Đêm đó, vừa về đến nhà Phó Cảnh Tri đã đăng lên "vòng bằng hữu" trên Wechat. Lại không nghĩ chỉ vài giây sau khi đăng lên đã có người vào bình luận khiến anh phải nhìn chằm chằm vào dòng bình luận đó một lúc lâu.
Người kia bình luận: "Nghĩ mãi vẫn không thể hiểu được, cậu với cô gái ở phòng tập thể thao tối nay có quan hệ như thế nào?"
Chỉ vài phút sau, vô số bạn bè trên "vòng bằng hữu" thấy được dòng bình luận đấy thì nhắn tin liên tục, mọi người đều sôi nổi hỏi xem cô gái đó là ai.
Phó Cảnh Tri nhíu mày, quyết đoán xóa dòng trạng thái đó.
Sau đó, anh nhận được một cuộc gọi.
"Sao cậu lại xóa dòng trạng thái đấy đi?"
Đối phương trực tiếp đặt câu hỏi như vậy, Phó Cảnh Tri trầm ngâm: "Cậu lắm chuyện quá."
"Phải không? Thế cho nên trả lời đi, cậu với cô gái đó có quan hệ như thế nào?"
Đề tài nhanh chóng được đổi, không biết thế nào lại trở lại về chuyện của Kiều An, Phó Cảnh Tri không biết nên trả lời như thế nào. Điện thoại truyền đến một tiếng cười nhỏ làm anh cảm thấy có chút chói tai.
"Trên trang cá nhân của cậu chủ yếu là luận văn với học thuật, trăm năm mới thấy được cách làm món khấu tam ti, cậu cho rằng anh đây có mắt như mù sao?" Nhưng giọng điệu của đối phương lại không có chút chói tai nào.
Phó Cảnh Tri càng thêm trầm mặc.
Không nghĩ tới người kia thuận theo mà không buông tha cho anh, hỏi tới tấp: "Quen nhau được mười mấy năm rồi, tôi còn không hiểu cậu sao? Ở phòng tập thể thao nhiều người như vậy, cũng chưa thấy có ai có thể khiến cậu rời khỏi máy tập mà tới bắt chuyện." Đặc biệt người kia còn là một cô gái nữa chứ.
Phó Cảnh Tri gật đầu, lại phát hiện ra rằng đối phương không thể nhìn thấy hành động của mình, anh cười cười, cảm thấy chính mình thật ngốc: "Cậu cũng phát hiện ra tôi kỳ lạ sao?" Càng hỏi càng thấy ngốc nghếch.
Lúc này điện thoại truyền đến một không khí vô cùng tĩnh lặng, một lúc sau, một tràng cười chói tai phát ra.
"Nhiều năm như vậy, ngoại trừ em họ cậu ra, cậu đối với Nhạc Tư Dư cũng y hệt em gái vậy." Đối phương bỗng nhiên thở dài, hiên nhiên là muốn cố tình cho anh nghe thấy: "Cảnh Tri, mấy năm qua cậu thật không dễ dàng gì, nếu tìm được một cô gái mà cậu thích, đừng có nghĩ tới cái khuôn phép mà cậu tự tạo ra nữa."
"Những việc mà cậu thường làm như chạy bộ trên máy nhất định phải đúng giờ mới xuống hay là đến thư viện nhất định phải hai tiếng mới chịu rời đi...Cảnh Tri, nếu có người nào đó có thể khiến cậu từ bỏ những thói quen đó, cậu cũng không nên do dự làm gì."
Phó Cảnh Tri ngắt điện thoại, nhìn bức ảnh gia đình trên bàn làm việc đến xuất thần.
Trong bức ảnh, nụ cười của mẹ anh thật sự rất dịu dàng.
*
Hôm sau, buổi chiều Phó Cảnh Tri có ca dạy môn chuyên ngành, vừa hay lại là lớp của Sở Mịch. Như bình thường, anh trước tiên vẫn đến phòng học từ sớm rồi ngồi ở cuối lớp làm việc. Lúc này, anh cũng không xem tài liệu nước ngoài, cũng không lấy notebook ra ghi chú lại, ngược lại lại ngồi đọc mấy tiểu luận mới được nộp gần đây, đánh dấu những cái tên cuối cùng vào sổ điểm danh.
Trước giờ học 5 phút, anh quét mắt quanh vòng học, tìm được chỗ ngồi của Sở Mịch, cô ấy đang cùng mấy bạn học xung quanh trò chuyện, cũng không thấy bóng dáng Kiều An đâu.
Có vẻ hôm nay cô sẽ không tới.
Phó Cảnh Tri đi lên bục giảng, đem USB cắm vào máy tính, ánh mắt lại không tự chủ được một lần nữa nhìn về chỗ Sở Mịch ngồi.
Tối hôm qua lúc anh nói chuyện với Kiều An, anh đã hỏi cô có muốn tới dự thính không, kết quả, khuôn mặt ngây ngốc của cô lúc đó đến bây giờ vẫn làm anh thấy buồn cười. Chính lúc ấy anh cũng không nghĩ mình sẽ hỏi cô như vậy.
Phó Cảnh Tri click mở máy chiếu, đem biểu cảm há hốc mồm của Kiều An tạm thời cất lại vào trong đầu, sau đó, anh thử giọng qua microphone, bắt đầu giờ học.
Tan học, anh mở lại danh sách những tiểu luận có vấn đề, nhìn đến tên Sở Mịch có chút do dự chớp mắt một cái, cuối cùng, anh vẫn nhìn danh sách rồi bắt đầu đọc tên: "Những bạn có tên ở lại, những bạn khác có thể ra về."
Sở Mịch nghe thấy tên mình thì thấp thỏm vô cùng, đối diện với Phó Cảnh Tri nổi tiếng vô cùng nghiêm khắc, cô ấy một chút tự tin cũng không có.
Cùng với mấy bạn học phải ở lại tiến đến bục giảng, cô ấy nghe Phó lão sư nói qua từng lỗi trong luận văn của các bạn cùng lớp.
"Sở Mịch." Một giọng nói trầm thấp vang lên, rốt cuộc cũng đến lượt cô.
Sở Mịch tiến đến, phát hiện chính mình là người cuối cùng, "Phó lão sư". Ngoan ngoãn trả lời một tiếng.
Phó Cảnh Tri liếc mắt nhìn cô ấy một cái, tầm mắt dừng lại trên luận văn của cô ấy lật qua vài trang: "Sở Mịch, hai bài tiểu luận gần đây của em đều có vấn đề."
Sở Mịch không hé răng, anh lại nói tiếp: "Nghe Ngụy lão sư nói, bài tiểu luận của môn thầy ấy em cũng không làm tốt lắm."
Trán Sở Mịch khẽ giật một cái, cô ấy cho rằng Phó Cảnh Tri muốn nhắc tới tháng trước cô ấy trốn học môn của Ngụy lão sư, lại còn để Kiều An ký thay, bị anh phát hiện sự việc.
"Phó lão sư, em không tránh được lớp của Ngụy lão sư." Cô ấy giải thích.
Phó Cảnh Tri "ừ" một tiếng, ngạc nhiên một chút sau đó cười cười, biết rằng cô hiểu sai ý anh, nhưng anh cũng không định sửa lại cho đúng.
Sở Mịch thấy thế, bày ra bộ mặt vô cùng hối lỗi: "Phó lão sư, em đã bị bạn học của mình mắng cho một trận rồi, à, chính là bạn học lần trước thay em đi học. Hiện tại, em chỉ muốn nhanh chóng học xong cũng không nhờ ai ký hộ nữa, cô ấy nói, lần trước là lần cuối cùng cô ấy giúp em, về sau sẽ không tới ký tên thay em nữa, cũng không giúp em tới học hộ nữa!" Cô ấy nói một mạch, ý muốn Phó lão sư nghiêm khắc sẽ vì thế mà bỏ qua cho cô.
Phó Cảnh Tri nhướng mày: "Về sau cô ấy không tới nữa?"
"Không tới nữa ạ." Sở Mịch cảm thấy kỳ quái, nhưng nhìn thấy bộ dạng nghiêm trọng của anh, lại đảm bảo một lần nữa: "Thật sự là không có lần sau đâu, Phó lão sư."
Phó Cảnh Tri nhìn chằm chằm tiểu luận của cô, nói: "Bút tích giống nhau như vậy, hẳn là đại học trốn học cũng nhiều." Giống như là lơ đãng nói.
Sở Mịch tuy rằng cảm thấy hôm nay anh nói nhiều một cách bất thường, nhưng não lại không thể dung nạp kịp, lại càng không hiểu được ý tứ trong câu nói của anh. Cô ấy suy nghĩ mãi cuối cùng cũng không thể giải thích được, đành phải nói sự thật: "Hồi đấy cũng thoát được nhiều ạ, đại học không có quá nhiều môn quan trọng, cô ấy giúp em ký một vài lần. Thỉnh thoảng cô ấy ra ngoài hẹn hò, em cũng giúp cô ấy ký thay."
Vừa nói xong, cô ấy liền phát hiện ra gương mặt vẫn luôn ôn hòa lúc nãy của Phó Cảnh Tri bỗng nhiên căng ra, nhìn có chút thâm trầm, làm cô ấy thấy vô cùng khó hiểu.
"Phó lão sư?"
Phó Cảnh Tri đưa lại tiểu luận cho Sở Mịch, nói: "Những chỗ có vấn đề tôi đã đánh dấu lại, đem về sửa chữa xong tiết sau nộp lại cho tôi."
Sở Mịch: "..." Vì sao các bạn học khác không phải nộp lại mà chỉ mình cô phải nộp lại vậy?
Cô ấy cũng không có gan mà hỏi lại, chỉ có thể trơ mắt nhìn sắc mặt nghiêm túc của Phó Cảnh Tri khi anh bước ra khỏi lớp, bước chân hình như cũng khá mạnh nện xuống mặt đất.
Từng bước từng bước như một cú đánh mạnh vào trong lòng, làm cô ấy vô cùng hoảng sợ.
Kiều An nhận được tin nhắn của Sở Mịch cũng là lúc trong tiệm đang bận nhất, cô ngồi ở quầy thu ngân, một bên xem danh sách đơn hàng trong Wechat riêng của quán, một bên trả lời tin nhắn của Sở Mịch.
Mịch Mịch: [Hôm nay Phó lão sư có độc.]
Điềm Điềm: [Sao?]
Mịch Mịch: [Có ý trả thù tớ lần trước trốn học, đến một cọng tóc cũng không tha. Ban đầu nhẹ nhàng như mưa phùn mùa xuân, làm tớ không đề phòng cảnh giác, sau đó, đùng phát bắt tớ viết lại tiểu luận. Có độc, có độc, tất cả đều là độc!]
Sở Mịch gửi liên tiếp icon phẫn nộ đến, Kiều An bỗng nhớ lại tối hôm qua khi mình gặp Phó Cảnh Tri cho mèo ăn. Lúc ấy trông anh có chút đáng thương, rõ ràng tâm tình không tốt, lại không nghĩ người này giữ trong lòng lâu như vậy, qua đêm rồi mà tâm tình cũng không tốt lên chút nào!
Cô nhắn lại: [Phó lão sư của các cậu tâm tình không tốt, cậu không cần bận tâm! Nhanh chóng kẹp chặt cái đuôi của cậu vào, tranh thủ mai danh ẩn tích đi.]
Mịch Mịch: [Làm sao cậu biết được tâm tình Phó lão sư không tốt?]
Kiều An sửng sốt, nhắn lại: [Đoán thế.]
Mịch Mịch: [Cút đi! Tối nay tới High không?]
Kiều Kiều: [Không tới, chị họ tớ mấy ngày nay bị cảm, tớ không yên tâm nên ngày nào cũng phải qua đó, bằng không ngày nào chị ý cũng sẽ ăn mì gói qua bữa.]
Sở Mịch gửi tới một cái icon trợn mắt, kèm thêm câu: [Dựa vào đâu chứ! Tớ ghen tỵ! Chị cậu đã có Mr.X rồi, còn tớ thì không.]
Kiều An nghĩ tới tâm trạng gần đây của Sở Mịch không được tốt lắm, nghĩ nghĩ, rồi nhắn lại: [Ngày mai đi, ngày mai cuối tuần, tớ sẽ chơi với cậu cả ngày, cậu muốn thâu đêm suốt sáng tớ cũng chiều.]
Sau khi buôn hết chuyện này đến chuyện khác, cũng đã gần 4 giờ chiều. Kiều An đem mấy đơn hàng chuyển vào trong phòng bếp, lúc trở lại, ở quầy thu ngân xuất hiện một bóng dáng quen thuộc, quen thuộc đến nỗi cô từng ở trong lòng người đó tùy ý cười đùa làm nũng,
Sắc mặt cô tái đi, bước chân cũng dừng lại.
Tiểu Triệu quay đầu lại, nhìn thấy cô, cười nói: "Chị, người quen của chị."
Kiều An vô cảm nhìn về phía Tần Triệu, gật đầu: "Mua bánh kem hay trà sữa?" Hỏi anh ta từng thứ một.
Đã hơn một năm không gặp, từ một nam sinh vẫn luôn mặc áo thun quần jean nay đã khoác lên mình áo sơ mi cùng quần tây và giày da, so với trước có một chút kiêu ngạo hơn, cũng có một chút trưởng thành hơn.
Cũng trở nên xa lạ hơn rất nhiều.
Tần Triệu lẳng lặng nhìn Kiều An, trong lòng dâng lên một cảm xúc mãnh liệt, rất nhiều lời muốn nói đã tới đầu lưỡi, lại kỳ dị cũng không muốn mở miệng.
"Mua hai ly trà sữa." Anh ta mỉm cười, hỏi cô: "Lâu lắm rồi không gặp, một năm qua em sống tốt không?"
Kiều An đi qua, đứng trước mặt anh ta, bình tĩnh cười: "Vậy anh cho là tôi sống tốt hay không sống tốt?"
Tần Triệu sửng sốt, nụ cười trên môi dần tắt đi.
Lúc hai người chia tay, Kiều An vô cùng lạnh lùng ném cho anh hai câu.
Câu đầu tiên cô nói: "Về sau đừng làm bạn nữa!" Bởi vì cô cho rằng, chia tay xong hai người cũng không thể chung sống hòa bình, cũng không có khúc mắc gì để nhất thiết phải dính lấy nhau.
Còn một câu nữa, cô ra vẻ đạo đức giả nhất từ trước đến nay nói: "Tôi hy vọng sau này anh sẽ sống tốt."
Cho tới giờ Kiều An cũng chưa từng một lần hối hận về bộ dạng mình lúc đó.
Cô nghĩ, thái độ của cô đối với bạn trai cũ chính là: Hy vọng anh ta sống tốt sao? Đương nhiên là hy vọng anh ta sống không tốt một chút nào, nếu không ở cùng nhau, vậy cô cũng không thể can thiệp quá sâu vào, vậy nên chỉ có thể chúc phúc anh ta sống không tốt bằng cô thôi.
Nhìn ánh mắt Tần Triệu lúc này có một chút rối rắm phức tạp, Kiều An cười nhạo: "Nói chung là, được bạn trai cũ hỏi như vậy cũng bình thường, cho dù cuộc sống của tôi không được tốt, tôi cũng không cần thiết phải nói ra."
Tần Triệu nghe vậy, tiến lên phía trước một bước, cô lập tức lui về phía sau hai bước, duỗi tay ngăn cản anh ta đi tới: "Huống chi giờ tôi thực sự rất tốt."
"So với anh tôi thấy tốt hơn nhiều."
Tần Triệu nghe rõ lời chế giễu của cô, chỉ cảm thấy cô một chút cũng không thay đổi, lòng tràn đầy chua xót, chung quy chỉ nói một tiếng: "Thực xin lỗi."
Kiều An lại cười đến vô cùng sáng lạn, nhưng con ngươi lại vô cùng lạnh lẽo: "Muốn mua đồ thì tìm Tiểu Triệu, còn muốn hàn huyên thì thôi, tôi không có thời gian để nghe bạn trai cũ kể lại chuyện xưa."
Nói xong, cô xoay người tiến vào phòng bếp.
Trong phòng bếp, Hạ Lan cùng lão Tiêu đều thấy kỳ lạ khi Kiều An đi ra rồi lại quay trở lại, nhưng cô thậm chí còn không thèm quan tâm tới, chỉ mím môi, trầm mặc nhìn hộp Tuyết Mị Nương ở bên cạnh mình.
Lúc trước, Kiều An đã nghĩ tới chuyện muốn tiếp tục cùng với Tần Triệu, thậm chí cô còn nghĩ rằng chính mình sẽ chấp nhận một gia đình đã có hôn ước từ trước. Lúc này cô cẩn thận nhớ lại lý do hai người họ chia tay, kết quả, một chút cô cũng không nhớ được.
Cô đã sớm quên đi mọi chuyện. Được thôi, cái gì đến rồi cũng sẽ đến, rốt cuộc cũng quên đi vì lý do gì mà hai người thân quen lại trở nên xa lạ. Cả những chuyện vặt vãnh nào đó, những sự lựa chọn của cô và anh ta lúc hai người chuẩn bị tốt nghiệp, cả những mục tiêu mà hai người hướng đến...
Rất nhiều thứ cô đã không còn nhớ nữa rồi.
Có lẽ khi đó là sự bồng bột của tuổi trẻ, cũng có thể là một chút kiêu ngạo cùng quật cường, Kiều An chỉ biết, trong cuộc sống của cô vẫn luôn có những sắc trắng và đen cùng tồn tại, chỉ là Tần Triệu không nằm trong số đó. Cho nên, hai người dù thế nào cũng không thể đi cùng trên một con đường được.
Mệt mỏi, nên là chia tay thôi.
~
Tác giả có lời muốn nói:
Phó lão sư: Chúng ta về sau không bao giờ lìa xa.
Kiều An: EXM?!
PS: Mọi người đều đang hỏi về món khấu tam ti tối qua, thật ra bình luận của mấy cô gái ở đây đều đúng hơn phân nửa. Khấu tam ti thật ra chỉ là một cái cách ví von về Phó lão sư thôi, đối với Phó lão sư mà nói, muốn hạ quyết tâm theo đuổi Kiều An cũng không thể hoàn toàn dựa vào việc thích là đủ, người này có một chút vấn đề (sau này sẽ nói), và đối với Kiều An giờ phút này cũng chỉ coi anh là lão sư. Liền giống như là món khấu tam ti, muốn làm ra nó vừa tốn sức lại vừa tốn thời gian, dù kinh nghiệm thế nào, cuối cùng cũng có thể không được như ý muốn, nhưng mà khấu tam ti ăn cũng rất ngon đó, quan điểm này làm cho anh vô cùng nỗ lực muốn chinh phục!
Mọi người đã hiểu chưa vậy?
Được rồi, tôi thừa nhận, tôi chính là một đứa trẻ hư.
[NOTE]: Truyện được đăng duy nhất tại Wattpad và Wordpress của Uri Micasa.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...