẹn lại trong cổ họng, cô ấy nhẫn nại chờ bạn mình giải thích.
Không ngờ, giây tiếp theo, liền bị lời giải thích nghiêm túc của Kiều An ném bùm một cái. Bùm, cô ấy sững sờ mà há hốc mồm.
Tim đập nhanh đến nỗi khiến Sở Mịch không nhịn được mà véo một cái lên mặt mình.
A, đau quá!
~
Tác giả có lời muốn nói:
Kiều An: Không biết có thể theo đuổi được Phó lão sư không.
Phó lão sư: Không cần theo đuổi, nằm yên chờ em tới...
[NOTE]: Truyện được đăng duy nhất tại Wattpad và Wordpress của Uri Micasa.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...