Lôi Hình hiện tại rất bực mình, anh vừa mới hoàn thành nhiệm vụ xong thì lại bị phái đi tiếp.
Hôm nay, anh đã hoàn thành nhiệm vụ sớm, vốn tưởng rằng có thể đi gặp mỹ nhân mà anh ngày đêm mong nhớ, thật không ngờ còn chưa nhìn mặt người ta một cái đã bị ông nội bắt về nhà.
"Ông nội......" Đi vào thư phòng của ông, Lôi Hình mở miệng gọi một tiếng, lần này lại là đứa nào ăn no rửng mỡ đi méc ông nội nữa?
"Tự nhìn lại xem mình đã làm sai gì đi!" Nhìn chằm chằm một bộ tư liệu tuyệt mật cấp dưới đưa lên, Lôi lão gia lạnh giọng nói.
Ông không ngờ cháu nội mình lại làm ra cái chuyện cưỡng bức trẻ vị thành niên.
Nhà họ Lôi bọn họ luôn dạy dỗ nghiêm khắc, tuyệt đối không cho phép con cháu trong nhà làm ra chuyện dám làm không dám nhận này!
Lại nữa, nghe câu nói này, Lôi Hình đầy đầu hắc tuyến.
Anh không hiểu, sao mỗi lần gặp ông nội đều nói anh phải tự nhìn lại xem đã làm gì sai? Mấy chuyện anh nên tự xem lại thì hơi bị nhiều, ông nội cho con chút gợi ý được không?
"Ông nội, con sai rồi, con không nên vì tức giận nhất thời mà ra tay đánh Nguỵ trung tướng." Lôi Hình nghĩ lần kiếm chuyện gần đây nhất, mở miệng nói.
Thật ra thì câu anh muốn nói chính là: Ông nội muốn phạt con thế nào thì phạt nhanh đi rồi thả cho con đi.
Tuy Âu Dương Trạch nói Tiểu Kỳ đã không sao rồi, nhưng không được nhìn tận mắt thì anh vẫn chưa an tâm được.
Hơn nữa, Tiểu Kỳ tuy là con cháu nhà họ Lâm, nhưng là cậu ấy ở Hoa Đô chẳng có ai để nương tựa cả.
Tiểu Kỳ yếu ớt như vậy, không biết sau khi ra ngoài có bị ai khi dễ hay không.
"Ông muốn mi nhận sai cái này đó hả?" Nhìn thằng cháu như lạc mất hồn đi đâu, Lôi đại nguyên soái lạnh giọng quát.
Cái tên Nguỵ Duyên kia vốn dĩ không phải loại người tốt lành gì, đánh thì đánh.
Bị ông nội quát một tiếng hồi hồn, Lôi Hình lập tức bắt đầu đếm kỹ từng chuyện mình đã làm từ nhỏ đến lớn —— Ông nội muốn con nhận sai chuyện sai chuyện gì thì ông nói luôn đi chứ!!
Nghe thằng cháu liệt kê từng chuyện sai từ nhỏ tới lớn mà vẫn chưa đúng chuyện chính, Lôi lão gia cuối cùng nhịn không được mở miệng nói: "Nói, bốn năm trước, mi đã làm cái chuyện gì ở khu giải trí Đế Hào?"
Nghe được lời của ông, Lôi Hình đang mơ màng như muốn ngủ như bị sét đánh cho tỉnh
Bốn năm trước, anh phải chấp hành một nhiệm vụ cơ mất ở Đế Hào, lại không cẩn thận mắc mưu người khác, bị hạ tình dược.
Sau đó, anh không biết đã vào cái phòng nào, thấy một tên đáng khinh đang định giở trò với một thiếu niên đang không được tỉnh táo trên giường, liền ra tay đánh cho gã hôn mê bất tỉnh.
Cuối cùng, mọi chuyện trở thành chính anh mới là kẻ hãm hại cậu trai trẻ đó.
Chi tiết ra sao anh không nhớ rõ; anh chỉ nhớ cậu bé ấy rất đẹp, da trắng lại hồng hào, thân thể mềm mại.
Tuy rằng anh thích con trai, nhưng vì nhà quản rất nghiêm khắc, nếu lần đó không phải ngoài ý muốn thì tới giờ anh vẫn còn là xử nam!
Chỉ vì lúc đó nhiệm vụ rất gấp mà anh lại chưa hoàn thành, lúc anh xong việc, quay trở lại tìm kiếm thì cậu ấy đã đi mất.
Đêm đó phát sinh hết thảy đều giống như cảnh trong mơ giống nhau, tốt đẹp lại không chân thật.
Mà hắn, liền nhân gia trông như thế nào đều không nhớ rõ, cho nên sự tình cứ như vậy không giải quyết được gì.
"Khi con ở Đế Hào làm nhiệm vụ thì không cẩn thận để mắc mưu, hãm hại một cậu thiếu niên." Đối với chuyện mình làm, Lôi Hình không thể không thừua nhận.
Nhưng sao ông nội lại biết chuyện của anh ở Đế Hào? Không phải là cái tên Lê Viêm kia muốn kéo anh xuống nước đó chứ?
"Hay! Hay quá ha! Sao năm đó làm xong còn không chịu cưới người ta về? Ăn cho no rồi phủi đít đi, chuyện vô trách nhiệm như vậy mà mi cũng làm được!" Nghĩ đến cảnh chắt trai phải lưu lạc bên ngoài hơn ba năm chỉ vì tên cha thiếu trách nhiệm này, Lôi lão gia liền nhịn không được muốn đánh người.
Nhưng lại nghĩ đến hành động vô trách nhiệm này của thằng cháu mà ông có chắt sớm để bế, lửa giận trong lòng Lôi lão gia cũng giảm đi chút ít.
Hiện tại, mấu chốt là ở Lâm Kỳ gây giống giả thân phận bị càng nhiều người biết phía trước đem người cấp cưới trở về.
Tuy rằng, Lâm Kỳ sự tình hắn đã làm Trung Nghiên Viện bên kia phong tỏa tin tức, nhưng là, giấy là bao không được hỏa, cho nên hắn cũng chỉ có thể nương như vậy điểm tư quyền kéo dài một chút thời gian đem ngươi.
Phải biết, nếu muốn tham gia cuộc cạnh tranh công bằng để có được quyền làm chồng của người sinh sản, cháu trai của ông phải chờ đến hơn hai mươi năm sau mới có thể cưới được người về.
Cơ hội hiện tại tốt như vậy, sao ông có thể không kéo thêm chút thời gian cho cháu mình?
Vậy thì ý nghĩ bên Lâm lão gia cũng sẽ giống như ông, những chuyện càng ít người biết thì càng tốt.
Trên vấn đề về người sinh sản, dù bọn họ có quyền cao chức trọng gì cũng chẳng có ích, mọi chuyện đều phải trông cậy vào con cháu.
Thằng cháu ông tự tay nuôi lớn cuối cùng cũng làm được chuyện lớn.
Nhưng chẳng thể so được gì với cháu của ông Lâm bên kia, chuyện sinh con gần như bất khả thi cũng có thể làm được! Về sau nhất định phải bảo thằng Lôi Hình nỗ lực hơn nữa, giúp ông có thêm mấy đứa chắt nữa.
"Ông nội không nói giỡn với con đó chứ?" Nghe ông nội nói, Lôi Hình thưucj sự không thể tin được vào tai mình.
Ông nội luôn muốn có chắt anh biết rõ, nên đáng lẽ khi biết anh xảy ra chuyện với một cậu thiếu niên nào đó thì bảo anh trợ cấp ít tiền cho người ta rồi cắt đứt quan hệ mà thôi, bây giờ ông lại hỏi "Sao năm đó làm xong còn không chịu cưới người ta về".
Nếu cứ có chuyện với ai thì cứ cưới về cái nhà sạc nghiệp sớm! Ông nội hôm nay bị ai dựa sao?
"Mi! Có phải mi không thích người ta vì người ta là con trai không? Chuyện mi làm thì mi chịu trách nhiệm đi!" Nghe thấy câu hỏi của thằng cháu, Lôi lão gia liền giận sôi máu, nắm tai Lôi Hình quát.
Từ nhỏ ông đã dạy cháu mình phải biết chịu trách nhiệm với những gì nó làm, sao bây giờ nó lại đi ngược với những gì ông dạy dỗ thế này?
"Con chịu, con chịu, con đương nhiên phải chịu trách nhiệm rồi." Bị nhéo tai, Lôi Hình xin tha, "Nhưng mà ông cũng phải nói cho con biết con phải chịu trách nhiệm với ai chứ."
"Mi......!Mi muốn ông tức chết phải không?" Lôi lão gia không ngờ thằng cháu mình đã làm người ta rồi, mà người ta là ai nó cũng không biết, chả trách đến bây giờ ông còn chưa được bế chắt.
"Tài liệu ở đây, nếu mi không cưới được người ta về, dọn đồ ra đường ở đi!" Lôi lão gia cảm thấy mình đã hạ lệnh xong, ném tài liệu lên bàn rồi đi ra khỏi thư phòng, nuôi ra một thằng cháu ngu ngốc như thế, ông già rồi mà còn bị nhọc lòng! Cháu trai à, ông chỉ có thể giúp con đến đây thôi.
Nếu mi còn không cưới được người ta thì coi ông sẽ dạy dỗ mi ra sao!
Mở tài liệu, nhìn nội dung bên trên, Lôi Hình mạnh tay tát mình một cái —— ui da, thật sự thấy đau! Hoá ra anh không nằm mơ, nghĩ đến tất cả những thông tin trên tư liệu đều là "Chứng cứ vô cùng xác thực", Lôi Hình cười không khép được miệng —— vợ iu, con trai, chờ anh......
Ngày hôm sau, Lâm Kỳ nhận được thư mời Lê Viêm như đúng dự đoán.
Chuyện duy nhất ngoài mong đợi chính là Lê Viêm lại mời cậu đi ăn trưa.
Phải biết rằng, Lê Viêm chỉ sinh hoạt vào ban đêm, ngày thường không ngủ đến giữa trưa thì không thèm rời giường.
Tuy biết rõ ý của đối phương là gì, nhưng Lâm Kỳ cũng không có lý do để từ chối.
Dù sao trên thư mời cũng để ý muốn xin lỗi, tự mình ra mặt để mời cậu một bữa cơm.
Mặt mũi của ông lớn Đế Hào, cậu phải chừa cho người ta một chút......
"Ngài Lê, ngại quá, tôi tới trễ." Tới trễ hơn một tiếng, vẻ mặt Lâm Kỳ tự trách nói.
Cậu không cố ý, chỉ là cậu mang Lâm Tiểu Cáp ra bên ngoài chơi hơi lâu mà thôi.
"Không sao, không sao, mời ngồi." Kéo ghế ngồi cho Lâm Kỳ, Lê Viêm mỉm cười nói.
Nếu tức giận chỉ vì bạn hẹn đến trễ mà nói, gã cũng thật keo kiệt.
Dù sao cũng chỉ là mèo con có móng mà thôi, mấy chiêu này gã gặp nhiều rồi.
"À ừm......!Cái bàn này có phải hơi nhỏ không?" Không trực tiếp ngồi xuống, Lâm Kỳ chỉ vào Lâm Tiểu Cáp nói với Lê Viêm.
Lê Viêm lần này chỉ chọn bàn đôi để hai người có thể mặt đối mặt.
Nhìn người ta chỉ chỉ cái "Bóng đèn" to tướng, khóe miệng Lê Viêm méo xệch, gã không nghĩ Lâm Kỳ lúc đi ăn cũng mang theo thú cưng.
Tuy rằng gã thích động vật lông xù thật, nhưng gã thích mỹ nhân hơn!
"Không sao, để tôi gọi người đổi, này tôi mời khách, cậu muốn bàn lớn thế nào cũng được." Tuy rằng trong lòng rất là bất mãn, nhưng khuôn mặt Lê Viêm vẫn mang vẻ tắm mình trong gió xuân.
Lâm Kỳ không chút khách khí tuchọn cái bàn mười người, nếu đối phương đã mời cậu ăn, vậy thì cậu sẽ ăn cho no......
Nhìn Lâm Kỳ chọn bàn ăn như nhà giàu mới nổi, nét cười trên mặt Lê Viêm có chút cứng đờ.
Thế nhưng lúc này ID của gã đột nhiên vang lên, nhìn một chút, Lê Viêm nói với Lâm Kỳ: "Thích ăn gì cậu cứ kêu đi, tôi phải nghe điện thoại."
Lâm Kỳ gật gật đầu, bắt đầu nghiêm túc chọn đồ ăn cho mình và Lâm Tiểu Cáp.
Gần đây Lâm Tiểu Cáp ăn thịt hơi nhiều, bọn họ chọn ăn hải sản đi; ăn hải sản cũng bốn năm rồi, lần này trở về, Lâm Kỳ phát hiện mình không thích đồ ăn trên đất liền lắm......
Mới nghe điện thoại, Lê Viêm liền nghe được một giọng nói quen thuộc: "Tên hồ ly chết tiệt, cậu đang ở đâu?"
"Lôi Hình? Sao cậu lại gọi cho tôi?" Tuy rằng Lôi Hình lớn lên cùng gã, nhưng từ khi Lôi Hình tòng quân, bọn họ cũng khi liên lạc.
Hôm nay Lôi Hình gọi điện thoại tới tìm gã là có chuyện gì?.
"Cậu đang ở đâu?" Cho dù đã lâu không gặp Lê Viêm, nhưng trình độ phong lưu của Lê Viêm Lôi Hình biết rõ.
Tại sao Lê Viêm lại vô duyên vô cớ mời Tiểu Kỳ đi ăn cơm, nghĩ một chút cũng biết —— chẳng có ý tốt gì cả!
Nghĩ đến Tiểu Kỳ của anh chỉ mới có hơn hai mươi tuổi, trong đó còn có bốn năm lênh đên trên đảo hoang vắng, Lôi Hình liền mình mà đến chậm, Tiểu Kỳ sẽ bị tên hồ ly kia "Ăn" đến liền xương cũng không còn.
"Hiện tại tôi đang bận, có chuyện gì hẹn buổi chiều nói." Hôm nay vất vả lắm mới tìm được lý do mời người ta, không thể để Lôi Hình quấy rầy được.
"Cứ nói chỗ của cậu hiện tại đi, tôi tới tim" —— Tôi đương nhiên biết cậu đang bận cái gì, cậu đang bận tìm cách ăn vợ của tôi chứ gì, chứ tôi rảnh mà tìm cậu à? Có biết vợ của bạn thì không nên động vô không!
"Vậy cũng được, tôi đang ăn trưa với bạn ở bên ngoài, chút nữa tôi gửi địa chỉ cho cậu." Đối với tính cách bướng bỉnh của Lôi Hình Lê Viêm cũng có chút bất đắc dĩ.
Có lẽ tên này thực sự có việc gấp tìm mình, chờ khi cậu ta chạy tới, bọn họ chắc cũng đã cơm nước xong xuôi......
Nhận được địa chỉ Lê Viêm gửi, Lôi Hình lập tức đi qua.
Từ chiều ngày hôm qua sau khi rời khỏi nhà, anh trực tiếp chạy đến chỗ ở mà Trung Nghiên Viện cung cấp cho Tiểu Kỳ.
Ai mà ngờ, hơn nửa đêm anh mới tới, mà sợi tóc của người ta cũng chẳng thấy.
Vì thế, anh gọi điện thoại đánh thức Âu Dương Trạch, nhờ y nói chỗ của Tiều Kỳ hiện tại.
Trải qua một phen trắc trở, buổi sáng hôm nay, anh rốt cuộc tới được khách sạn Đế Hào.
Xác định được phòng ở của Tiểu Kỳ, anh lập tức chạy lên tìm.
Ai mà lại ngờ, kết quả cuối cùng anh nhận lại là, Lê Viêm đã mời Tiểu Kỳ ra ngoài ăn cơm!
Tên Lê Viêm chơi với anh từ nhỏ đến lớn nên anh biết rõ,Tiểu Kỳ của anh còn chưa có nhiều kinh nghiệm với cuộc đời, không thể để tên kia lừa đi được......
Tiệc vừa mới bắt đầu, Lâm Kỳ đã thấy một dáng người có chút quen mắt chạy vào nhà hàng.
Sau khi cậu nhìn thấy rõ bộ dáng kia là ai, Lâm Kỳ yên lặng quay đầu —— cái tên ăn mặc lôi thôi lếch thếch, râu tóc xuề xoà này là ai, dù sao cậu cũng không quen.
Nhưng người kia hình như nhận ra cậu, hưng phấn mà đi nhanh về chỗ cậu.......
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...