Nhìn giám định sư nhăn mày đến sắp kẹp chết một con ruồi, không đợi đối phương mở miệng đuổi người, Lâm Kỳ lấy tinh hạch trên bàn bỏ lại trong túi, lại từ bên trong lấy ra một khối tinh hạch cấp hai đặt lại trên mặt bàn.
Nhìn đến tinh hạch này, giám định sư hơi nhướn mày.
Nhưng tinh hạch cấp hai cũng không tính là quá quý, cũng tầm mười mấy vạn mà thôi, hắn cũng đã xem qua nhiều lần rồi.
Hắn còn tưởng rằng hôm nay gặp được một vị khách lớn, không nghĩ tới chỉ là một kẻ ra vẻ.
Sau đó, Lâm Kỳ lại thu hồi tinh hạch cấp hai này, lấy ra một khối tinh hạch cấp ba.
Nhìn đến khối tinh hạch kế tiếp, trước mắt giám định sư sáng ngời, tinh hạch cấp ba là có thể đánh giá chất lượng, nếu chất lượng tốt thì có thể bán bảy tám trăm vạn.
Hiện tại tinh hạch đại khái chia làm chín cấp, trong đó từ cấp một đến ba là cấp thấp, cấp bốn đến sáu là cấp trung, cấp bảy đến chín là cấp cao.
Tinh hạch cấp ba trên cơ bản không phải thứ người thường có thể săn được.
Bất quá, động tác của Lâm Kỳ vẫn chưa dừng lại, tinh hạch cấp ba cũng bị cậu thu trở về, tiếp theo lại từ trong túi lấy ra một khối tinh hạch cấp bốn.
Nhìn một màn này, đôi mắt giám định sư trừng đến lớn hơn nữa, chỉ hận không được trực tiếp nhìn xuyên qua túi của Lâm Kỳ.
Người này đang biểu diễn ảo thuật sao? Cậu có dám biến ra tinh hạch có cấp bậc cao hơn nữa không!
Cũng không phụ "kỳ vọng" của giám định sư, Lâm Kỳ thu hồi tinh hạch cấp bốn lại, tiếp theo từ trong túi "biến" ra một khối tinh hạch cấp năm.
Lúc này, giám định sư đã há to miệng, tinh hạch cấp năm đã có giá hơn trăm triệu, người này lại dám để một thứ mấy trăm triệu ở trong túi, cậu ta không sợ bị người khác cướp sao?
Tuy rằng phương thức mà vị này cho hắn xem tinh hạch hơi bị đặc biệt, nhưng hắn cũng không ngốc đến mức cho rằng người ta thật sự là đang làm ảo thuật.
Chỉ là trong túi có nhiều tinh hạch, sau đó lấy ra từng viên từng viên tới cho hắn xem thôi.
Mà vị tiên sinh này cũng thật là, có tinh hạch cao cấp như vậy sao không sớm lấy ra đi? Hại hắn còn tưởng rằng đối phương đang giỡn......
Ánh mắt của giám định sư nhìn chằm chằm tinh hạch cấp năm này, thẳng đến khi nó lại chui vào trong túi chủ nhân nó lần nữa —— nếu như vị tiên sinh này nguyện ý bán ra tinh hạch kia ở chỗ này mà nói, hắn có thể thảnh thơi trong ba năm, hắn nhất định phải nghĩ biện pháp giữ vị này lại.
Nhưng không chờ giám định sư mở miệng lấy lòng, Lâm Kỳ lại lần nữa từ trong túi lấy ra một khối tinh hạch, lúc này cấp bậc tinh hạch đã là cấp sáu.
Nhìn đến tinh hạch này, giám định sư đã không dám suy nghĩ, chỉ sợ đối phương lại lấy viên tinh hạch cấp bảy ra, hắn thế nào cũng sẽ mắc bệnh tim mất.
Hắn công tác ở chỗ này nhiều năm như vậy, trước giờ cũng chỉ thấy tinh hạch cấp 6 được ba lần.
Hắn hiện tại không còn lo người ta không có tinh thạch cấp cao, hắn hiện tại bắt đầu lo lắng người ta có nguyện ý bán hay không.
Phải biết rằng, tinh hạch càng cao cấp càng thì càng khó có được, nhóm tiến hóa giả có được tinh hạch cấp cao trên cơ bản đều là để lại tự mình dùng, chỉ có những người như hắn không dùng được mới đem ra bán.
Hơn nữa, đối phương nhìn qua cũng không phải là kiểu thiếu tiền.
Tinh hạch cấp sáu trên bàn bị thu hồi, giám định sư trông mòn con mắt nhìn chằm chằm túi áo của Lâm Kỳ, cười nịnh mở miệng nói: "Tiên sinh, xin hỏi ngài muốn bán tinh hạch của mình như thế nào ạ?" Mấu chốt của việc buôn bán là hai bên đều vừa lòng, chỉ tiếc tình huống hiện tại là bọn họ muốn mua, đối phương muốn bán hay không hiện tại còn chưa có tỏ thái độ đâu!
Đem sáu viên tinh hạch từ trong túi ra để lên bàn, Lâm Kỳ mở miệng nói: "Giúp tôi giám định những viên tinh hạch này trước đã."
Nhìn những viên hạch xuất hiện ở trên mặt bàn, giám định sư nuốt nuốt nước miếng, ý tứ của đối phương đã thực rõ ràng, trước tiên báo giá, sau mới quyết định bán hay không.
Nghĩ thông suốt, giám định sư bắt đầu báo giá cho Lâm Kỳ từ tinh hạch cấp một.
Gặp phải khách hàng lớn như vậy, số tiền những tinh hạch cấp thấp đó có thể còn không bằng số lẻ của một viên tinh hạch cấp trung.
Cho nên, giám định sư cũng không thèm để ý chất lượng những tinh hạch cấp thấp kia rốt cuộc như thế nào, tất cả đều chỉ mong đối phương đồng ý bán tinh hạch cấp cao.
Dù sao, nếu như vị tiên sinh này không hài lòng với giám định của tinh hạch cấp thấp, tinh hạch trung cấp cũng không thèm bán cho nơi này nữa, vậy hắn nghỉ làm ở đây luôn là vừa.
"Tiên sinh, cậu xem tinh hạch cấp bốn định giá 6900 vạn như thế nào?" Tinh hạch cấp bốn đã xem như tinh hạch trung cấp, giám định sư không dám khai giá bừa, dùng ngữ khí thương lượng hỏi.
Nghe vậy, Lâm Kỳ gật gật đầu, trong mắt cậu, cho dù phía sau tinh hạch hơi có hai vết nứt, nhưng giá cũng khoảng 3000 vạn, hiện tại có thể được giá gấp đôi, cậu rất vừa ý.
Huống chi, tinh hạch cấp bốn cậu không phải chỉ có một.
Nếu không phải suy xét tinh hạch cấp bốn cậu vẫn còn dùng, cậu cũng không ngại bán hết số tinh hạch cấp bốn trong tay.
Nhìn Lâm Kỳ gật đầu, giám định sư cũng thở ra một hơi nhẹ nhõm, hắn sợ đối phương không hài lòng về cái giá này, liền không nói hai lời mang theo tinh hạch chạy lấy người.
Đến lúc đó, hắn chỉ sợ liền khóc tiếng Mán cũng không xong.
"Tiên sinh, tinh hạch cấp năm cùng tinh hạch cấp sáu chúng tôi sẽ bán đấu giá sau ba ngày nữa, giá quy định là một trăm triệu cùng 1 tỷ, cuối cùng sau khi trừ những thuế theo quy định, chúng tôi sẽ thu một phần phí dụng, ngài xem như thế nào?"
Tràng giao dịch có một quy củ như vậy, vật phẩm giá trị quá trăm triệu không trực tiếp giao dịch, mà là tiến hành bán đấu giá.
Đương nhiên, nếu như đối phương vội vã cần dùng tiền, tràng giao dịch cũng có thể trực tiếp thu mua, bất quá như vậy số tiền sẽ bị mất đi một ít so với bình thường.
Nghe vậy, Lâm Kỳ gật gật đầu, quy củ nơi này cậu vẫn biết một ít.
Dù sao chỉ có ba ngày mà thôi, cậu vẫn có thể chờ.
Hôm nay có được giá cả vượt qua những gì cậu mong muốn, cậu thật sự vừa lòng.
"Vậy được, những tinh hạch có thể bán được tôi liền bán cho anh." Có được giá cả vừa lòng, Lâm Kỳ cũng không quá khắt khe, sảng khoái nói.
Giám định sư không nghĩ đơn giản như thế đã có được một đơn hàng lớn, thiếu chút nữa không phản ứng kịp.
Nhưng hắn chưa cao hứng được bao lâu, liền thấy đối phương mở ra rương hành lý, lấy ra một túi tinh hạch bậc một chất lượng ngang nhau.
"Chỗ này đại khái có khoảng 500, 600 viên, anh gọi người tới kiểm kê một chút đi." Mở ra túi, Lâm Kỳ nói.
Tinh hạch bậc một cậu vốn không có nhiều như vậy, cũng vì trước lúc rời đảo Lâm Tiểu Cáp đã giúp cậu thu nhập rất nhiều.
Nhìn một túi tinh hạch siêu to khổng lồ đặt ngay trước mặt mình, giám định sư đầy bụng kêu đau.
Nếu hắn sớm biết vị này muốn bán nhiều tinh hạch bậc một như vậy, cho dù có đánh chết hắn, hắn cũng không dám nâng giá tinh hạch cao như vậy!
Nhưng mà, chuyện làm giám định sư hối hận còn chưa kết thúc, ngay sau đó Lâm Kỳ lại từ trong rương lấy ra một túi tinh hạch cấp hai, số lượng đại khái khoảng 100 viên
Tiếp theo, dưới ánh mắt hối hận vô hạn của giám định sư, Lâm Kỳ lấy ra túi tinh hạch thứ ba - hơn 50 viên tinh hạch cấp ba.
Những món muốn đem bán đều lấy ra hết, Lâm Kỳ vừa lòng kéo cái rương lên.
Những tinh hạch cấp thấp đối với cậu và Lâm Tiểu Cáp mà nói cũng chỉ là râu ria, ngoại trừ có thể đổi chút tiền, cũng chưa thấy những tác dụng khác.
Vì để giảm bớt gánh nặng hành lý, cậu tiện tay tống mấy thứ này đi.
Nhìn đối phương rốt cuộc đóng lại cái rương, giám định sư thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Cũng may, đối phương không có lại lấy ra một túi tinh hạch cấp bốn tới, lỗ lã sau khi bán những tinh hạch cấp ba hẳn là có thể đền bù lại, ông chủ hẳn là sẽ không đem hắn đi lăn bột chiên giòn.
"Đây là thẻ ID của tôi, sau khi kiểm kê xong chuyển tiền vào là được." Chủ động lấy ra số ID của bản thân quét một chút, Lâm Kỳ nói.
"Dạ được, Lâm tiên sinh, mời cậu đến phòng khách nghỉ ngơi một chút, chúng tôi sẽ mau chóng thực hiện tốt." Nhìn thoáng qua thân phận của đối phương, giám định sư lễ phép nói.
Nếu không phải vì mấy viên tinh hạch trung cấp kia, hắn nhất định sẽ cho rằng người này là tới kiếm chuyện.
Một câu cũng chưa nhiều lời mà có thể làm hắn ngậm bồ hòn lớn như vậy, hắn quả nhiên là già rồi.
Bất quá, vị Lâm tiên sinh này chẳng lẽ ra ngoài diệt rộng sao, nếu không làm sao một thân một mình mà nhiều tinh hạch như vậy? Hiện tại tinh hạch cấp thấp đều là cải trắng sao, vừa ra tay thì hốt được một túi; còn có để người khác điêu đứng vì một viên tinh hạch sống không.
Sự tình xong xuôi, Lâm Kỳ cũng không hề ở lâu, đi theo người hầu tới phòng khách quý.
So với phòng ở Trung Nghiên Viện, gian phòng cho khách này có vẻ xa hoa hơn nhiều.
Ở Trung Nghiên Viện ba ngày, ngoại trừ phối hợp làm một ít kiểm tra, Lâm Kỳ cũng không nhàn rỗi —— số tiền cha để lại cho cậu kia cậu phải điều tra rõ ràng, nếu Lâm Du dùng tiền của cậu để đầu tư, đại cổ đông là cậu đây cũng không có lý do gì không đi quản công ty của mình.
Sở dĩ cậu lưu tại Hoa Đô, chính là bởi vì chuyện này.
Còn nhớ đời trước khi cậu hỏi Lâm Du về tài sản của mình, Lâm Du nói thế này: Nói gã lấy danh nghĩa của mình đầu tư công ty bị phá sản, mình không những một phân tiền cũng không có, còn thiếu một đống nợ, cứ như vậy, Lâm Du đem nhà, phòng ở của cậu cũng cầm đi "Gán nợ".
Cậu rõ ràng cái gì cũng chưa làm, liền hai bàn tay trắng.
Sau này mới biết được, kia chỉ là thủ đoạn để Lâm Du đoạt tài sản của cậu thôi.
Cái gì mà công ty phá sản, mọi người xem, hiện tại công ty kia không phải rất tốt sao? Lâm Kỳ cảm thấy rất may mắn khi Lâm Du cho rằng cậu đã chết, nếu không, bằng thủ đoạn của Lâm Du, gã đã sớm lấy hết tất cả những gì cha để lại cho cậu......
Nhìn thấy số ID của mình lóe một chút.
Lâm Kỳ nhướng mày, không nghĩ tới bên này tốc độ nhanh như vậy, một chút công phu tiền đã đến tay.
Nhìn thoáng qua số tiền trong tài khoản tiết kiệm, Lâm Kỳ click mở máy tính, bắt đầu mua vài thứ của lâm Du—— cổ phiếu Thiên Khải.
Hiện tại, trên tay Lâm Du có 30% cổ quyền Thiên Khải, trong đó chỉ có 5% là của Lâm Du, 25% khác là của cậu.
Nhưng vì cậu mất tích, 25% cổ quyền này tự nhiên là tới tay Lâm Du.
Pháp luật quy định, chỉ sau khi mất tích hai mươi năm trở lên mới có thể nhận định là tử vong, cho nên hiện tại Lâm Du không phải là người sở hữu hợp pháp bút di sản kia.
Hiện tại, chuyện Lâm Kỳ phải làm rất đơn giản, cậu chỉ cần thu mua lại 25% cổ phần, như vậy Lâm Du chỉ tính là thu mua cổ đông khác, chuyện công ty cũng không phải do gã nói chuyện.
Có đôi khi, tiền nhiều giải quyết vấn đề rất dễ dàng, Thiên Khải cũng không phải là công ty quá lớn, qua đêm nay cậu liền có thể dùng tiền đập chết nó.
Bất quá, Lâm Kỳ sẽ không tiêu tiền ngu ngốc như vậy.
Dù sao chuyện ở Hoa Đô xử lý xong cậu còn muốn đến Thiên Hải phát triển, không có số tiền này, chuyện gì cũng không thể làm xong......
Xử lý vài chuyện xong, nhìn nhìn thời gian, Lâm Kỳ nhờ người đưa đồ ăn đến trong phòng.
Đại khái nơi này người đều xa hoa, cho nên cũng không thấy kỳ quái gì đối với một đống đồ của Lâm Kỳ.
Lâm Tiểu Cáp tự lăn lộn trong phòng cả một buổi sáng, thấy có đồ ăn ngon tới, lập tức ngoan ngoãn ngồi ngay ngắn trước bàn ăn —— daddy nói rồi bé là nhân loại, cho nên phải ăn cơm trên bàn.
Nhìn Lâm Tiểu Cáp cuối cùng cũng học được cách ăn uống văn minh, Lâm Kỳ vừa lòng ngồi qua, tự mình một bên dùng cơm, một bên giúp Lâm Tiểu Cáp.
Kỳ thật, một tiến hóa giả ba tuổi hẳn là có thể chủ động biến thành hình người, nhưng thằng con của mình cũng đã bốn tuổi rồi, cậu dạy nó vài lần phải biến trở về hình người để ăn cơm, nó đều dùng đôi mắt ngây thơ vô số tội nhìn cậu.
Cho nên, Lâm Kỳ cũng không còn kiên trì, dù sao nuôi con cũng phải cần một quá trình.
Cho dù con của cậu về sau không thành tài, cậu cũng có thể nuôi nổi.
Bất quá, sau khi Lâm Kỳ buông chén đũa, liền thấy Lâm Tiểu Cáp lại lần nữa bổ nhào vào trên bàn, Lâm Kỳ đầy đầu hắc tuyến —— thằng nhóc này rốt cuộc khi nào mới có thể thay đổi thói quen này đây, Lâm Tiểu Cáp à con là người, là người đó con......
Cùng lúc đó bên kia, ông chủ Đế Hào phía sau màn ảnh hứng thú nhìn video cùng tư liệu phía dưới truyền lên.......
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...