Một tay Thiệu Tư bắt lấy di động, nhìn chằm chằm hàng chữ trên màn hình nửa ngày.
Hắn gập chân, để chân trần đạp lên mặt đất, do dự trong chốc lát, cuối cùng vẫn mở số điện thoại Cố Duyên Chu ra gọi qua.
“Tút…… tút…… tút……”
Tút đại khái hai mươi giây, rốt cuộc Thiệu Tư nhịn không được nhăn mi, ngón tay vô thức gõ trên lon bia.
Làm cái gì vậy, bảo người ta gọi cho anh ta rồi lại không nhận điện thoại.
Ngay tích tắc tất cả kiên nhẫn của Thiệu Tư đã dùng hết, tính toán cúp điện thoại, cuối cùng điện thoại cũng thông.
Giọt nước theo cổ chảy xuống, lúc chảy lướt qua ngực, rốt cuộc Thiệu Tư run run một chút, cảm thấy có hơi lạnh, vì thế hắn vừa nói chuyện vừa cúi người lấy khăn lông từ bên cạnh lại: “A lô.”
“A lô?”
Bọn họ gần như là cùng thời gian lên tiếng, cơ mà một là câu trần thuật, một là câu nghi vấn.
“……”
Thiệu Tư xoa tóc, nhắc nhở: “Đàn anh Cố, anh bảo tôi gọi điện thoại cho anh.”
Lúc này Cố Duyên Chu đang đứng ở cửa phòng KTV.
Hành lang này trang hoàng cực kỳ xa hoa, đèn tường vàng cam kiểu Tây Âu phục cổ, thảm Ba Tư, chất liệu mềm mại, hoa văn xinh đẹp.
Ngay lúc Thiệu Tư nói chuyện, Cố Duyên Chu đi về phía trước thêm hai bước, có điều bước đi không quá ổn. Cuối cùng anh vẫn dừng lại, dựa ở vách tường bên cạnh, cố sức suy tư một phen: “…… À, đúng là có chuyện này.”
Đó là tin nhắn mấy tiếng trước anh gửi, có thể là tín hiệu trong phòng không tốt, đi ra khỏi phòng mới gửi đi thành công.
Cố Duyên Chu lấy ra một hộp thuốc từ túi áo khoác, một tay rút ra một điếu, kẹp ở đầu ngón tay, cũng không có vội vã châm lên, ánh mắt sâu thẳm mỏi mệt, nói: “«Mặt nạ» của Âu đạo, còn có một nhân vật chưa định, cuối tuần thử vai.”
Lời này nói tuy đơn giản, cũng không có chỉ rõ cái gì. Nhưng Thiệu Tư nghe xong, tay lau tóc lại đột nhiên dừng lại: “Ý của anh là……”
“Tôi không có ý gì,” giọng điệu Cố Duyên Chu bình tĩnh, “Cũng không có cửa sau cho cậu đi, không cần cảm ơn tôi.”
“……”
Thiệu Tư cũng không thèm để ý, người khác có lẽ không biết, nhưng hắn rõ ràng. Loại đạo diễn lớn giống vầy, tuyển diễn viên đều rất nghiêm khắc.
Chẳng hạn như Vương đạo, Vương đạo luôn thích casting. Trong biển người mênh mông chọn một người thích hợp, bất luận có xuất thân chính quy hay không, bất luận bộ dạng chiều cao, chỉ cần cảm giác đúng rồi thì mặc kệ ai cũng được.
Trong giới thường xuyên có người nói giỡn với Vương đạo, nói ông chọn nhân vật cứ như chọn vợ vậy.
Vương đạo không chút để ý, thổi thổi râu: cũng không phải, chỉ là đang tìm kiếm cảm giác rung động. Một nhân vật, chỉ dựa vào diễn xuất là không thể được, quan trọng nhất vẫn là phù hợp, linh hồn phù hợp.
“Không cần cảm ơn, vậy tôi đây liền không khách khí,” Thiệu Tư một phen ném khăn lông, từ trên sô pha ngồi dậy, thẳng đến chủ đề, “Nhân vật nào?”
Lúc này Cố Duyên Chu hồi lâu không trả lời.
Mới đầu Thiệu Tư cho rằng Cố Duyên Chu cúp điện thoại của hắn, nhưng cầm lấy di động nhìn thì thấy còn đang trò chuyện. Hắn khụ hai tiếng, cân nhắc có phải tín hiệu không tốt hay không:
“Đàn anh Cố?”
“…… Anh Chu?”
Thiệu Tư cầm di động lặp đi lặp lại xem xét, cảm thấy chất lượng ái phi Xplus của mình vượt qua thử thách, hẳn là không có vấn đề mới đúng.
Sau đó hắn lại đánh bạo gọi tên đầy đủ: “Cố Duyên Chu?”
……
Vừa rồi Cố Duyên Chu choáng váng một trận, chống tường hòa hoãn hơn nửa ngày, hoàn hồn liền nghe ba chữ như thế.
Đọc nhấn từng chữ rõ ràng, âm sắc thanh lãnh, nhưng âm điệu lại mang chút lười nhác theo thói quen.
“Ừm, tôi đây.” Cố Duyên Chu giơ tay xoa mũi, phun ra một hơi, bị âm thanh này kích thích đến tỉnh táo vài phần, “Xin lỗi, vừa rồi không nghe thấy.”
Giọng điệu anh không quá thích hợp, từ lúc nãy Thiệu Tư đã mơ hồ có một ít cảm giác này.
“Có phải anh không thoải mái hay không?”
Thiệu Tư nghĩ nghĩ, bê ra một câu vạn năng nhưng lại là vô dụng nhất: “…… Uống nhiều nước ấm.”
“Cám ơn. Nhân vật là nam thứ, Âu đạo vốn dĩ chọn một người, có điều lúc thi vòng hai……”
Giọng Cố Duyên Chu đột nhiên im bặt.
Một giọng nói khác Thiệu Tư cũng rất là quen thuộc vang lên, từ xa tới gần: “Ha hả, Duyên Chu, tìm cậu đã nửa ngày, sao lại ở cửa? Đi vào chơi đi, tất cả mọi người đều chờ cậu đó.”
Tiếp theo trong điện thoại truyền đến một trận tạp âm sột sột soạt soạt, hình như là Cố Duyên Chu vội vàng giấu điện thoại ở nơi nào đó.
“Tôi ra hít thở không khí, uống hơi nhiều…… một lát liền đi vào, mọi người tiếp tục chơi đi.”
“Được —— tôi chờ cậu đó, tôi còn có mấy bình rượu, đã nói một hơi cạn mà.”
Thiệu Tư nghe đoạn đối thoại này, trái tim chìm xuống, chờ tiếng bước chân của Lục Gia Huy xa dần, mới nói: “Anh và Lục Gia Huy ở bên nhau làm gì? Vương đội nói, không thể tự mình hành động, anh còn bảo tôi đừng xằng bậy, anh……”
“Tôi không sao,” Cố Duyên Chu cắt lời hắn, cũng dặn dò, “Nếu một lúc sau, tôi không có liên hệ với cậu, cậu liền đi tìm Vương đội. Nói với hắn thổ hoàng đế Long Nham, hắn sẽ rõ.”
“Cái gì mà cẩu hoàng đế, anh ở đâu?”
“KTV Long Duyệt quốc tế, phòng 039.”
Thiệu Tư đã thật lâu không lái xe, lấy bằng lái vẫn là chuyện thời đại học, sau khi debut thành danh, cơ hội tự mình lái xe ra cửa cũng không nhiều lắm, mua xe phần lớn đều ném dưới garage ngầm để chúng nó tự mọc nấm.
Trước khi Thiệu Tư ra cửa, thông báo Vương đội một tiếng, Vương đội cắn răng mắng câu ‘nhãi ranh, toàn làm bậy’.
Còn chưa mắng xong, Vương đội liền nghe được bên phía Thiệu Tư có chút tiếng động, tức khắc yết hầu căng thẳng, vội vàng hỏi: “Cậu lại ở đâu?”
Thiệu Tư kéo cửa sổ xe xuống, giẫm chân ga, tùy ý gió thổi qua đầu tóc nửa ướt của hắn.
Một tay hắn nắm vô lăng, một tay khác dùng tư thế nhận điện thoại chống ở cửa sổ xe bên cạnh: “…… Nhà tôi cách đó rất gần, tôi đi nhìn một cái.”
Vương đội còn chưa kịp mắng ‘hai thằng nhãi ranh’, Thiệu Tư đã cúp điện thoại.
Gần nửa đêm, cục cảnh sát vốn dĩ rất yên tĩnh, mấy cảnh sát trực đêm khác nhìn thấy sắc mặt Vương đội cực kém, không khỏi hỏi: “Làm sao vậy Vương đội? Xảy ra chuyện gì?”
Vương đội cất di động, nhận mệnh nâng nâng tay: “Thôi thôi, tới hai người, cùng tôi đến Long Duyệt.”
Lúc Thiệu Tư đến rất vừa vặn, đoàn người bọn họ kề vai sát cánh từ đại sảnh lầu một đi ra, đứng ở cửa nói chuyện.
Cố Duyên Chu đứng giữa nhóm người này, cũng không có vẻ đột ngột.
Hoặc là nói, đêm nay Cố Duyên Chu không quá giống ngày thường.
Vị trí xe Thiệu Tư dừng có hơi lệch, nhưng cũng không gây trở ngại hắn đánh giá bên kia.
Chỉ thấy Cố Duyên Chu mặc một cái áo sơ mi đen, cổ áo còn tương đối hỗn độn. Áo khoác cầm ở trên tay, cổ tay áo sơ mi gấp lên trên hai nấc, lộ ra một đoạn cổ tay.
Còn ngũ quan, quá xa, sắc trời lại tối, cho dù Thiệu Tư híp mắt cũng nhìn không rõ lắm.
…… Cho dù nhìn không thấy mặt, người này ở trong đám người cũng vẫn bắt mắt như vậy.
Thiệu Tư lại nghĩ, có khả năng là bởi vì không thấy mặt, nên khuôn mặt xác thật nhìn cũng chẳng ra sao cả.
Ba Thiệu lúc này, chứng mù mắt còn chưa có chữa khỏi.
Thiệu Tư ngồi ở trong xe đợi rồi lại chờ, qua khoảng mười mấy phút, rốt cuộc bọn họ cũng ở trong gió lạnh tán gẫu xong, từng người nghiêng ngả lảo đảo bước chân phù phiếm đi ra ngoài.
Cố Duyên Chu đứng ở cửa, chờ từng chiếc xe đều lái đi rồi, lúc này mới rời khỏi cửa, đi ra bên ngoài.
Thiệu Tư khởi động xe một lần nữa, chậm rãi lái theo sau.
Cách gần hơn, Thiệu Tư mới chú ý, hôm nay tóc Cố Duyên Chu có hơi hai mái, đương nhiên cũng có thể là bị gió thổi.
Xuất phát từ thói quen nghề nghiệp, Cố Duyên Chu chuyên chọn vài chỗ đen thui mà đi. Thiệu Tư theo một lát, mất kiên nhẫn, hắn dứt khoát ấn ấn kèn, còn mở đèn pha.
Sau đó hắn kéo cửa sổ xe xuống, dò đầu ra, cái đầu kia bởi vì không lâu trước mới vừa gội quá mức, tóc đặc biệt mượt mà: “Hi, soái ca, đi đâu đó, chở anh đoạn đường nhé?”
Cố Duyên Chu hứng ánh đèn mặt không đổi sắc, không biết là uống ngốc hay là cả ngày đối diện với đèn tụ quang gì đó, đã luyện ra một thân bản lĩnh.
“…… Thiệu Tư?”
Thiệu Tư vừa định bảo hắn lên xe, không ngờ phía sau có chiếc xe ấn kèn với bọn họ.
Vương đội dắt hai cảnh sát xuống xe, bọn họ đều mặc quần áo thường, nhìn cũng không bắt mắt. Nếu không phải nửa giờ trước Thiệu Tư từng gọi điện thoại cho họ, còn có chút ấn tượng, bằng không có lẽ hắn còn phải híp mắt đánh giá trong chốc lát.
“Năng nổ quá rồi, nhiệm vụ mà các cậu nên phối hợp cảnh sát hoàn thành thì đều đã hoàn thành, không có mệnh lệnh không cho phép xen vào nữa, nghe thấy không?” Vương đội chỉ chỉ Cố Duyên Chu, lại chỉ chỉ Thiệu Tư, “Tự mình hành động, không ai dám cam đoan an toàn nhân thân của các cậu cả.”
Thiệu Tư mở cửa xe, tự nhiên hào phóng đi xuống xe, thuận miệng ứng phó: “À, biết rồi.”
Vương đội lại quay đầu hỏi một vị khác: “Cậu thì sao? Có thể cam đoan hay không?”
Thiệu Tư phụ họa nói: “Cố Duyên Chu, hỏi anh kìa.”
“Cậu đừng xen mồm lung tung,” Vương đội đi lên trước hai bước, phát hiện trạng thái Cố Duyên Chu lúc này rõ ràng không đúng, ngực nhảy dựng, “…… Bọn họ cho cậu uống thứ gì?”
Cố Duyên Chu không đáp lời, đôi mắt nhắm lại, không hề dự liệu đổ ập về phía trước.
Lúc nhóm Vương đội khiêng Cố Duyên Chu nhét vào xe Thiệu Tư, hắn cự tuyệt.
“……Nhét xe tôi làm gì, tôi lại không biết nhà hắn ở đâu, chẳng lẽ ở nhà tôi?” Thiệu Tư đứng ở bên cạnh cửa xe, có chút không quá tình nguyện, “Các anh có số điện thoại của người đại diện hắn không? Gọi điện thoại cho người đại diện của hắn.”
Hắn tình nguyện lái xe lại đây nhìn anh ta, hoàn toàn là xuất phát từ nhiệm vụ cộng thêm đã lâu lắm chưa chạm vào xe có hơi ngứa tay, muốn đi ra hóng gió.
Vương đội nghe người này một thân mùi rượu, nói: “Hẳn chỉ là uống say…… chung quy không thể dẫn hắn về cục cảnh sát, papparazzi trong giới các cậu quá lợi hại, nguy hiểm rất lớn.”
Vương đội lại dặn dò vài tiếng, rằng nếu người tỉnh lập tức gọi điện thoại cho bọn họ, sau đó liền đi mất.
Để lại một mình Thiệu Tư ở trên xe, cân nhắc phải làm sao.
Lúc Lý Quang Tông nhận được điện thoại, đang ngủ mê, mơ mơ màng màng nghe có người hỏi hắn ta: “Cậu có số điện thoại Trần Dương không?”
Lý Quang Tông chép chép miệng, đầu óc không theo kịp, theo bản năng thuận miệng có lệ: “Ngại quá, bạn gọi lộn số rồi.”
Nhưng mà câu tiếp theo của đối phương liền đuổi hết sâu ngủ của hắn ta đi:
“Gọi lộn cái rắm, mi tỉnh dậy cho ba.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...