Vào thời điểm Kiều An đến KTV, Sở Mịch đã tới từ sớm, đang vùi đầu gặm xương đòn vịt.
"Thịt vịt cùng rượu vang đỏ, rất là mới lạ." Kiều An quét mắt nhìn hai bình rượu vang đỏ cùng ba hộp lớn thịt vịt, trong mắt nhiễm ý cười.
Sở Mịch đưa tay ra rót cho cô phân nửa ly rượu vang đỏ: "Cậu nói là hôm nay chơi với tớ cả ngày mà."
Một phòng lớn nhất trong KTV đã được bao, ánh đèn neon trên đầu liền bị Sở Mịch tắt toàn bộ, chỉ còn hai chiếc đèn retro trên tường được mở, chiếc màn hình LCD được treo trên tường đang mở bài "Đột nhiên rất nhớ anh" (Bài này có thật đấy ^^)
Bản gốc được bật lên, đến micro cũng tắt đi.
Kiều An bỏ túi xuống, đi đến đó: "Không ăn sáng sao?" Lúc này còn chưa đến 10 giờ.
"Ăn." Sở Mịch mơ hồ nói không rõ ràng, "Bụng tớ từ tối hôm qua đã không muốn ăn rồi, tùy thời điểm tùy chỗ mà bổ sung năng lượng thôi." Vừa nói vừa đưa tay ra với cô cười.
Nhưng cô ấy cười so với lúc khóc còn khó coi hơn.
Kiều An nhíu mày, lại thực mau dãn ra: "Rượu ở đâu ra?"
Sở Mịch cũng không thèm nhìn tới: "Rượu ở quầy của ba tớ, tùy tiện cầm hai bình tới."
Kiều An: "..."
Ba của Sở Mịch rất thích rượu, sở thích của ông chính là sưu tầm các loại rượu, cô ấy lại hồn nhiên nói là tùy tiện cầm hai bình đi, cũng không cô ấy về nhà có bị đánh hay không.
"Cho cậu chọn hai bài?" Kiều An nói sang chuyện khác.
Sở Mịch lắc đầu: "Không cần, hôm nay tớ chỉ nghe bài này thôi, cậu tự hát đi."
Kiều An ngẩng đầu nhìn, màn hình một lần nữa phát lại bài "Đột nhiên rất nhớ anh". Cô nghĩ, đem bản gốc tắt đi, cầm micro lên bắt đầu hát.
Cô nhớ trước đây Sở Mịch rất thích các bài hát có tiết tấu nhanh và thường không thích nghe nhạc nói về tình yêu. Sau đó, Sở Mịch biết người đàn ông họ Hàn kia thích nghe nhạc cổ điển, ngay lập tức xoay như chong chóng, cô ấy xếp hàng đi mua vé nghe nhạc dương cầm, còn xem cả nhạc kịch nữa. Ngay cả khi cô ấy nghe nhiều tới nỗi có thể ngủ ngay lập tức, nhưng vẫn như cũ không hề biết mệt khi nghe loại nhạc này.
Cô còn nhớ rõ Sở Mịch rất thích Mayday, buổi biểu diễn nào cô ấy cũng phải tranh ngồi ở ba hàng ghế đầu tiên, nhưng từ khi biết người đàn ông họ Hàn kia không thích, cô ngốc này rốt cuộc cũng không tới những buổi biểu diễn của Mayday nữa.
Không nghĩ tới hôm nay lại mở nhạc của Mayday để nghe.
"Đột nhiên rất nhớ anh, anh đang ở nơi đâu, đang hạnh phúc hay là đau đớn..."
Đột nhiên có tiếng nức nở vang lên, Kiều An dừng một chút, giọng nói cũng đột nhiên im bặt.
Không biết từ khi nào, trên gương mặt Sở Mịch đã tràn đầy nước mắt. Cô do dự chớp mắt một cái, một lần nữa nhìn màn hình, cố đuổi kịp tiết tấu.
Khi ca khúc kết thúc, an tĩnh trở lại ghế ngồi, tiếng khóc càng ngày càng rõ ràng.
"Cậu đừng dừng lại." Sở Mịch duỗi tay che lại đôi mắt, quật cường cúi đầu: "Tiếp tục, được chứ?"
Kiều An nhìn cô ấy mím môi, cái gì cũng không nói được, lại hát một lần nữa, rồi thêm một lần nữa.
Thẳng đến khi cổ họng có chút đau, bài hát của Mayday lại tiếp tục vang lên.
Tiếng khóc càng ngày càng nghiêm trọng hơn.
Kiều An tắt micro đi, bật âm thanh trên màn hình đến mức lớn nhất, cất bước đi tới ngồi cạnh Sở Mịch, nhưng lại cách cô một khoảng.
"Người chị em, ngoại trừ Mayday ra, tớ không nghe thấy gì cả, đừng xấu hổ!" Kiều An lớn tiếng nói với Sở Mịch.
Nói xong, vì nói quá lớn nên cổ họng càng thêm đau, cô dùng sức ho khan vài cái.
Sở Mịch bỏ hai tay đang che mắt xuống, ở trước mặt Kiều An, khóc lớn lên.
Đây là lần đầu tiên Kiều An thấy Sở Mịch khóc lớn như vậy, mà cô an tĩnh ngồi một bên, không an ủi, cũng không đưa khăn giấy tới, chỉ lẳng lặng ngồi nhìn cô ấy.
Ghế ngồi đột nhiên bị gõ mạnh "bịch bịch" vài tiếng, nhưng lại hoàn toàn bị âm thanh từ màn hình che giấu. Một lúc sau, có người đẩy cửa vào, mặt không chút kiễn nhẫn nhìn thấy cảnh này vô cùng ngạc nhiên.
Kiều An nhìn qua, vô thức ngăn cản Sở Mịch.
"Các cô gái, chúng tôi ở bên cạnh nghe ca khúc "Đột nhiên rất nhớ anh" này hơn nửa giờ rồi đó, tôi có thể giúp các cô đổi bài khác không?" Vốn là muốn nhắc các cô bật tiếng nhỏ xuống, nhưng nhìn cô gái kia khóc đến quá thảm, người con trai lòng tràn đầy lửa giận trong nháy mắt tắt ngúm, thậm chí có chút ngượng ngùng.
Kiều An nghẹn lời, đi tới nói: "Ngại quá." Xấu hổ đến mức không biết nói gì mới đúng.
Người con trai đó lướt qua bả vai cô, rốt cuộc thấy rõ có chút lúng túng đưa hộp giấy ăn cho Sở Mịch, trong mắt anh ta xuất hiện một tia phức tạp hiếm hoi: "Các cô tiếp tục."
Vừa dứt lời, không đợi Kiều An trả lời, người con trai kia đã xoay người đi rồi đóng cửa lại.
Sở Mịch với lấy chiếc điều khiển từ xa, tắt màn hình đi, ngồi trên ghế yên tĩnh nhìn trần nhà.
"Người chị em, anh tớ thật sự rất tốt." Cô ấy nấc nhẹ, giọng nói cũng đứt quãng.
Kiều An quả thực dở khóc dở cười, nhẹ nhàng cười: "Vẫn còn nhớ tới vấn đề này sao!"
Sở Mịch với lấy tờ giấy ăn, đem nước mắt còn sót lại trên mặt lau sạch, sau đó, cô ấy chớp mắt, đem lông mi giả giật nhanh xuống: "Mẹ nó thật đau." Đau muốn nhe răng ra.
Kiều An nhìn thấy cũng cảm thấy đau.
"Người chị em, anh ấy từ chối tớ. Tối qua tớ không nhịn được, đem hết tâm tình của mình nói ra như một kẻ ngốc, kết quả..."
Kết quả, đau thương mà trở về.
Sở Mịch giật nốt lông mi giả bên mắt còn lại, thật vất vả đem nước mắt trong hốc mắt trở về, lại ngăn không được để nó trào ra: "Kiều Nhi, thích một người quá khổ, tớ muốn cậu trở thành chị dâu của tớ, muốn tìm một người tớ thật thích làm chị dâu tớ, đời này anh tớ buồn nhất đều sẽ có tớ ở bên. Kiều Nhi, tớ không nói giỡn đâu!"
"Anh tớ thật sự tốt, cậu cũng tốt, hai người ở bên nhau vô cùng đẹp đôi. Cậu yên tâm, chú dì tớ cũng đã được tớ khai sáng, anh tớ cũng giữ mình trong sạch, nhất định sẽ đối xử tốt với cậu cả đời, cùng anh ấy ở bên nhau, cậu sẽ không phải vất cả." Sở Mịch nỗ lực mở to hai mắt nhìn Kiều An, "Kiều Nhi, tớ là một kẻ ngốc, dù thế nào tớ cũng chấp nhận. Cậu là người bạn tốt nhất của tớ, tớ so với bất cứ ai cũng hy vọng cậu sẽ được hạnh phúc." Đừng cay đắng chịu khổ như cô.
Kiều An thấy mũi mình cay cay, ngực cũng bắt đầu phiếm đau, miễn cưỡng mỉm cười: "Ai nói Mịch Mịch nhà chúng ta là đồ ngốc chứ."
Sở Mịch cũng cười: "Làm kẻ ngốc cũng khá tốt, ai làm đầu óc tớ như vậy, cũng chỉ có một người nhận ra."
Kiều An duỗi tay với lấy tờ giấy đưa qua: "Cậu làm tớ khóc rồi đấy."
"A, kết thúc rồi." Sở Mịch gật đầu, khịt mũi, trong ngoài lời nói đều không có ý tứ gì: "Làm kiêu một lần, tớ phát tiết xong rồi liền không có việc gì xảy ra, bước qua cánh cửa này, tớ phải tỉnh táo để còn tái chiến nữa."
"Sở Mịch."
"Đừng kích động, đừng kích động, bình tĩnh." Sở Mịch lại cười rộ lên: "Tớ trúng độc quá sâu rồi, muốn tiêu độc hoàn toàn không có khả năng, nói không chừng còn để lại di chứng nữa. Chi bằng lấy độc trị độc, độc dược liền biến thành mật ong, hoặc là độc dược làm tớ lao lực, cuối cùng tan biến đi."
Kiều An hiểu được cô ấy đang tính toán điều gì, càng đánh càng hăng, càng khuyên càng hăng: "Sau khi khóc một trận như vậy giờ lại muốn tiếp tục nữa?"
Lúc này tâm tình Sở Mịch đã dịu lại đôi chút: "Tớ ra vẻ thôi! Trái tim tớ vẫn tràn đầy hơi thở, khóc xong lại tiếp tục. Anh ấy chưa lập gia đình, tớ cũng chưa được gả đi, tớ vẫn còn 50 phần trăm cơ hội, đúng không."
Kiều An nhìn cô chăm chú, từ "có" không thể nói ra được, càng không nên nói lời phủ định lại. May mắn thay, điện thoại trên bàn vang lên, là điện thoại từ trung tâm dạy nhạc bán thời gian.
"Tớ nghe điện thoại đã." Nói xong, cầm điện thoại mở cửa đi ra ngoài.
KTV cách âm không được tốt lắm, trên hành lang đâu đâu cũng toàn tiếng "quỷ khóc sói gào". Kiều An tránh đến lối thoát hiểm đối diện thang máy.
Là Trần lão sư ở trung tâm dạy nhạc dạy đàn tranh cùng cô, cô ấy nói là con gái cô ấy đột nhiên phát sốt, muốn đi bệnh viện khám gấp, buổi chiều cô ấy có tiết dạy, hy vọng Kiều An có thể tới dạy thay giúp cô ấy.
Kiều An tính toán lại một chút: "Được rồi, buổi chiều tôi sẽ tới, Trần lão sư, cô..."
Thang máy "đing" một tiếng, một nam một nữ từ bên trong đi ra.
Tối hôm qua vừa nghe nói không có chút hứng thú gì với chuyện tình cảm, hôm nay lại cùng một cô gái nói chuyện, nụ cười trên môi vô cùng ôn nhu.
Tối hôm qua nghe nói trong mắt chỉ có luận văn cùng học sinh, hôm nay dường như tâm tình rất tốt, mặt mày không chút che giấu sự vui vẻ.
Kiều An liếc mắt nhìn một cái liền nhận ra cô gái bên cạnh Phó Cảnh Tri.
Từ cái hôm tình cờ gặp họ ở trong tiệm, sau đó cô lại nhìn thấy Nhạc Tư Dư một lần nữa trên TV, nhìn thấy trên màn hình hiện phụ đề ba chữ "Nhạc Tư Dư", cô mới nhớ ra.
A, là phát thanh viên xinh đẹp của Cục văn hóa.
Hai người đi tới khúc cua, hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt Kiều An.
Cô lại nhớ lại những gì Chu Hoan nói về Phó Cảnh Tri ngày hôm qua, khẽ mỉm cười.
"Trần lão sư, cô cứ yên tâm chăm sóc con gái đi." Kiều An an ủi nói.
Trần lão sư liên tục nói cảm ơn, làm cô ngược lại có chút ngượng ngùng.
Chờ điện thoại được ngắt, Kiều An trở lại phòng, Sở Mịch lại đang gặm thịt vịt uống rượu vang đỏ: "Chiều nay tớ tới trung tâm dạy nhạc, đi học đàn tranh với tớ không?" Cô dò hỏi.
Đúng như dự đoán của Kiều An, Sở Mịch không do dự liền đồng ý đi.
*
Buổi chiều, Kiều An tới lớp học của Trần lão sư, thứ bảy ban ngày, học sinh chủ yếu là những em nhỏ. Chương trình sơ cấp của đàn tranh rất đơn giản, cho dù cô phải tốn một chút thời gian soạn lại bài, nhưng vẫn là vô cùng thành thạo.
Giờ dạy học sắp kết thúc, Sở Mịch, người quá tuổi so với các bạn nhỏ ở đây lại thường xuyên mắc lỗi, dường như còn thiếu sự tập trung. Kiều An nhìn cô ây vài lần, ánh mắt xa xăm, cô có thể nhận ra Sở Mịch quá căng thẳng rồi.
Kiều An đi tới, lại một lần nữa sửa lỗi: "Cậu so với bọn trẻ không bằng." Thuận tiện chửi thầm một câu.
Sở Mịch giữ chặt cánh tay Kiều An, nhỏ giọng hỏi: "Người chị em, cậu thế nào lại không nói với tớ "em bé" của Phó lão sư là học sinh của cậu?"
Kiều An thấy khó hiểu vô cùng: "?"
Sở Mịch chỉ vào bóng người ở bên ngoài cửa sổ: "Ở bên kia kìa."
Lớp học hoàn toàn trong suốt thuận tiện cho phụ huynh kiểm tra tiến độ học tập của con em mình bất cứ lúc nào. Kiều An nhìn theo hướng cô ấy chỉ, sững sờ trong giây lát.
Một bóng hình vô cùng quen thuộc, vào thời điểm hai người đụng phải ánh mắt nhau, anh còn nhìn cô mà cười.
Kiều An đột nhiên quay đầu lại, trên mặt nổi lên một tầng ửng hồng.
"Nghiêm túc một chút." Cô cao giọng nói.
Sở Mịch bĩu môi: "Bị Phó lão sư nhìn như vậy, trái tim tớ liền đập thình thịch loạn xạ."
Kiều An khẽ cười, không muốn quản cô ấy nữa, tiếp tục dạy học.
Chỉ còn khoảng hơn mười phút nữa, không biết có phải do những lời Sở Mịch vừa nói hay không, hay là bởi vì bị một giáo viên chân chính quan sát, Kiều An so với đầu giờ càng thêm nghiêm túc cùng cẩn thận.
Rốt cuộc cũng đến giờ tan học, các vị phụ huynh ở bên ngoài lục tục tiến vào đón con mình trở về, Sở Mịch giúp cô thu dọn lại đàn tranh trên sàn, lặng lẽ hướng cửa kính bên ngoài liếc mắt một cái. Chỉ thấy cái người khiến sinh viên trong học viện vừa yêu vừa ghét là Phó lão sư kia bị một cô gái kéo cánh tay, lập tức đi về phía Kiều An.
Rõ ràng không phải là phụ huynh.
Cô ấy chậm rãi thò tai lại gần, vểnh tai lên để nghe trộm.
"Kiều An, chị là giáo viên dạy đàn tranh ư?" Chu Hoan từ tối hôm qua sau khi biết tên cô liền đổi cách xưng hô: "Em cũng vừa mới tới đăng ký học xong."
Các bạn nhỏ trong phòng học đã được đưa về, tầm mắt Kiều An lại một lần nữa dừng trên người Phó Cảnh Tri. Anh vẫn mặc chiếc áo sơ mi màu trắng giống lúc ở KTV buổi sáng, bên ngoài là một chiếc áo len màu xám, trong mắt anh dường như cũng phản chiếu lại hình bóng cô.
Giống như chỉ thu một mình hình bóng cô vào trong mắt vậy.
Kiều An lặng lẽ nghiêng đầu, tránh ánh mắt của anh: "Có hứng thú đối với đàn tranh sao?"
Chu Hoan chỉ vào Phó Cảnh Tri: "Đúng ạ, anh em đã trả tiền rồi, giáo vụ còn nói em có thể tự chọn giáo viên cho mình, em có thể chọn chị không?"
"Có thể."
"Khi nào em có thể tới học vậy? Nhưng mà em cũng chưa biết gì về đàn tranh, một chút cũng không biết."
Chu Hoan vừa nói vừa nhìn Phó Cảnh Tri, ánh mắt kỳ quái, liền phát giác cái nhìn của Sở Mịch có chút không thích hợp.
Kiều An nhìn Chu Hoan một lát, chần chừ nói: "Chị sẽ giúp em sắp xếp, sau đó sẽ nhắn lại trên Wechat cho em."
"Được ạ, lúc nào có thời khóa biểu em cũng sẽ gửi cho anh một cái." Chu Hoan giật giật ống tay áo Phó Cảnh Tri, "Em đã tiêu tiền của anh như vậy rồi, anh có thể theo dõi quản thúc em bất cứ lúc nào."
Phó Cảnh Tri rút tay mình về, lơ đãng liếc nhìn Sở Mịch một cái, lại nhìn về phía Kiều An, trong mắt như có ý cười, giọng nói cũng không còn lạnh lùng thâm trầm nữa: "Chu Hoan là người cả thèm chóng chán, ba phút có thể chán ngay được, làm phiền đến em rồi."
Anh không để Chu Hoan nói, Chu Hoan tức giận, ngầm chọc bên hông anh mấy phát, nhưng anh đều thờ ơ coi như không biết.
"Đương nhiên rồi." Kiều An phát hiện ra hành động nhỏ của Chu Hoan, lại làm bộ như không nhìn thấy.
Trên lưng Phó Cảnh Tri bị chọc một chút, anh dùng một tay giữ tay Chu Hoan lại, nhưng anh lại không thể hiện ra trên mặt, mỉm cười dịu dàng nói: "Kiều An, tôi muốn đặt một chiếc bánh sinh nhật vào ngày 25 tháng 5, em có hình ảnh bánh kem ở đây không?"
Ngày 25 tháng 5, tính ra là còn khá sớm.
Trong lòng Kiều An khẽ động: "Phó lão sư, nhà anh có người sinh nhật sao?"
Phó Cảnh Tri "ừ" một tiếng: "Chu Hoan muốn tổ chức sinh nhật cho tôi."
Chu Hoan an tĩnh lại, nỗ lực nhịn cười.
"Có, tôi gửi hình ảnh vào Wechat của Chu Hoan nhé?" Không ngờ lại là sinh nhật của anh, Kiều An nghiêm túc trả lời.
Phó Cảnh Tri buông tay Chu Hoan ở sau lưng ra, lấy điện thoại từ trong túi, mở mã QR trên Wechat: "Gửi cho tôi, để tôi xem."
Kiều An sửng sốt, nhìn chằm chằm điện thoại được đưa tới.
Do dự một chút, cô xoay người lấy túi xách từ trong tủ, lại lôi điện thoại ra, máy móc tìm chỗ quét mã QR, nhấn vào để thêm bạn bè.
Phó Cảnh Tri cúi đầu, nhìn thấy Wechat thông báo có một lời mời kết bạn mới, khóe miệng không tự chủ mà cong lên.
"Tôi với Chu Hoan có còn việc, tôi đi trước nhé." Xác nhận lại Kiều An đã xuất hiện trong danh sách bạn bè của mình, anh thu hồi điện thoại lại rồi nói.
Một lúc sau không còn thấy bóng dáng hai người đó, Sở Mịch chắp hai tay lại sau lưng, nghiêm túc bước lại gần: "Cậu với Phó lão sư từ lúc nào mà quan hệ tốt như vậy?"
Kiều An nhìn cô: "Có sao?"
"Không có sao?" Sở Mịch nhíu mày, có chút nghi hoặc: "Kiều Nhi, Phó lão sư đối với cậu thật dịu dàng, như gió xuân thổi vào mặt vậy!"
Kiều An nhướng mày.
Này là dịu dàng sao?
Đó là bởi vì Sở Mịch chưa từng nhìn thấy Phó Cảnh Tri cho mèo ăn thôi.
~
Tác giả có đôi lời muốn nói:
Mèo con: Meow meow meow, đối với tôi như vậy cô ấy cũng xem là dịu dàng.
Phó lão sư: Ngoan, buổi tối cho thêm ba miếng cá khô.
[NOTE]: Truyện được đăng duy nhất tại Wattpad và Wordpress của Uri Micasa.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...