Lý Quang Tông ngẩng đầu, mặt mờ mịt: “Cái gì lưu manh?”
“……” Thiệu Tư khụ một tiếng, lại im lặng chốc lát, nói, “Không có gì.”
“Cơ mà ngày hôm qua cậu nói đồ Trần Dương để quên ở chỗ cậu không phải là Cố nam thần của tôi đi?” Trong chớp nhoáng, Lý Quang Tông nhìn người đàn ông trên sofa cho dù trên người dính đầy mùi rượu cũng không chút nào giảm đi độ đẹp, lại nhìn Thiệu Tư, đem hai việc này liên hệ với nhau.
Thiệu Tư không tỏ ý kiến: “Có đi hay không, bị muộn rồi, có người đại diện như cậu sao? Cậu tránh ra cho tôi.”
Lý Quang Tông lưu luyến mỗi bước đi, Thiệu Tư dứt khoát kéo thảm lông trên người Cố Duyên Chu lên trên, che khuôn mặt kia lại, nói: “Hết rồi, đừng nhìn.”
“Cậu có nấu canh giải rượu cho ảnh không?” Cũng đã ra cửa, Lý Quang Tông vẫn không yên tâm, “ảnh uống quá nhiều, ngủ lâu quá cũng không tốt, rất tổn thương dạ dày, cậu hẳn nên kêu ảnh dậy cho ảnh uống chén canh giải rượu……”
Gió bên ngoài vẫn rất lớn, dự báo thời tiết nói mấy ngày gần đây có khả năng nghênh đón một trận bão Đài Loan.
Thiệu Tư ra cửa, đi về phía xe bảo mẫu, đi hai bước liền đội mũ lên.
Sau đó hắn vừa khom lưng chui vào ghế sau, vừa bỏ mũ xuống: “Cái gì mà canh? Cậu quen biết tôi nhiều năm như vậy có từng gặp tôi vào phòng bếp chưa?…… tôi cmn còn phải nấu canh cho hắn hả?”
Lý Quang Tông nghe rất là đau lòng, lên án nói: “Lạnh nhạt, ba là cái người ba lạnh nhạt.”
Thiệu Tư: “…… Con trai ngốc xít.”
Trên đường, Thiệu Tư sắp ngủ rồi, lại nghĩ tới một chuyện: “Con trai ngốc, cậu đã là fan hắn, cậu biết Luci là ai không?”
Lý Quang Tông: “A, Luci gì?”
Thiệu Tư bình tĩnh nói: “Thôi.”
“Thôi gì mà thôi,” Lý Quang Tông thiếu chút nữa quăng ngã máy tính, lên án, “Mỗi lần đều như vậy, quyến rũ người ta xong liền chạy, lần nào có thể nói xong hết đàng hoàng hả! Luci gì! Luci là cái gì hả! Có quan hệ gì với nam thần của tôi!”
“Tôi cũng chẳng biết quan hệ gì nữa,” Thiệu Tư nằm trở về, nói, “Dù sao cũng không liên quan tới cậu.”
……
Lúc Cố Duyên Chu tỉnh đã là giữa trưa, Thiệu Tư không biết một mình anh ta tỉnh lại ở trên sofa xa lạ sẽ phản ứng ra sao.
Có điều Cố Duyên Chu thật ra lại là lần đầu tiên, chủ động gửi WeChat cho hắn nói lời cảm ơn.
[Cố Duyên Chu]: Tối hôm qua cám ơn.
Lúc Thiệu Tư nhìn thấy tin nhắn, vừa vặn một cảnh quay xong, ngồi ở bên cạnh nghỉ ngơi, thuận tiện tâm sự với đạo diễn.
“Tôi cảm thấy thủ pháp quay của hắn không được, cậu xem, bên này kéo cảnh quay xa, lúc sau bất luận là dùng kết cấu tam giác hay là kết cấu S đều cảm thấy thiếu chút gì đó, màn ảnh này thiếu sức giãn……” Đạo diễn nói dõng dạc hùng hồn, “Sức giãn cậu hiểu không? Đáng tiếc đoạn này, không thể được mô tả hoàn mỹ nhất.”
Thiệu Tư ừm ừm à à, không chút để ý mà phụ họa hai tiếng.
Mới đầu hắn chỉ đi hỏi đạo diễn vì sao hôm nay Lục Gia Huy không có tới, bên cạnh Liễu Kỳ chỉ có một tiểu trợ lý đi theo. Kết quả lại bị đạo diễn lôi kéo bàn về vấn đề chuyên nghiệp, còn càng bàn càng hăng hái.
“Góc độ đưa vào cũng có chút vấn đề, bộ phim mạng này thật là……”
Thiệu Tư lén lút hồi âm WeChat, lời đạo diễn nói vào tai trái ra tai phải.
[Con trai Thiệu của bạn]: đừng khách khí, Vương đội bảo anh sau khi tỉnh liền liên hệ hắn.
[Cố Duyên Chu]: Được, biết rồi.
Vẫn là đối thoại bình thường giống như trước.
Thiệu Tư không thể tránh né mà đem Cố Duyên Chu ngày thường với bộ dạng tối hôm qua sau khi say rượu liên hệ với nhau, đặc biệt rõ ràng nằm ở dưới thân hắn, lại mang dáng vẻ lưu manh, nơi nào còn có ‘ôn nhuận như ngọc’ mà ngày thường mọi người thổi phồng.
Đầu ngón tay Thiệu Tư chạm vào trên màn hình dừng một chút, do dự hai bận, vẫn đánh một hàng chữ:
[Con trai Thiệu của bạn]: Luci là thứ gì vậy?
Hắn mới vừa gửi đi, đạo diễn liền ở bên cạnh cầm loa nhỏ hét lớn một tiếng: “Liễu Kỳ! Cô làm gì đó!”
“Nói bao nhiêu lần chú ý vị trí đứng, đừng cứ xoay qua đưa lưng về phía màn ảnh! Hai ngày trước mới vừa khen, sao hôm nay kỹ thuật diễn lại lùi về rồi?”
Màng tai Thiệu Tư chấn động, tay run lên, theo bản năng nhét điện thoại về trong túi.
Hôm nay trạng thái Liễu Kỳ không tốt, không biết có phải vì Lục Gia Huy không ở đây hay không, diễn có chút sốt ruột.
“Thực xin lỗi, thực xin lỗi.” Liễu Kỳ kinh hoảng thất thố dừng lại, “Lại đến một lần đi, lúc này tôi nhất định……”
“Được rồi được rồi,” đạo diễn xua xua tay, “Mọi người nghỉ ngơi trước một chút đi, cũng nên ăn cơm trưa, hai mươi phút sau lại đến.”
Thiệu Tư đứng dậy, tính về xe bảo mẫu tìm Lý Quang Tông đi ăn cơm.
Lại bị Liễu Kỳ gọi lại.
“Anh Thiệu,” Liễu Kỳ mặc một thân đồng phục, đứng ở chỗ ngoặt, muốn nói lại thôi, “Em, em có lời muốn nói với anh.”
Thiệu Tư thật không có kiên nhẫn gì để theo con gái tản bộ trong vườn hoa hoài, nhưng Liễu Kỳ cũng coi như là đối tượng liên quan tới nhiệm vụ.
Hai người im lặng đi hai vòng, cảm xúc Liễu Kỳ chuyển biến tốt, rốt cuộc cười cười, chạy chậm hai bước đuổi theo Thiệu Tư phía trước, sau đó đi ngược đối mặt với hắn. Làn váy đồng phục tung bay, đuôi ngựa cũng đang nhảy lên: “Anh có thích ai không?”
“Không có,” vấn đề này Thiệu Tư ngay cả nghĩ cũng không cần nghĩ, “Chưa từng có.”
“Như vậy à.”
Bước chân Liễu Kỳ thả chậm một ít, sau đó cô nghiêng nghiêng đầu, lại nói: “Vậy anh thích dạng người nào?”
Thiệu Tư nhẫn nại tính tình, không có đem câu ‘liên quan quái gì cô’ nói ra.
Cho nên hắn nghĩ nghĩ, nói dăm ba câu: “Chưa từng gặp, cho nên không biết.”
Sau khi hắn nói xong lời này, Liễu Kỳ đột nhiên chạy ra xa.
Sau đó cô dừng lại ở chỗ cách khoảng năm mươi mét, đôi tay làm thành hình loa, hô to: “—— em có một câu muốn nói với anh.”
Nhưng mà nửa câu sau, Liễu Kỳ lại nói rất nhỏ tiếng, gió thổi qua, cũng có thể dễ như trở bàn tay thổi tan câu nói ấy.
Từ nhỏ đến lớn Thiệu Tư từng được rất nhiều nữ sinh thổ lộ.
Tư thế này quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn.
Câu nói bị gió thổi tan đó, đơn giản chỉ là ba chữ.
Em thích anh.
Liễu Kỳ nói xong, khẽ cười, chạy xa hơn, cuối cùng ở xa xa vẫy vẫy tay với hắn.
Thiệu Tư nhìn cô, loáng thoáng cảm thấy lời thổ lộ này càng giống tạm biệt, giống như nói ra, liền định vứt nó đi.
“…… Không hiểu những người trẻ tuổi đó mỗi ngày nghĩ gì nữa.” Thiệu Tư vừa lên xe, Lý Quang Tông liền nghe được nghệ nhân nhà mình đang lầm bầm lầu bầu.
“Cái gì mà người trẻ tuổi?” Lý Quang Tông nghiêng đầu hỏi, “Phát sinh chuyện gì?”
Thiệu Tư chui vào ghế sau, thảo luận với người đại diện: “Cái loại phim thanh xuân tỏ tình, cậu thấy thế nào?”
“Rất lãng mạn mà, gần đây tôi vẫn luôn xem ‘Vương tử vườn trường đến từ sao băng’, lúc nữ chính kêu em thích anh em thích anh, cái loại ngây ngô lại mông lung lại thuần túy lại điên cuồng ấy……”
“Xì tốp,” Thiệu Tư nằm ngả ra sau, “…… Không thể hiểu, không muốn nghe. Giữa chúng ta có thể là có sự khác nhau.”
“Đúng rồi sao hôm nay Lục Gia Huy không tới?” Lý Quang Tông buông di động, “Hôm nay tôi vẫn luôn phập phồng, hắn không có tới thật là cảm thấy nhẹ nhàng hết biết.”
“Nói là trong nhà có việc, xin công ty nghỉ một tuần.”
Việc này chắc do nhóm Vương đội, phỏng chừng Lục Gia Huy bị tầng tầng bẫy rập lừa gạt, hiện tại đang chui rúc trong vỏ ốc.
Lý Quang Tông nghĩ nghĩ, lại hỏi ra một vấn đề khiến hắn ta bối rối thật lâu: “Nhưng tôi vẫn không hiểu lắm, vì sao cảnh sát lại tìm tới các cậu, để các cậu diễn một tuồng như vậy?”
Thiệu Tư ngoắc ngoắc ngón tay với hắn ta: “Tới đây, ba dạy trinh thám cho con một phen.”
Sách lược của cảnh sát kỳ thật cũng không khó suy đoán, lấy ‘chứng cứ’ Dương Nhân Nhân để lại làm nhược điểm, ép Lục Gia Huy tự mình lộ ra dấu vết, sau đó lại buộc Lục Gia Huy đi đến cậy nhờ ‘ông chủ’.
Qua một vòng như vậy, tất cả thành viên chủ chốt của đội buôn lậu thuốc phiện đó, đều bị bại lộ trước mắt bao người.
Lần trước Vương đội từng để lộ, Lục Gia Huy có thể đi đến vị trí như hôm nay ở đội buôn lậu thuốc phiện, bởi vì hắn ta nắm giữ nhược điểm của ‘ông chủ’, không ai dám động tới hắn ta.
Nói trắng ra là, kích thích một trận đấu tranh nội bộ.
Một khi ích lợi sinh ra xung đột, chó cắn chó, vậy mới kêu là lợi hại.
……
Lý Quang Tông nghe mà trợn mắt há mồm.
“Ngốc không quan trọng, đọc nhiều sách xem nhiều báo.” Thiệu Tư vỗ vỗ vai hắn ta, “…… Tôi cũng là đoán mò, đừng quá xem là thật, giữa trưa ăn cái gì?”
“…… Đến tiệm ăn? Quanh đây có quán món cay Tứ Xuyên, muốn ăn cái gì tôi đi đóng gói cho cậu.”
Thiệu Tư cơm nước xong mới chú ý tới tin nhắn Cố Duyên Chu hồi âm cho hắn.
[Cố Duyên Chu]: Luci?
[Cố Duyên Chu]: Không biết cậu chỉ cái gì, có điều trước kia tôi từng nuôi một con chó, cũng tên Luci.
[Con trai Thiệu của bạn]: Phắc.
Thiệu Tư không nhịn nổi, sau khi gửi liền có chút hối hận, đang rối rắm có nên thu hồi hay không.
Cơ mà hắn rối rắm cũng vô dụng, Cố Duyên Chu đã thấy được.
[Cố Duyên Chu]: Hửm?
……
Thiệu Tư lau lau miệng, mặt không đổi sắc hồi âm: Ngại quá, gửi nhầm
Mấy ngày kế tiếp, hết thảy tiến hành theo kế hoạch quay chụp đã có.
Thiệu Tư chuẩn bị thử vai «Mặt nạ», buổi tối trước khi ngủ hắn xem một chút, thời gian mấy ngày xem xong trọn bộ, sau đó bắt đầu nghiền ngẫm nhân vật.
Lần đó sau khi thổ lộ, Liễu Kỳ cũng không có bất cứ hành động dị thường gì với hắn, không tạo thành bối rối gì cho hắn, Thiệu Tư cũng lười đi truy vấn là cô có ý gì.
“Ác ma vương tử lạc mất tiểu cục cưng, còn có nửa tháng nữa đóng máy. Cậu thử vai mà qua, trực tiếp sửa soạn vào đoàn phim Mặt nạ.” Lý Quang Tông thay hắn tính toán, “Chỉ sợ công ty ngại thù lao đóng phim không đủ cao…… chạy ra cắm một chân.”
“……” Cái này thật đúng là khó mà nói.
Thiệu Tư ký với công ty mười năm, trong đó tiêu phí thời gian 5 năm chậm rãi hot lên.
Hắn không có khả năng ký tiếp với công ty, đã sớm có kế hoạch tự mình ra ngoài mở phòng làm việc độc lập. Cho nên thời gian còn lại, công ty khẳng định sẽ nhân dịp tiếng tăm vẫn còn, không chừa sức lực mà áp bức. Mặc kệ kịch bản tốt hay không tốt, chỉ xem thù lao đóng phim.
“Mặt mũi Âu đạo, bọn họ vẫn phải nhìn.” Thiệu Tư nói, “Thật sự không được, liền nhận chút quảng cáo.”
“Cũng chỉ có biện pháp này…… Nói thật, lúc trước sao cậu chọn công ty này thế.”
Thiệu Tư sờ sờ mũi không nói gì.
Bởi vì hệ thống rách nói công ty này nhiều tấm màn đen.
Ngày tháng nhìn như bình tĩnh trôi qua.
Hôm Ác ma vương tử lạc mất tiểu cục cưng thành công đóng máy, toàn đoàn phim đến khách sạn ăn bữa cơm chia tay.
Rượu quá ba tuần.
Đạo diễn đỏ mặt, đột nhiên vỗ bàn, sau đó chống mặt bàn run run rẩy rẩy đứng lên, rung đùi đắc ý nói: “Tôi biết, bên ngoài đều nói, chúng ta quay chính là phim lôi, là phim nát…… là phim não tàn. Truyền thông chê chúng ta đến không đáng một đồng!”
Tay Lý Quang Tông kẹp thịt khựng lại, dùng mu bàn tay vỗ vỗ Thiệu Tư: “…… Làm gì đây hả.”
Thiệu Tư đang cúi đầu, di động nằm trên đùi, nói chuyện phiếm với Trì Tử Tuấn, nghe vậy đầu cũng không nâng: “Uống say phát điên đi.”
Phó đạo diễn và biên kịch vội vàng giữ chặt hắn, khuyên hắn ngồi xuống nói chuyện đàng hoàng.
“Đạo diễn, ngài ngồi đi, đừng đứng.”
“Đúng vậy có cái gì ngồi xuống chậm rãi nói, ngồi xuống đi nào.”
Đạo diễn vung tay lên, khó khăn lắm mới ổn định chính mình, không có nhào đầu lên bàn cơm, cự tuyệt nói: “Không! Lời hôm nay tôi nghẹn ở trong lòng thật lâu rồi!”
“Tôi cũng là đạo diễn, tôi cũng có tôn nghiêm, tôi……”
Hắn ta nói nói, dừng lại, có chút buồn nôn, đại khái là uống quá nhiều muốn phun.
Thiệu Tư không tiếng động mà nhích ghế dựa ra sau hai tấc.
May mắn thợ chỉnh sáng đúng lúc khiêng đạo diễn ra ngoài, lúc đạo diễn đi qua cửa còn không ngừng vùng vẫy đôi tay: “Tôi là một đạo diễn có thực lực! Tôi cũng có ước mơ!”
……
Chờ đạo diễn đi rồi, Lý Quang Tông mới đến bên tai Thiệu Tư nhắc nhở: “Biểu tình chán ghét của cậu vừa rồi, quá lộ liễu.”
“Tôi sợ hắn nôn trên người tôi.” Thiệu Tư ngẩng đầu, “Cậu còn muốn ăn bao lâu? Có thể đi rồi chưa.”
“Đi thôi đi thôi, thời gian cũng không sai biệt lắm.”
Sau khi Lý Quang Tông nói xong, dùng khăn giấy lau lau miệng, sau đó đứng dậy khách sáo một phen với diễn viên và nhân viên công tác cùng bàn: “Tới tới tới, ly này tôi đại diện tiểu Tư kính mọi người, từ từ ăn, chúng tôi còn có chút việc, liền đi trước, chúc mọi người sau này sinh hoạt vui vẻ công việc thuận lợi…… Trong khoảng thời gian này tiểu Tư ít nhiều nhờ mọi người chăm sóc, vạn phần cảm tạ……”
Thiệu Tư cất di động, đứng lên, cùng Lý Quang Tông khom lưng với mọi người.
Lúc đi ra ngoài, Lý Quang Tông đi đi liền dừng lại, xoay đầu: “A áo khoác tôi bỏ quên đó, cậu từ từ nhé tôi trở về lấy.”
Tuy rằng trong miệng Thiệu Tư cứ mải lải nhải ‘cả ngày vứt bừa bãi’, nhưng vẫn dựa vào vách tường hành lang chờ hắn ta lấy áo khoác trở về cùng nhau.
[Trì Tử Tuấn]: anh, anh còn đó không?
[Trì Tử Tuấn]: Đúng rồi, ngày hôm qua em nhìn thấy Cố ảnh đế ở đoàn phim cách vách, siêu đẹp trai! A! Không thở nổi luôn!
Cố Duyên Chu.
Thiệu Tư nhìn chằm chằm ba chữ đó, nheo mắt lại.
Sự kiện Long Duyệt lần trước, lúc sau hắn lại quấn lấy Vương đội hỏi nửa ngày.
Vương đội không chịu nổi hắn lì lợm la liếm, còn thường thường chạy tới cục cảnh sát mang bữa sáng cho bọn họ, cuối cùng mới tiết lộ cho hắn là Lục Gia Huy gài bẫy.
Con người Lục Gia Huy, cẩn thận đến cực điểm.
Ngày đó Thiệu Tư diễn xuất lừa gạt được hắn ta còn chưa đủ, hắn ta còn muốn xác định thêm một lần từ chỗ Cố Duyên Chu.
Cho nên Cố Duyên Chu đành phải dự tiệc, lại diễn cùng một vở diễn.
“Xem ra là đã lừa gạt được, vậy hiện giờ Lục Gia Huy đâu?”
Thiệu Tư hỏi xong, Vương đội im lặng chốc lát. Hắn đi đến bên bàn công tác, lật lịch qua một tờ, nhìn chằm chằm ngày trên đó, thở dài nói: “Chạy rồi.”
Khác với bề ngoài hàm hậu, Lục Gia Huy trơn hệt như cá chạch.
Sau khi ý thức được mình chui vào bẫy liền suốt đêm chạy trốn, hiện cảnh sát đang toàn lực tìm kiếm.
“May mắn những thành viên trung tâm đó, chúng tôi đã thông qua hắn thăm dò gần xong, chứng cứ cũng lục tục thu thập được từ vài nằm vùng mà chúng tôi phái đi.” Vương đội nói, “Lục Gia Huy sa lưới, cũng chỉ là chuyện sớm hay muộn.”
Trò chuyện vài phút, Thiệu Tư lại nhắc đến một vấn đề: “Vậy cú điện thoại kia, đến tột cùng Nhân Nhân nói gì?”
“…… Sao cậu quan tâm cú điện thoại kia dữ vậy? Hỏi không dưới mười lần rồi đi?”
“Tôi yêu thầm cô ấy mà, đương nhiên đặc biệt để ý.”
Thiệu Tư nghĩ tới chỗ này, Lý Quang Tông đã cầm áo khoác đi tới cửa: “Chờ đưa cậu trở về trước, tôi còn phải đến công ty, mở một cuộc họp. Cậu ở trong nhà đợi đừng chạy loạn, gần đây bên ngoài tin đồn nhảm nhí đặc biệt nhiều, cũng không biết có phải là cuối năm, paparazzi đều bắt đầu đua công trạng hay không.”
Thiệu Tư: “Ờ.”
“Cái hạng nhất hot search hôm qua cậu có thấy không, còn khó hiểu hơn cả scandal của cậu và Cố Duyên Chu nữa.” Lý Quang Tông chậc hai tiếng, “Khiếp sợ! Thiên vương nọ đi ngoại tình!…… Kết quả chỉ là thiên vương người ta mập ra mà thôi, đêm đen gió lớn paparazzi không nhận ra.”
“Không thấy,” đầu tiên Thiệu Tư trả lời vấn đề nửa câu đầu, sau đó mới bình luận, “Bệnh tâm thần đi.”
Lúc này bên ngoài trời đã tối, mặt trăng thật ra rất tròn, treo ở giữa không trung.
Xe ngừng ở gara ngầm, tài xế mới vừa nhận được điện thoại, đang lái tới cửa.
Nhập đông rồi.
Thiệu Tư cảm giác được một trận lạnh lẽo. Hắn hơi khom lưng, chà xát đầu gối, theo động tác này, cổ áo to rộng trượt xuống một khoảng lớn.
Từ chính diện nhìn qua, có thể nhìn thấy bên trong hắn còn mặc một cái áo lót màu đen.
“Bảo cậu mặc quần giữ ấm cậu không nghe,” Lý Quang Tông liếc hắn một cái, “Hiện tại biết lạnh đi.”
Thiệu Tư đứng dậy nói: “Nếu tôi thật sự nghe cậu, mặc thêm quần giữ ấm bên trong quần jean rách, vậy tôi nhất định là điên rồi.”
Lý Quang Tông: “Vậy có gì đâu, có lẽ cậu liền lắc mình biến hoá thành một thế hệ giáo chủ thời thượng mới. Nói thật chứ, mỗi lần theo cậu xuất ngoại tham gia họp báo catwalk thời trang kiểu dáng xuân thu hay là thu đông của đại sư nào đó, tôi đều cảm thấy tôi bị mù, quần áo gì đâu mà, mặc ra ngoài được hả, đó vẫn còn là quần áo sao…… Đặc biệt có một cái tôi nhớ rất sâu sắc, toàn thân bọc một cái ‘ống tròn lớn’ đường kính một thước, đi một vòng trên đài chữ T.”
Khi nói chuyện, xe đã chạy đến trước mặt.
Thiệu Tư dẫn đầu ngồi vào, sau đó kéo cửa sổ xe xuống, tựa vào cửa sổ ngoắc ngón tay với người đại diện: “Dế nhũi em, mau lên xe.”
Lý Quang Tông: “……”
Nửa đường, Thiệu Tư nhớ tới một chuyện, hắn lật lật lịch sử trò chuyện với Trì Tử Tuấn, hỏi: “Cậu biết chương trình «Chúng lí tầm tha» không?”
“Chúng lí tầm tha?” Lý Quang Tông đang xem thông báo mới nhất của công ty, nghe vậy buông máy tính, lấy mắt kính xuống nói, “Cái chương trình trước đây không giống ai sau này không ai giống đó hả? Sao cậu đột nhiên hỏi cái này?”
«Chúng lí tầm tha» cải biên từ một chương trình xem mắt đồng tính ở Thái Lan, tên gốc kêu là gay khí. Trước đó không lâu một công ty giải trí lớn mua bản quyền lại, gây ra sóng to gió lớn.
Chương trình này khẳng định không thể chiếu trên TV, chỉ có thể đi con đường internet.
Đa số đồng nghiệp trong giới đều không xem trọng chương trình này.
Vứt bỏ độ tiếp nhận hiện tại của công chúng đối với đồng tính luyến ái không đề cập tới, lại có bao nhiêu người bằng lòng lên chương trình này, đối mặt khán giả toàn thế giới, thẳng thắn thành khẩn nói với mọi người, tôi là gay chứ?
“Tử Tuấn nhận được lời mời của tổ đạo diễn, bảo cậu ta đi tham gia.” Thiệu Tư xoa xoa ấn đường, “Thằng nhỏ ngốc đó còn rất vui vẻ nữa.”
“Làm khách quý hả?”
“Không phải…… là giáo viên yêu đương, cái loại lúc người tham gia thành công hoặc là thất bại, ngồi ở bên cạnh chỉ chỉ trỏ trỏ đó.”
Lý Quang Tông không biết nên đánh giá như thế nào: “Sống chết có mệnh phú quý do trời, bảo cậu ta tự bảo trọng.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...