Lúc Cố Duyên Chu tới là tự mình lái xe lại đây, cho nên hiện tại hai người họ chạy qua rất tiện.
Có điều Thiệu Tư ngồi xe có thói quen nằm ở ghế sau, khi hắn động tác thành thạo kéo cửa sau ra, Cố Duyên Chu một tay túm hắn trở về: “Cậu chạy ra sau cái gì?”
“……”
Tuy rằng Cố Duyên Chu tiếp xúc với hắn không nhiều lắm, nhưng trên phương diện nào đó vẫn hiểu biết một ít, anh đánh giá Thiệu Tư trên dưới một cái, hỏi: “Mệt à?”
“Không có,” Thiệu Tư mặt không đổi sắc biện giải cho chính mình, “Tôi không phải một người cả ngày chỉ biết ngủ.”
“Phải không?” Cố Duyên Chu không tỏ ý kiến.
Lên xe, Thiệu Tư một lần nữa bật sáng màn hình di động, phát hiện trò chuyện còn chưa có gián đoạn. Hắn xoa xoa ấn đường: “…Lời chúng ta nói vừa rồi đều bị nghe thấy à?”
Cố Duyên Chu giẫm chân ga, đánh tay lái, lúc này mới có rảnh phân tâm nhìn Thiệu Tư một cái: “Hẳn là không, Liễu Kỳ kêu xong liền ném văng điện thoại ra, cậu nghe một chút xem.”
Xác thật không có.
Trong điện thoại gần như không nghe được âm thanh gì, cho dù có một ít tiếng vang, xuyên thấu qua ống nghe và không khí, truyền tới trở nên xa xôi lại mơ hồ.
“Tiếng bước chân,” Thiệu Tư dán ống nghe ở bên tai, nghe chốc lát, ngưng thần nói, “Nói chuyện.”
Lúc này Liễu Kỳ đang rúc ở trong góc run bần bật, cái váy ngủ màu trắng trên người cô đã bị Lục Gia Huy xé rách, lộ ra đôi ngực trắng run rẩy phía trước.
“Anh đừng tới đây, rốt cuộc anh muốn làm gì……”
Hiện tại sắc mặt Lục Gia Huy rất không thích hợp, con ngươi phóng đại. Gương mặt ngày thường hàm hậu kia giờ phút này nhìn toàn là dữ tợn, thịt trên mặt có chút run rẩy. Hắn chậm rãi tới gần Liễu Kỳ, lại kêu tên một người khác: “Phương Phương……”
“Phương Phương, hiện tại anh có tiền, anh có rất nhiều tiền, anh có thể cho em cuộc sống tốt nhất.” Lục Gia Huy vừa nói vừa đi qua, ôm Liễu Kỳ vào trong ngực, “Chúng ta xuất ngoại đi, em muốn đến nước nào liền đi nước đó, được không?”
Giọng Liễu Kỳ run đến gần như tắt thở, cô giơ tay đẩy hắn, nhưng không dùng ra được sức lực gì: “Anh Huy, em không phải Phương Phương, anh nhìn rõ ràng xem, em là Liễu Kỳ.”
“Cô không phải Phương Phương?” Biểu tình vốn dĩ còn tính là ôn hòa của Lục Gia Huy bắt đầu buông lỏng, hai mắt hắn nổi lên tơ máu.
Hắn có chút bực bội, nhưng thực nhanh lại đè xuống, thậm chí hắn lộ ra một nụ cười tự nhận là hiền lành: “Phương Phương, đừng nói giỡn, em chính là Phương Phương của anh.”
Liễu Kỳ đối diện gương mặt gần trong gang tấc, lại vạn phần quỷ dị đáng sợ này, trái tim kịch liệt co rút.
Cố Duyên Chu nghe vài phút, giẫm chân ga tăng tốc: “Nếu cô ta đủ thông minh, hiện tại hẳn là nên nương theo Phương Phương, trước hết ổn định Lục Gia Huy.”
Thiệu Tư: “Tôi đoán cô ta không đủ thông minh.”
Cố Duyên Chu: “Tôi cũng cảm thấy vậy.”
“Có điều trạng thái Lục Gia Huy không đúng, từ giọng nói có thể nghe ra, bằng trắc, phập phồng, ngữ điệu, đều không thuộc về phạm trù người bình thường.” Cố Duyên Chu lại nói, “Không phải uống nhiều thì chính là hít nhiều, từ toàn bộ sự kiện mà xem, tôi càng thiên về loại sau.”
“Đàn anh Cố, trên giang hồ có truyền thuyết, nói anh là sách giáo khoa khoa diễn xuất, xem ra không phải thổi phồng.” Thiệu Tư vốn dĩ rất sốt ruột, nhưng nói chuyện với Cố Duyên Chu, bất quá chỉ hai ba câu, hắn lại khó hiểu mà bình tĩnh lại.
Cố Duyên Chu tựa như một liều thuốc an thần mạnh.
“Ừm, tôi danh xứng với thật.”
“…… Anh thật đúng là không khách khí.”
Một tay Cố Duyên Chu nắm tay lái, kéo kéo cà vạt, cổ áo tức khắc trở nên lỏng lẻo. Hơn nửa tháng không thấy, tóc của anh dường như trở nên càng ngắn.
“Phương Phương, Phương Phương……” Thiệu Tư thu hồi ánh mắt đánh giá anh, lẩm bẩm. Tay chống ở bên cạnh cửa sổ xe, ngón tay nhẹ nhàng gõ, nhặt hết những chi tiết vụn vặt lúc ở phim trường trước đó về.
“Liễu Kỳ diện mạo bình thường, cũng không có tư lịch gì, sau khi Dương Nhân Nhân chết, Lục Gia Huy hoàn toàn có thể đi tìm chọn người thích hợp hơn cô ta.”
Nhưng hắn lại không, hiện tại cẩn thận ngẫm lại, chuyện Lục Gia Huy tranh thủ cho Liễu Kỳ vai nữ chính Ác ma vương tử, cũng lộ ra cổ quái.
“Lúc trước hắn nâng Dương Nhân Nhân thế nào?” Thiệu Tư hồi tưởng, “Cũng bất quá là để cô ấy làm nữ thứ, diễn một vai trong phim điện ảnh của Hồ đạo thôi, biểu hiện bình thường.”
Thiệu Tư lại hồi tưởng hiện trường khởi động máy ngày đó, toàn bộ hành trình tay Lục Gia Huy đều gác trên eo Liễu Kỳ.
……
“Hỏi Vương đội một chút.” Cố Duyên Chu bật hướng dẫn GPS, điều chỉnh một con đường càng nhanh và tiện, “Hắn đào Lục Gia Huy lâu như vậy, chút chuyện này hẳn là biết.”
Sắc trời dần dần tối xuống, mưa gió sắp đến.
Thiệu Tư vốn dĩ để lại một khe cửa sổ hít thở không khí, hiện tại ngay cả gió chui vào từ cái khe nho nhỏ kia cũng thổi cho cả người phát lạnh.
“Chưa chắc,” Thiệu Tư nói, “Phương Phương này hẳn là mặt mũi rất giống Liễu Kỳ, hoặc là phương diện khác tương tự. Nếu cảnh sát tra được, sẽ không giám thị Liễu Kỳ rời rạc như thế.”
Trên thực tế, bị Thiệu Tư nói trúng rồi.
Vương đội quả thật không có tra được Phương Phương gì.
Lục Gia Huy rất cẩn thận, dù sao cũng là làm nghề này, lại liên lụy ích lợi lớn như vậy. Gặp người nói tiếng người gặp quỷ nói chuyện ma quỷ, nói chuyện thật giả nửa nọ nửa kia, miệng đóng kín mít.
Đầu kia di động im lặng hồi lâu, có thể là Lục Gia Huy muốn làm hành động gì đó tiến thêm một bước, Liễu Kỳ đột nhiên bạo phát, kêu anh đừng chạm vào tôi, sau đó truyền đến một tiếng đồ sứ vỡ vụn.
“Phương Phương……”
Sức Liễu Kỳ vẫn quá nhỏ, cô liều mạng nện xuống, cũng chỉ làm thái dương Lục Gia Huy trầy da chảy máu. Lục Gia Huy hoàn toàn bị chọc giận, hắn đột nhiên túm Liễu Kỳ đè cô ở trên tường: “Đồ tiện nhân này! Lúc trước em chê tôi không có tiền! Hiện tại tôi có tiền rồi, em còn có cái gì không hài lòng?!”
“Em lại muốn rời khỏi tôi sao?” Lục Gia Huy điên điên khùng khùng cười, “…… Không, tôi sẽ không để em chạy trốn lần thứ hai.”
“Chúng ta cùng đi chết đi.”
……
Thiệu Tư nghe mà lạnh run một trận.
Giọng nói kia như là ngâm trong địa ngục nhiều năm, lại chậm rãi nổi lên.
“Bệnh cũng không nhẹ.” Cố Duyên Chu nói xong, lại chuyển lời, “Ngồi vững.”
Thiệu Tư còn chưa kịp phản ứng, tốc độ xe đột nhiên tăng lên, hắn cảm giác giống như vừa rồi mình còn đang cưỡi xe đạp, lập tức ngồi lên tên lửa, gần như bị ném bay ra.
Cố Duyên Chu đang chơi xe bay.
Nhìn Cố Duyên Chu ‘ôn ôn nhuận nhuận’ thế mà lại bão xe, hơn nữa kỹ thuật lái xe còn thật thành thạo.
Dáng vẻ anh hiện tại, Thiệu Tư nhìn mà cảm thấy tựa như cái loại đàn ông cuồng dã ương ngạnh trong phim, vừa thô tục kiêu ngạo vừa sắc bén.
“Rất kinh ngạc ư?”
Thiệu Tư chớp chớp mắt.
“Tôi trước kia, rất trẩu tre.” Cố Duyên Chu thật lâu chưa bão xe, anh chậm rãi nheo mắt, vừa nói vừa tăng tốc độ lên trên thêm một nấc, “…… Từng hút thuốc từng uống rượu, tóc mái để đặc biệt dài, còn nhuộm màu, đeo hoa tai đinh màu đen.”
“Cả ngày đánh nhau với người ta, lệ khí nặng hệt như một tên dã man.”
“……” Vô tình nghe chuyện cũ khinh cuồng thời niên thiếu của Cố Duyên Chu, Thiệu Tư sờ sờ mũi, nói, “Tôi có hơi buồn nôn. Anh lái quá nhanh, tôi say xe.”
Bên Vương đội rất nhanh kết nối với cuộc điện thoại này, ở cục cảnh sát tìm chuyên gia nghe lén.
“Đi tra về Phương Phương một chút, còn có camera ở các ngã tư đường Bàn Sơn, cùng với tất cả khu dân cư lấy ‘Lục’ mở đầu trên đường Bàn Sơn, nơi đó hẳn là tài sản tư nhân của Lục Gia Huy, nhưng có khả năng đăng ký không phải tên của hắn.” (bên TQ khi nói địa chỉ thường nói khu, xong rồi mới tới số nhà, nên Liễu Kỳ nói “lục” khiến mọi người tưởng là tên khu bắt đầu bằng chữ Lục)
Vương đội phân phó xong, lại nghe bên phía Thiệu Tư có tiếng kèn rất nhỏ và tiếng gió vù vù: “Các cậu lại đang làm gì?”
Thiệu Tư kéo cửa sổ xe lên, ngăn cách tiếng kèn ngoài cửa sổ, mặt không đổi sắc nói: “Tôi ở nhà mà.”
Vương đội: “Phải không?”
“Ừm ừm.”
“Đừng hành động thiếu suy nghĩ, cho rằng tôi không biết đúng không.” Vương đội vung tay lên, “Trước khi làm việc tự mình suy xét rõ ràng.”
Lúc này, Cố Duyên Chu dừng xe, ý bảo hắn đã tới ‘đường Bàn Sơn’.
Quanh đó, là vùng ngoại ô.
Có chút hoang vắng.
Toàn bộ đường Bàn Sơn, chỉ có vài chỗ quanh núi là có người ở.
Bên kia, sau khi nam cảnh sát phụ trách theo dõi ở cửa nhà Liễu Kỳ xông vào, người bên trong quả nhiên không phải Liễu Kỳ.
Chỉ là cô ta mặc quần áo Liễu Kỳ, kiểu tóc cũng rất tương tự.
Nếu hắn có thể xem nhiều phim truyền hình chút, sẽ phát hiện, cô ta là minh tinh điện ảnh hạng ba Tần Tình.
Tần Tình đó, ngay từ đầu cũng không thừa nhận mình đang giả mạo Liễu Kỳ, nói là cô ta và Liễu Kỳ quan hệ tốt, ở nhà mà thôi.
Nhưng khi cảnh sát đem bằng chứng đưa đến trước mặt cô ta, cô ta luống cuống: “…… Là hắn ép tôi, tôi không có biện pháp, tôi cũng là người bị hại đó cảnh sát!”
“Hắn bảo tôi đánh ngất Liễu Kỳ, sau đó nâng lên một chiếc xe jeep màu đen ở cửa sau tiểu khu, hắn nói góc đó rất an toàn, không có camera.” Mấy ngón tay Tần Tình gắt gao túm vạt áo, nắm miếng vải kia đến phát nhăn, “Tôi không biết hắn mang cô ấy đi đâu.”
“Vì sao cô muốn giúp hắn?”
“……”
Nhìn biểu tình của Tần Tình, đại để cũng có thể đoán ra được.
Chỉ sợ cô ta cũng là khách ‘làm ăn’ của Lục Gia Huy.
Nam cảnh sát vỗ mấy phần văn kiện trên tay lên bàn, nói: “Một người tới đây, mang cô ta đi kiểm tra nước tiểu.”
—–
Trên đường Bàn Sơn căn bản không có khu dân cư nào bắt đầu bằng ‘Lục’.
“Con đường này tổng cộng chỉ có nhiêu đó,” Thiệu Tư ở dưới chân núi vòng tới vòng lui, “Hỏi mấy dân bản xứ cũng đều nói không biết, nơi này chỗ duy nhất có người ở chính là mấy căn biệt thự đơn lẻ trong núi.”
Cố Duyên Chu tuần tra ở xung quanh một vòng, sau đó nói: “Lên núi xem.”
“Trời đã hoàn toàn đen,” Cố Duyên Chu vừa nói vừa đi lên trên, “Trên núi ẩm ướt, mấy ngày hôm trước trận mưa vừa qua, lúc đi đường cẩn thận một chút.”
Trong núi rừng cây rậm rạp, một chân sâu một chân cạn, có đôi khi đeo vài bước, lúc nhấc chân còn có nước bùn bắn lên dính vào ống quần. Đặc biệt là loại người hàng năm lộ mắt cá chân như Thiệu Tư, bùn lầy càng trực tiếp dính trên mắt cá chân hắn.
[…… Vùng hoang vu dã ngoại, đêm nay xác định là các cậu có thể qua một đêm kinh hồn.]
[Có phải mày rảnh lắm không hả?] Thiệu Tư nói, lại giẫm một cái hố, [Phắc.]
[Nói đứng đắn, hiện tại dấu hiệu sinh mệnh của Liễu Kỳ trở nên rất yếu ớt. Cho nên tôi có thể cảm giác được, cô ta ở ngay quanh đây.]
Đây cũng là một trong những năng lực không nhiều lắm của hệ thống nát.
Trong phạm vi nhất định, nó có thể thăm dò được dấu hiệu sinh mệnh mạnh yếu.
“Chúng ta cùng đi chết đi.”
Những lời này của Lục Gia Huy âm hồn không tan, lần thứ hai hiện lên bên tai Thiệu Tư.
Đặc biệt là hiện tại hắn đi trong núi sâu. Bên tai là tiếng kêu của loài chim không biết tên hoặc là loại động vật bò sát, còn có tiếng gió thổi qua cây cối, có vẻ đặc biệt âm lãnh.
“Lục này, có thể thật ra không phải Lục không?” Thiệu Tư nghĩ đến xuất thần, lúc giẫm thềm đá không cẩn thận giẫm hụt, nhào về phía trước, vừa lúc nhào lên lưng Cố Duyên Chu.
Bước chân Cố Duyên Chu khựng lại, quay đầu lại nói: “Có ý gì?”
Thiệu Tư ổn định thân hình, khoa tay múa chân một chút: “Chẳng hạn như nói, số 6?”
Lúc ấy Liễu Kỳ nói chuyện, vốn dĩ đã nói mơ hồ. Xét thấy bên này cũng không có Lục gì, đều là nhà riêng lẻ, Thiệu Tư liền suy đoán như vậy.
Không có tiểu khu, nhưng tóm lại sẽ có biển số nhà đi.
“Vươn tay ra.” Cố Duyên Chu vừa định mở đèn di động lên, vừa nghiêng người nói.
Thiệu Tư không rõ nguyên do mà vươn tay, sau đó bị Cố Duyên Chu một phen nắm lấy.
“6,” Cố Duyên Chu một tay nắm hắn, một tay khác moi di động từ túi áo khoác, bật đèn pin, một luồng ánh sáng từ sau lưng di động chiếu ra, chui thẳng vào trong bóng đêm, “Qua xem biển số nhà đi.”
Thiệu Tư suy đoán không sai, chẳng qua trước mắt bọn họ còn quanh quẩn ở chân núi, biển số nhà đều là ‘1’ đi đầu.
“Càng lên cao, số càng lớn.” Cố Duyên Chu đến gần chút, giơ điện thoại di động lên, có thể nhìn thấy cửa mấy căn biệt thự ít ỏi đều treo biển số nhà, nhìn mấy căn, càng thêm khẳng định suy đoán này, sau đó anh lại dừng một chút, nói, “Cậu có thể đi đường đàng hoàng hay không?”
“……” Thiệu Tư thản nhiên nói, “Vậy anh có thể buông tay hay không?”
Đi đường thì đi đường, lôi lôi kéo kéo làm gì.
Cố Duyên Chu chỉ là thấy hắn đi đường có loại cảm giác tùy thời đều sẽ té ngã, nghe hắn nói như vậy, liền theo lời buông tay, thuận tiện cảnh cáo nói: “Lần sau lại ngã về phía trước, thì đừng đâm lên trên người tôi.”
“Nói cứ như tôi không biết đi đường vậy.” Thiệu Tư cố ý không đi theo dấu chân Cố Duyên Chu, hơn nữa càng chạy càng nhanh, sau đó dưới chân lại trượt.
“……”
May mắn đúng lúc ổn định, vãn hồi được tự tôn.
Thiệu Tư ho nhẹ một tiếng, quay đầu lại thấy Cố Duyên Chu mặt không biểu tình nhìn hắn, như là đang im lặng trào phúng.
Hắn lại vòng về phía sau Cố Duyên Chu, sau đó chủ động duỗi tay bắt lấy cái tay mới nãy dắt hắn của Cố Duyên Chu, như là vừa rồi không phát sinh gì cả, chẳng biết xấu hổ nói: “…… Đường này thật cằn cỗi khó đi, nắm lấy tôi này, sợ anh ngã.”
Cố Duyên Chu lười so đo với hắn.
Lúc biển số nhà xuất hiện tới số ‘5’, đã tiếp cận đỉnh núi.
Cho dù tốc độ bọn họ thực mau, sau khi thăm dò được quy luật lại càng là trực tiếp chạy lên, nhưng vẫn mơ hồ lo lắng Liễu Kỳ chống không được.
[Còn chưa có chết, cơ mà cũng sắp rồi.] hệ thống nói, [cách càng gần, tôi càng có thể cảm giác được nó dao động, rất không ổn định. Không tốt lắm.]
[Cô ấy còn có thể chống đỡ bao lâu?]
[Không quá hai mươi phút.]
Lúc bọn họ đi đến đỉnh núi, nhìn thấy ba căn nhà.
601, 602 và 603.
—–
Mới đầu Liễu Kỳ quả thật bị dọa điên rồi, nhưng không ngừng giãy giụa chỉ càng thêm chọc giận Lục Gia Huy.
Dưới tình thế cấp bách, đầu cô trống rỗng, sau đó vào một khắc kề bên tử vong, rốt cuộc chỉ số thông minh online.
Lúc Lục Gia Huy như phát điên túm cổ cô, Liễu Kỳ ở dưới thân hắn, gian nan nói: “Gia Huy…… em yêu anh.”
Biểu tình của Lục Gia Huy cứng lại.
Liễu Kỳ giơ tay xoa mặt hắn: “…Em là Phương Phương nè.”
——
”602 có thể loại trừ, trong nhà rất náo nhiệt.” Cố Duyên Chu chỉ chỉ hai bên, “Cậu đi 601, tôi đi 603.”
[Thiệu Thiệu, ở 601, tôi đã cảm giác được, cậu mau nói với hắn, 601, trực tiếp vọt vào đi.]
[Có phải mày bị ngu hay không, dưới loại tình huống này, sao tao lại biết ở 601.]
[…… Cậu cứ nói, trực giác?]
[Trực cái rắm.]
[Có máy cảnh báo hay không? Bên trong có nuôi chó không?] Thiệu Tư đi đến cổng lớn, quan sát, [vì sao tổ trọng án tới còn chậm hơn chúng ta?]
Hắn và Cố Duyên Chu lại đây, cũng không định hai người đi vào đơn đả độc đấu. Sau khi đưa tất cả manh mối cho cảnh sát, bọn họ chỉ không muốn cứ như vậy khoanh tay đứng nhìn, không ngờ cảnh sát tới còn chậm hơn bọn họ.
“Bọn họ bị người ta tính kế,” Cố Duyên Chu nhìn thấy tin nhắn Vương đội gửi lại đây, “Lục Gia Huy tìm người giả trang Liễu Kỳ, người nọ lộ ra manh mối, nói Liễu Kỳ bị người khác đánh ngất nhét vào một chiếc xe jeep màu đen, sau khi xem camera theo dõi liền phát hiện, cái xe jeep màu đen đó chạy qua một ngã rẽ khác ở đường Bàn Sơn, là ngụy trang.”
“Hiện tại họ đang chạy tới, không tới mười phút là đến nơi.”
Thiệu Tư ngửa đầu, từ dưới lầu nhìn lên trên, lầu hai có ánh đèn mỏng manh.
Ngay khi hắn suy nghĩ nếu không thì chờ cảnh sát tới rồi lại nói, hệ thống lại cao giọng kêu lên: [không được! Không còn kịp rồi!]
Hiện tại bọn họ đứng ở ngoài cổng sắt, trong hàng rào còn có một con đường nhỏ u tĩnh, hoa dệt như gấm, đi vài bước mới đến cửa chính.
Kiểu nhà cũng không phức tạp, từ chính diện nhìn qua, còn có thể nhìn thấy cửa sổ phòng khách.
Cửa sổ sát đất, bức màn màu đỏ.
Nhưng mà lúc này, bức màn đột nhiên bị người kéo ra từ bên trong.
Liễu Kỳ đầu tóc tán loạn xuất hiện trong tầm mắt hai người bọn họ, đôi tay cô không ngừng vỗ lung tung, trong miệng kêu: “Cứu tôi! Cứu tôi!”
Lục Gia Huy lại không vội, hắn chậm rãi từ cầu thang lầu hai đi xuống, trong tay còn cầm một con dao.
……
Lúc Cố Duyên Chu trèo tường đi vào làm khởi động máy cảnh báo, Thiệu Tư hoàn toàn bị tốc độ của anh làm kinh sợ.
Gần như ngay một khắc Lục Gia Huy xuất hiện, Cố Duyên Chu liền cởi áo khoác ném cho Thiệu Tư, tay chống lan can bật lên trên, hai ba phát trèo vào. Một phát cuối cùng trực tiếp từ giữa không trung nhảy xuống.
Hệt như vô số lần nhìn thấy trong phim, mạnh mẽ hữu lực, mỗi một
động tác đều không ướt át dây dưa, không chút nào hàm hồ.
Hiệu suất cao, tính thưởng thức cũng cực cao.
“Có phải anh từng luyện hay không?” Thiệu Tư cầm áo khoác của anh, đánh giá cánh cửa sắt kết cấu phức tạp kia, chỗ cao nhất cửa sắt là mấy cây trụ tinh xảo nhòn nhọn, hắn tự nhận không có công lực trèo tường cao siêu như Cố Duyên Chu, chỉ có thể nói, “Anh đừng vội đi vào, giúp tôi mở cửa từ bên trong đã……”
Tình huống khẩn cấp, lúc này cũng bất chấp máy cảnh báo vang rền, chó ở hậu viện sủa như điên. Cũng căn bản không có thời gian chờ cảnh sát chạy tới.
Cứu người quan trọng.
Lục Gia Huy nghe được âm thanh, đứng ở trên cầu thang, nhìn thoáng qua ngoài cửa sổ, mơ hồ nhìn thấy hai bóng người vội vàng.
Ngoại trừ tiếng vang của máy cảnh báo, còn có tiếng Thiệu Tư vặn then cửa, vặn trái vặn phải vặn chả ra, khiến kết cấu bên trong khoá cửa va chạm nhau.
Liễu Kỳ gần như dùng tốc độ nhanh nhất, từ cửa trước chạy như bay qua, muốn mở cửa cho Thiệu Tư.
“Anh Thiệu!” Cô kích động đến run tay, nhưng bởi vì không biết khoá cửa nên xoay theo hướng nào mà chân tay luống cuống, cô thử vài lần cũng không có thành công, chỉ có thể ở tại chỗ gấp đến độ đổ mồ hôi, “Mở cửa ra, mở ra…… mở ra!”
Lục Gia Huy bị tiếng ‘anh Thiệu’ này kích thích cho bạo nộ lên, hắn ta hai ba bước đi về phía Liễu Kỳ, trong tay xách theo dao, giơ lên cao cao: “Tiện nhân, mày kêu ai đó, hôm nay ai cũng đừng hòng sống sót từ nơi này đi ra ngoài!”
Lục Gia Huy còn chưa dứt lời, Liễu Kỳ không tìm được kết cấu mà xoay loạn, rốt cuộc cửa ‘lạch cạch’ một tiếng mở ra.
Đồng thời khi Thiệu Tư từ ngoài cổng chen vào, cái cửa sổ sát đất ở phòng khách ầm ầm vỡ ra!
Tay Cố Duyên Chu cầm cây sắt không biết lấy được từ đâu, đập vài cái liền đập nát cửa kính, trực tiếp phá cửa sổ mà vào.
Thiệu Tư cũng không rảnh quan tâm bên kia là tình hình gì, hắn thừa dịp Lục Gia Huy bị tiếng vang lớn đó chấn cho hoảng thần, tốc độ cực nhanh đẩy Liễu Kỳ ra ngoài cửa: “Chạy mau!”
Dưới chân Liễu Kỳ lảo đảo, không ở lại thêm, cũng không có học theo mấy cái phim truyền hình ngu ngốc, dừng lại nói một câu ‘vậy các anh làm sao bây giờ em không thể cứ như vậy mà đi một mình muốn đi chúng ta cùng nhau đi’, để chân trần liền chạy như điên ra ngoài cổng, bóng dáng tiêu điều lại hoảng loạn.
Lục Gia Huy thấy thế, hung tợn, đỏ mắt vung dao chém vào lưng Thiệu Tư!
May mắn Thiệu Tư phản ứng mau, hắn nghiêng thân mình, mũi dao kia hung hăng cắt một đường sau eo hắn.
Vết máu liền từ trong vải lan ra bên ngoài. Cũng may quần áo là màu đen, cho nên thoạt nhìn cũng không bắt mắt.
Thiệu Tư ‘shhhh’ một tiếng, sau đó không chút để ý cười cười với Lục Gia Huy, ý cười không đạt tới đáy mắt, càng như là khiêu khích. Hắn trở tay đóng cửa lại, tựa sau lưng trên ván cửa nói: “Người anh em đừng nhìn nữa, Phương Phương của mày đi rồi.”
Lục Gia Huy gào rống một tiếng, hiện tại hắn có thể xác định người này tuyệt đối là nốc thuốc, tiêu cự mắt cùng với biểu tình trên mặt khoa trương đến cực điểm, lý trí đã sớm bị cắn nuốt sạch sẽ.
“Phương Phương sẽ không rời khỏi tao, bọn tao muốn ở bên nhau cả đời.” Lục Gia Huy liều mạng muốn dùng dao đâm vào cổ Thiệu Tư.
Thiệu Tư cố sức giữ chặt cổ tay hắn ta, miệng lại tiếp tục kích thích: “Ai cả đời với mày, mày cũng không nhìn xem hiện tại bộ dạng của mình thế nào. Mày lấy cái gì nuôi cô ấy, tiền của mày sạch sẽ sao, sao cô ấy lại thích một tên bệnh tâm thần cắn thuốc buôn lậu thuốc phiện được?”
Lời thì nói nhẹ như mây gió, nhưng kỳ thật tay Thiệu Tư càng không dùng được lực, cơ bắp đau đến độ muốn nổ toạt ra.
Mũi dao kia cách cần cổ hắn càng ngày càng gần, vài giây sau Thiệu Tư thật sự đỡ không nổi nữa. Cuối cùng hắn gia tăng sức lực, nâng cổ tay Lục Gia Huy lên trên, nghiêng đầu kêu với Cố Duyên Chu: “Nhanh lên, tôi hết sức rồi, trực tiếp nện một gậy xuống đi.”
Vừa rồi hắn nói những lời kích thích đó, bất quá chỉ là để phân tán lực chú ý, để Cố Duyên Chu từ phía sau trực tiếp xử lý Lục Gia Huy.
Có lẽ là sau khi say thuốc, tư duy đại não trở nên trì độn, lúc này Lục Gia Huy mới muộn màng nhìn qua phía sau.
Nhưng mà nghênh diện chính là một gậy.
……
Dù sao cũng là gậy sắt, Cố Duyên Chu không thể không khống chế sức lực chút. Lục Gia Huy bị đánh đến lắc lư tại chỗ hai cái, hắn ta miễn cưỡng chống đỡ thân hình, giơ tay sờ sờ sau đầu, sờ đến một tay ẩm ướt.
Mùi máu tươi dần dần tràn ra trong không khí.
“Mày đánh tao?” Lục Gia Huy bị màu máu đỏ tươi kích thích đến hai mắt sung huyết càng sâu, “Mày là cái thá gì, mày dám đánh tao?”
Thiệu Tư từ phía sau trực tiếp đạp hắn ta một cú: “Nếu hắn là cái thá gì, thì mày ngay cả cái thá gì cũng không phải, rác rưởi.”
Ai ngờ một cú này, vừa vặn đạp Lục Gia Huy đến trước mặt Cố Duyên Chu, hai người tức khắc nhào vào đánh nhau.
Đối mặt loại đấu pháp không muốn sống của Lục Gia Huy, Cố Duyên Chu thế mà vẫn có thể ứng đối tự nhiên.
—— Tôi trước kia, rất trẩu tre. Từng hút thuốc từng uống rượu, tóc mái để đặc biệt dài, còn nhuộm màu, đeo hoa tai đinh màu đen.
—— Cả ngày đánh nhau với người ta, lệ khí nặng hệt như một tên dã man.
Hai câu Cố Duyên Chu thuận miệng nói ở trên xe, dường như bày thành cảnh tượng, chồng lên Cố Duyên Chu hiện tại.
Thiệu Tư gật đầu, thầm nghĩ, xác thật rất biết đánh nhau.
Cho dù Lục Gia Huy giống như một dã thú bạo nộ, sau khi cắn thuốc sức chiến đấu lại càng tăng mạnh giống như mở máy ăn gian, Cố Duyên Chu cũng không chút nào kém cỏi, hẳn là trước kia từng học tán thủ*, hơn nữa thường xuyên thực tiễn, mỗi chiêu mỗi thức vô cùng tùy tính, mỗi một kích đều tương đối tàn nhẫn.
*Tán thủ: là loại võ chiến đấu tay không tự do ra đời ở TQ.
Dứt khoát lưu loát, không giữ lại đường sống cho người khác.
Thiệu Tư quyết định sau khi trở về phải livestream cho Lý Quang Tông xem, nói cho hắn ta biết nam thần Cố Duyên Chu của hắn ta…… còn rất cuồng dã.
Gần như là cùng lúc đó —— ngoài cửa vang lên tiếng còi cảnh sát, đèn xe xanh đỏ đan xen chiếu sáng bóng đêm.
Cảnh sát rốt cuộc cũng tới.
“Hoàng Mai Mai, nhũ danh Phương Phương, cùng một thôn với Lục Gia Huy. Hai người thi đại học cùng năm, một thi đậu một thi rớt.”
Lúc ấy Liễu Kỳ chạy ra bên ngoài, không chạy quá xa, liền gặp xe cảnh sát. Thông qua manh mối Liễu Kỳ đưa, cảnh sát rất nhanh tra được ‘Phương Phương’ này là ai.
“Sau khi cô ta thi rớt, cùng Lục Gia Huy đến Long Nham, Lục Gia Huy học hành, cô ta làm việc. Sau đó không biết vì nguyên nhân gì, hai người chia tay. Sau nữa bởi vì một vụ tai nạn xe cộ ngoài ý muốn, năm ấy hai mươi mấy tuổi qua đời.”
Vương đội đem tình huống biết được trước mắt nói sơ lược với bọn họ: “Liễu Kỳ có dáng vẻ tương tự Hoàng Mai Mai, nguyên nhân chính là vì điểm này, Lục Gia Huy mới có thể không màng tất cả mạo hiểm mà trở về.”
Nông thôn hai mươi năm trước, một đôi tiểu uyên ương.
Lúc trước có phải thật sự vì Phương Phương ngại Lục Gia Huy nghèo, mới làm Lục Gia Huy đi lên con đường này hay không, hết thảy Lục Gia Huy đều ngậm miệng không nói, bọn họ cũng không thể biết được.
Chỉ có điều nếu giới hạn đạo đức xuất hiện lệch lạc, vậy bất luận là nguyên nhân gì, cũng không thể trở thành cái cớ để phạm tội.
Đến tận đây, vụ trọng án buôn lậu thuốc phiện ngủ đông trong giới giải trí, lấy công ty kinh tế làm vật dẫn, hướng dẫn đông đảo nghệ nhân cùng với nhà đầu tư hít ma túy rốt cuộc được phá. Mười mấy thành viên cấp cao công ty sa lưới, càng nhiều ‘nhà dưới’ còn đang trong quá trình thanh lý.
Bản tin ngày mai sẽ dành ra phần lớn trang báo cùng với thời gian, đặc biệt kể lại chuyện này.
Hẳn sẽ gây ra một trận oanh động không nhỏ.
Chung quy thì sự kiện lần này lan đến hơn hai mươi diễn viên, hơn ba mươi nhà đầu tư, những người bán lẻ từ nhà đầu tư trở xuống lại vô số kể.
Mà lúc này, Thiệu Tư không rảnh suy nghĩ những việc đó, lúc hệ thống kích động chúc mừng hắn có 5 năm thọ mệnh tới tay, cũng không có phản ứng gì. Bởi vì hắn đang ở phòng y tế cục cảnh sát, để y tá giúp hắn khử trùng đơn giản cho miệng vết thương.
Một miệng vết thương thật dài, bắt mắt lại đường hoàng treo sau eo hắn.
Thiệu Tư nằm trên giường bệnh giản dị, cảm giác được quần áo bị người nhẹ nhàng vén lên, nhưng mà vén đến một nửa, liền bị lực cản. Bởi vì da thịt và vải dính vào nhau, không thể trực tiếp kéo ra, sẽ gia tăng trình độ xé rách của miệng vết thương.
Y tá nghiêng người, lấy từ trong khay ra một cái kéo nhỏ, tỉ mỉ cắt vải xung quanh miệng vết thương xuống, sau đó lại làm bước xử lý tiếp theo.
Lúc Cố Duyên Chu và Vương đội chạy tới, Thiệu Tư đang để trần sống lưng, mặt chôn trên gối, vòng eo sạch sẽ mảnh khảnh, vị trí nối liền với mông lõm xuống.
Từ trước đến nay hắn luôn không chịu được đau, có thể là vì da mềm, rất nhiều lúc chẳng hạn như bị đứt da linh tinh, Lý Quang Tông cảm thấy là việc nhỏ, hắn lại thật sự cảm thấy đau.
“Cậu có ổn không?” Cố Duyên Chu dẫn đầu đi vào.
Thiệu Tư nghe được âm thanh, hơi nâng mặt từ trên gối lên, vừa định khách sáo nói ‘tôi rất ổn’, nhưng mà khi cái nhíp trên tay y tá nhẹ nhàng dùng sức, xé một góc vải cuối cùng xuống, Thiệu Tư lại kêu to một tiếng: “Đau!”
Tay y tá run lên, bỏ mảnh vải vào một cái khay đựng khác, sau đó nói: “Ngại quá, tôi cố gắng nhẹ một chút.”
Cô nói xong, Thiệu Tư lại một lần nữa vùi đầu vào gối, miệng nói không có việc gì, tay lại rất thành thật mà nắm chặt rap giường không bỏ.
Vương đội đứng ở cửa tức giận nói: “Không cần, nặng một chút mới tốt, làm hắn nhớ lâu lâu xíu, xem lần sau còn dám xúc động như vậy không.”
“Không xúc động chờ mấy người chạy tới, phỏng chừng đều đã chết sạch rồi.” Thiệu Tư nghiêng đầu nhìn bọn họ, tóc che mặt, nghiêm túc nói, “Vương đội anh nên cho chúng tôi cờ thưởng mới đúng.”
“Cờ thưởng sẽ có, phê bình cũng không thể miễn.”
“Chuyện hôm nay, coi như các cậu gặp may mắn. Nhưng nếu lần sau lại đụng vào việc tương tự, ngàn vạn lần không thể áp dụng loại phương thức xông vào này. Nếu lúc ấy, bất luận một phân đoạn nào xảy ra vấn đề, chẳng hạn như cửa kính là thủy tinh chống đạn đập không vỡ, lại chẳng hạn như Liễu Kỳ chưa kịp mở cửa cho các cậu, hiện tại các cậu còn có thể yên ổn đứng ở chỗ này, Liễu Kỳ còn có thể yên ổn mà chạy ra sao?”
Quả thật, lúc ấy tình huống khẩn cấp, không chấp nhận được suy nghĩ quá nhiều. Vội vàng hành động, không hề có bố cục đáng nói.
Nơi đó khẳng định tồn tại rất nhiều vấn đề.
“Đương nhiên, chúng tôi cũng có lỗi.” Ngoài dự đoán, Vương đội khom lưng thật sâu với bọn họ, sau khi đứng dậy nói, “Khiến các cậu rơi vào nguy hiểm, là trách nhiệm của chúng tôi. Nếu lúc ấy không phải quá mức tín nhiệm manh mối xe jeep màu đen, cũng không đến mức quên chuẩn bị thêm. Lúc trước chỉ quanh quẩn xung quanh đường Bàn Sơn, không có lên núi xem xét, là chúng tôi làm việc sơ sẩy.”
Rõ ràng Liễu Kỳ đã đưa ra phạm vi, rõ ràng phạm vi nhỏ như vậy.
Nhưng bọn họ cứ nghĩ quá nhiều, cho rằng Lục Gia Huy khôn khéo như vậy, chỉ lấy đường Bàn Sơn làm ngụy trang.
May mắn cuối cùng sự việc viên mãn, không có gây ra sai lầm lớn.
Cố Duyên Chu khom lưng đáp lễ với Vương đội: “Ngài không cần như vậy, lễ này tôi chịu không nổi.”
Thiệu Tư dùng cánh tay gối đầu, gật gật đầu: “Tôi cũng chịu không nổi, chỉ là hiện tại tôi cũng nhúc nhích không được, cái vái này thiếu trước đã, hôm nào vái trả cho ngài.”
Miệng vết thương của Thiệu Tư có hơi sâu, sau này cũng không biết có để lại sẹo hay không. Sau khi khâu lại đơn giản rồi dán băng gạc lên, y tá cho hắn một bình thuốc nhỏ, trợ giúp miệng vết thương khép lại, bảo hắn nhớ đổi thuốc.
“Ừm, biết rồi, cám ơn.” Thiệu Tư vừa định đứng dậy mặc áo, liền nhớ tới cái áo đã bị y tá một kéo cắt mất, “……”
Hắn trần thân trên, ngồi ở trên giường, gãi gãi đầu, tìm di động chuẩn bị gọi điện thoại cho Lý Quang Tông.
“Tổ tông à, thứ đó không thể đụng vào!” Lý Quang Tông nhận điện thoại, còn chưa nghe là chuyện gì, đã ồn ào, “Chú Cố của con thực sự sắp về tới rồi, con nhìn xem, đầy tường đều treo chú Cố của con kìa, con chậm rãi xem, thích xem bức nào thì xem bức đó.”
“…… Cố Sanh còn ở chỗ cậu hả?” Thiệu Tư mới vừa hỏi xong, đầu kia điện thoại quả nhiên xuất hiện giọng bé gái mềm mềm mại mại.
“Cho con chơi đi.”
“Bật lửa, con không thể chơi được ngoan nha.”
Lý Quang Tông dỗ người xong, lúc này mới có thời gian nói chuyện điện thoại với Thiệu Tư: “Ba à, các cậu trở lại chưa? Nam thần của tôi có đó không, bảo ảnh lại đây một chuyến đón Sanh Sanh đi đi……”
Thiệu Tư trộm đánh giá Cố Duyên Chu đang nói chuyện với Vương đội, nói: “Như vậy đi, cậu dẫn nó tới cục cảnh sát, thuận tiện mang cho tôi bộ quần áo, áo tôi rách rồi.”
Cố Duyên Chu và Thiệu Tư, hai người có việc đi ra ngoài. Ở cục cảnh sát, quần áo còn rách.
Lý Quang Tông xoay chuyển bốn cái manh mối này một lần ở trong đầu, sau đó khó có thể tin nói: “Các cậu dạo nhà chứa hả? Không thể chứ?”
“…… Chứa cái quỷ.” Thiệu Tư rất muốn trực tiếp cúp điện thoại, nhưng hắn nghĩ nghĩ vẫn nhịn xuống, nói, “Cậu nhanh lại đây.”
Hắn nói điện thoại xong, y tá và Vương đội đều đã đi ra ngoài. Một mình Cố Duyên Chu còn đứng ở bên cạnh nhìn hắn.
Thiệu Tư: “……” Nhìn cái gì mà nhìn.
Nhưng mà, giây tiếp theo, Cố Duyên Chu đột nhiên bắt đầu cởi áo.
Anh cởi áo khoác ra ném cho Thiệu Tư: “Mặc trước đi.”
Cố Duyên Chu nói xong lại bổ sung: “Cậu có cái biểu tình gì thế? Không mặc cũng được, vậy cậu liền ở chỗ này đợi một mình đi, tôi đi ăn cơm.”
Ăn cơm.
Thiệu Tư muộn màng cảm thấy rất đói bụng.
Từ buổi chiều hắn kết thúc công việc đến bây giờ, đã là đêm khuya, chưa uống một giọt nước.
Vì thế Thiệu Tư tròng áo lên, đi theo anh cùng nhau ra ngoài kiếm ăn.
Áo Cố Duyên Chu với hắn lớn hơn một size, có hơi thùng thình, hắn xắn tay áo lên trên hai nấc, sau đó biếng nhác đi ra ngoài: “Cố Duyên Chu tôi nói với anh nha, gần đây có quán đồ cay Tứ Xuyên cũng không tệ lắm.”
Có thể là bởi vì đêm nay hai người cùng trải qua quá nhiều, thái độ giọng điệu của Thiệu Tư đối với Cố Duyên Chu không tự giác trở nên có chút tùy ý, lúc gọi anh cũng hô thẳng tên, không còn giống như trước, cứ đàn anh Cố đàn anh Cố mà kêu.
“…… Cậu như vậy còn ăn món cay Tứ Xuyên, ăn thanh đạm chút.”
Thiệu Tư không để bụng: “Như ngón tay có một vết thương nhỏ thôi.”
Cố Duyên Chu cười nhạo: “Thương nhỏ, khâu mười tám mũi, vừa rồi cậu còn kêu hệt như giết heo.”
Thiệu Tư: “……”
Cuối cùng hai người từ thông đạo ngầm đi ra ngoài, đến Lý Ký ăn một bát cháo.
Canh suông nước lã.
Hai người ngồi ở phòng thuê, chờ phục vụ đi rồi mới tháo khẩu trang xuống.
Thiệu Tư ăn hai ngụm, thừa nhận cháo này quả thật không tồi. Cũng có thể là vì lúc đói ăn cái gì cũng thơm.
Cố Duyên Chu ăn rất nhanh, ăn xong liền lau lau miệng, ngồi ở đối diện chờ Thiệu Tư.
Ăn đến cuối cùng, Thiệu Tư ngụm có ngụm không nuốt xuống, hắn dùng chiếc đũa quấy quấy cháo, hỏi một vấn đề nghẹn trong bụng thật lâu: “Hôm nay, vì sao anh lại đi cùng tôi?”
Nói là miễn cho hắn kéo chân sau cảnh sát, những lời này rõ ràng là đang nói bừa.
Cố Duyên Chu ngồi ở đối diện hắn, sau khi nghe thấy vấn đề này cũng không hề thay đổi sắc mặt. Lúc Thiệu Tư cho rằng anh sẽ không trả lời, Cố Duyên Chu đột nhiên trầm giọng nói: “Tối hôm đó lúc Dương Nhân Nhân gọi điện thoại cho tôi, tôi không để bụng. Nếu không phải công việc quá bận không có tâm tư miệt mài theo đuổi, vốn dĩ tôi có thể chú ý tới, cảm xúc cô ấy rõ ràng không đúng.”
“Hửm?” Thiệu Tư ngậm muỗng hỏi, “Cô ấy nói gì?”
Cố Duyên Chu giơ tay kéo kéo cổ áo, cả người dựa ra sau, dựa vào lưng ghế gỗ, hơi hơi khép mắt.
Câu nói kia vẫn có thể nghe thấy rõ ràng.
—— Anh Cố, cái ngày gặp được anh, em rất vui.
Cho nên Liễu Kỳ xảy ra chuyện, anh muốn đền bù.
Đền bù những chuyện lúc trước không có làm.
Thiệu Tư nghĩ, trước đó hắn tiếp cận Cố Duyên Chu, chính là muốn biết nội dung trò chuyện. Mà nội dung trò chuyện này cũng giống lúc trước hắn suy đoán, không hề có trợ giúp đối với vụ án.
Thiệu Tư im lặng chốc lát, đưa ra một câu an ủi cực kỳ cứng nhắc: “…… Đừng nghĩ quá nhiều, cô ấy sẽ không trách anh.”
Sau khi đề tài này lật qua, Cố Duyên Chu ngồi thẳng, đánh giá hắn nửa ngày, ánh mắt kia nhìn chằm chằm đến độ Thiệu Tư ăn cũng không được tự nhiên.
Thiệu Tư nuốt xuống một ngụm cháo cuối cùng, sờ sờ mặt: “Trên mặt tôi có gì hả?”
“Không có.” Cố Duyên Chu ý vị thâm trường nói, “Chỉ là cảm thấy, so với trước kia, cậu thay đổi không ít.”
“Trước kia?”
Thiệu Tư buông thìa, liếm liếm môi dưới: “Có một câu tôi đã sớm muốn hỏi, giữa chúng ta có phải có hiểu lầm gì hay không.”
Trên đường về cục cảnh sát, Thiệu Tư chỉ nghĩ đến câu nói của Cố Duyên Chu: năm năm trước, buổi lễ phim truyền hình.
…… Năm năm trước.
“Mình từng tham gia buổi lễ gì đó sao?”
Thiệu Tư đi bên cạnh Cố Duyên Chu, giẫm lá rụng vang sàn sạt, vẫn cứ không nghĩ ra, hắn duỗi tay túm túm góc áo Cố Duyên Chu: “Anh có thể nói rõ ràng chút hay không?”
Bọn họ đi rất nhanh, không hề phát hiện cách nửa con phố, có một chiếc xe hơi màu đen chậm rãi đi theo bọn họ.
Từ trong xe hơi màu đen chậm rãi lộ ra một cái camera, bí ẩn mà lại cẩn thận đặt trên cửa sổ xe, một bàn tay vươn ra điều chỉnh tiêu cự, sau đó camera phát ra một tiếng ‘tách’.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...