- Thích khách tất nhiên là tuyệt đỉnh cao thủ, có thể chui vào hoàng cung, ám sát Nhị hoàng tử, cuối cùng còn bỏ trốn mất dạng, bệ hạ động nộ, toàn thành lùng bắt thích khách.
Trần Lễ cảm khái nói, hắn không có hảo cảm đối với Nhị hoàng tử, nhưng cũng không ghét, chỉ là hết sức kinh ngạc tán thán về thực lực của võ lâm cao thủ.
Khương Trường Sinh nhíu mày, trong hoàng cung không phải có cao thủ Thông Thiên cảnh à, sao có thể để thích khách đắc thủ?Quá khó hiểu!Chẳng lẽ là do những quyền quý kia làm?Hoặc là hoàng đế cho phép những tên kia ra tay đối với một đứa con trai khác của mình?Khương Trường Sinh hỏi:- Nhị điện hạ không có trở ngại gì chứ?Trần Lễ nói:- Nói là trọng thương, hẳn là sẽ không muốn mạng, bằng không Hồng đại tướng quân chắc chắn sẽ nổi điên, mẫu thân Nhị điện hạ cũng không phải loại lương thiện.
Khương Trường Sinh đột nhiên xem không hiểu hoàng đế.
Lần trước trò chuyện cùng Thanh Hư đạo trưởng, hắn đoán mình bị đánh tráo rất có thể là hoàng đế làm ra, thiên đại quyền quý ngoại trừ hoàng đế, còn có càng lớn?Nếu là hoàng đế làm ra, vậy thì rất dễ giải thích, trong hoàng cung có cao thủ nhiều như mây, mong muốn đưa hắn đi ra ngoài, sao mà khó, nếu là hoàng đế mở một con mắt nhắm một con mắt, vậy có thể giải thích được, nhưng hoàng đế bỏ mặc những người kia ra tay đối với một vị nhi tử khác của mình, đây là ý gì?Hắn nhất định phải chém tận giết tuyệt con của mình, chẳng lẽ vị hoàng đế của hắn mới thật sự là bị đánh tráo?Đến bây giờ, Khương Trường Sinh cũng nghĩ không thông hoàng đế vì sao muốn để cho người ta đánh tráo hắn.
- Nghe nói ngươi đánh Yêu đạo kia bị thương, làm rất thoải mái, sau khi Yêu đạo bị thương, bệ hạ cũng rất ít gặp hắn, bất quá gần đây bệ hạ một một tháng vào triều bốn năm lần, không biết trong cung làm chút gì, bây giờ Nhị điện hạ lại bị thương, lòng người triều đình dị động, Tể tướng vậy mà thừa cơ muốn để cho Thái Tử giám quốc, thật sự hoang đường, nếu như ngày sau giữa hai cha con xuất hiện kẽ hở, Giang Sơn chẳng phải sẽ muốn rung chuyển?Trần Lễ nhắc đến chuyện trên triều đình liền lòng đầy căm phẫn, căn bản không kiêng kỵ hoàng đế, Thái Tử.
Khương Trường Sinh hỏi:- Bệ hạ đồng ý sao?Trần Lễ nói:- Không rõ ràng, ngày đó, bệ hạ cũng không có vào triều, các đại nhân ba tỉnh nói chuyện cho bệ hạ xong liền không có hồi âm.
Đại Cảnh triều thực hành quy chế ba tỉnh lục bộ, rất giống một ít triều đại Hoa Hạ, nhưng lại có chút khác biệt, ba tỉnh phân biệt là Trung Thư tỉnh, Môn Hạ tỉnh cùng Thượng Thư tỉnh, địa vị cao hơn lục bộ, đều là trọng thần Nhị phẩm, trực diện hoàng đế, mà Tể tướng chính là đứng đầu ba tỉnh, đồng cấp ba tỉnh, nhưng ở trên quyền lực thì cao hơn các trọng thần ba tỉnh.
Khương Trường Sinh tò mò hỏi:- Trần đại ca, ngươi thì sao? Đến cùng duy trì vị hoàng tử nào?Vào triều làm quan, há có thể không đứng đội?Trần Lễ nói:- Ta tự nhiên tôn Thái Tử, từ xưa đến nay, trưởng tử cầm đầu chính là chính đạo, chẳng qua Thái Tử sớm cầm quyền, hại lớn hơn lợi.
Ông trời của ta.
Ngươi mẹ nó lại là người của Thái Tử đảng.
Khương Trường Sinh im lặng, bất quá Trần Lễ hẳn không phải đối địch với hắn, bằng không cũng sẽ không nói nhiều lời đại nghịch bất đạo như vậy.
- Nói đến đây, thái độ bệ hạ dành cho Thái Tử điện hạ lúc tốt lúc xấu, những năm gần đây, thậm chí bắt đầu vắng vẻ Hoàng hậu nương nương, có lẽ bệ hạ bắt đầu kiêng kị phe phái của Hoàng hậu nương nương.
Trần Lễ cảm khái.
Khương Trường Sinh hỏi:- Phe phái Hoàng hậu nương nương rất mạnh?Chuyện trong hoàng cung, hắn ở trong đạo quan rất khó hiểu được, Thanh Hư đạo trưởng cũng sẽ không nói nhiều.
Trần Lễ thở dài nói:- Há lại chỉ có từng đó là mạnh, đã có thể rung chuyển nền tảng lập quốc, đứng đầu cấm quân đóng quân Kinh Thành chính là huynh trưởng của Hoàng hậu nương nương, bên trong ba tỉnh có hai vị là đệ đệ của Hoàng hậu nương nương, bệ hạ năm đó khởi sự, dựa vào Dương gia, bệ hạ cưới Hoàng hậu nương nương, Dương gia hết sức ủng hộ, mới có tiền tài chiêu binh mãi mã, khi đó Dương gia chính là cự phách một phương, dốc hết gia tài, duy trì bệ hạ, nam nhi thì tham gia quân ngũ làm tướng cho bệ hạ, tài tử làm mưu sĩ cho bệ hạ, thủy triều lên xuống, vô luận bệ hạ thắng bại, Dương gia một mực đi theo, là lực lượng bệ hạ tín nhiệm nhất, mãi đến khi giúp bệ hạ đánh xuống Giang Sơn rộng lớn này.
Khương Trường Sinh bừng tỉnh đại ngộ, đột nhiên hiểu rõ hoàng đế vì sao muốn đánh tráo hắn.
Hắn cũng sinh ra một tia đồng tình cho Thái Tử giả.
Cái tên này đã định trước là bi kịch.
Hoàng đế đánh tráo hắn, một ngày lại vạch trần Thái Tử giả cũng không phải thân sinh, chẳng phải có thể phế Thái Tử?Dương gia mặc dù tức giận, nhưng cũng tìm không thấy Thái Tử thật, chỉ có thể bỏ mặc hoàng tử khác đăng cơ, Dương gia sẽ bị từng bước suy yếu.
Bất quá Dương gia còn có một lá bài tẩy, kia chính là Tứ hoàng tử Khương Dự.
Chờ chút!Khương Dự kia!.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...