Lý Thương Mạc khẽ hôn tóc Diêu Bảo Châu, lại không dám quá dùng sức.
Ở bên cạnh Diêu Bảo Châu, Lý Thương Mạc luôn luôn có loại cảm giác mê luyến hoa trong gương, trăng trong nước, tất cả sướng đến mức không chân thực, tại sao có thể có người hợp khẩu vị như vậy? Một cái nhăn mày một nụ cười, mỗi chữ mỗi câu, đều vừa đủ khiến lòng anh rung động.
Cho nên anh sợ quá dùng sức, giấc mơ này sẽ tan vỡ.
Diêu Bảo Châu cảm giác được sự khác thường trên tóc, hình như Lý Thương Mạc hôn cô, nhưng nụ hôn này lại quá nhẹ rồi, thế cho nên cô cũng không dám xác nhận rốt cuộc là hôn, hay là môi của anh không cẩn thận sượt qua tóc cô.
Lý Thương Mạc cũng sợ như vậy à?
Diêu Bảo Châu nghẹn cười, tiếp tục ngắm trời chiều.
Người đàn ông này, có đôi khi rất lỗ mãng, có đôi khi lại biết sợ, rõ ràng cô cũng đã dựa vào anh rồi, sao còn không biết tiến thêm một bước chủ động một chút?
Có thể cũng là bởi vì anh không ra bài dựa theo lẽ thường, nên khiến cho Diêu Bảo Châu cảm thấy anh có chút đặc biệt.
Còn rất thích anh lưu manh thỉnh thoảng toát ra ngượng ngùng và rụt rè giống như thiếu niên.
Diêu Bảo Châu quyết định vẫn là từ từ sẽ đến, trước hết để cho anh ổn định cảm xúc, rồi thuận miệng tìm chủ đề nói chuyện phiếm với anh.
"Vẫn chưa kịp hỏi anh đến đây làm gì?" Diêu Bảo Châu hỏi: "Tại sao muốn đi Nhã Khương?"
"Muốn nhìn một chút thành cổ Lâu Lan, Mễ Lan, hồ Lop Nur... Nhất là muốn đi núi Altyn-Tagh, chỗ đó có một khu bảo tồn lạc đà hoang, tôi rất muốn có thể tận mắt nhìn thấy lạc đà hoang."
Nghe vậy Diêu Bảo Châu hơi kinh ngạc.
"Anh thích lạc đà hoang?" Cô cũng rất thích.
"Tôi cũng không thích, dù sao cũng không biết, chỉ là muốn liếc mắt nhìn."
"Anh đã không thích thì tại sao phải xem?"
"Bởi vì người tôi thích có một tâm nguyện, đi hồ Lop Nur chụp ảnh lạc đà hoang và hồ Dương Lâm, cho nên tôi muốn đi nơi cô ấy từng đi, xem phong cảnh cô ấy từng xem."
Thật đúng là nhìn không ra, người đàn ông miệng đầy ba hoa này, không ngờ si tình, hơn nữa còn yêu sâu đậm như vậy, anh đối với cô gái kia coi như là chân ái rồi.
"Đã thích tại sao không ở bên nhau? Còn để khổ vì tình như vậy."
"Bởi vì tôi không tìm thấy cô ấy."
Đã hiểu, còn là một câu chuyện chia tay bi thương.
"Thật sự muốn tìm một người cũng đâu có khó gì?"
Diêu Bảo Châu đứng thẳng người lên, Lý Thương Mạc cũng thu tay về.
Không biết tại sao, nhắc tới người kia, nỗi lòng cuồng loạn của Lý Thương Mạc đã bình tĩnh lại, thích Diêu Bảo Châu chính là ánh mắt của anh, nhưng yêu mến cô gái kia lại là linh hồn của anh.
Yêu bằng mắt khiến người ta xúc động, tim ngứa ngáy khó nhịn, muốn đụng vào, muốn gần sát, adrenalin tăng tốc bài tiết, lại khiến cho người ta hô hấp dồn dập, tim đập nhanh hơn, hận không thể lập tức triển khai một đoạn quan hệ tình dục mới tốt.
Linh hồn yêu lại khiến người ta yên tĩnh, như thể đi một ngàn dặm đường người ta bỗng nhiên về tới nhà, yên tâm lại khắc chế, là bài tiết nhiều amin, lại khiến cho người ta cảm thấy sung sướng và bình thản, chỉ là một ánh mắt có thể cảm thấy mỹ mãn.
"Gặp mặt một lần mà thôi." Lý Thương Mạc nói: "Nói không chừng cô ấy còn chả nhớ ra được tôi là ai."
Như thế lại khiến cho Diêu Bảo Châu càng bất ngờ, gặp mặt một lần đã nhớ thương đến nước này, cô gái này có ma lực à?
"Nói thật, nếu như không phải trong lòng có cô ấy, ở trong cái vòng luẩn quẩn đủ mọi màu sắc kia, tôi chỉ sợ đã sớm mất phương hướng."
"Xem ra anh thật sự không phải là vua chịch Châu Á rồi, bị oan uổng hay sao?"
"Đã bảo tôi không phải rồi, con người tôi tự chủ rất tốt, thà thiếu chứ không ẩu được chứ?"
Diêu Bảo Châu cười, mặc dù biết trong lòng Lý Thương Mạc có một ánh trăng sáng, nhưng cũng không khó chịu, dù sao là người không có khả năng không phải sao?
Gặp một lần đã yêu mến, từ đó về sau nhớ mãi không quên, loại tình yêu này có thể không đáng tin cậy, mười phần yêu mến là ảo giác và tưởng tượng của mình, cũng bởi vì bỏ lỡ, không có được, biết rõ lại không có khả năng, cho nên mới luôn tô cho đẹp người kia trong hồi ức, mãi cho đến khi người kia biến thành thần linh mới thôi.
"Tôi nhớ nhà nhân loại học Helen Fish từng nói qua một lý luận, đó chính là đối với đồ vật muốn có, chúng ta chờ đợi thời gian càng dài, trong đầu sẽ càng bài tiết nhiều amin hơn, để cho chúng ta càng cảm thấy thứ đồ vật đó tràn ngập hấp dẫn."
"Có ý gì?"
"Chính là chờ đợi càng lâu, trong đầu sẽ bài tiết một loại vật chất hóa học, lừa gạt chúng ta, để cho chúng ta cảm thấy đồ vật như vậy vượt qua sự thật hoàn mỹ."
Thấy Lý Thương Mạc không nói lời nào, Diêu Bảo Châu nói tiếp: "Mishima Yukio còn từng nói, trong lòng chúng ta có chút nguyện vọng ẩn nấp, một khi thực hiện, thường thường sẽ có một loại cảm giác bị lường gạt."
Lý Thương Mạc lại cầm điếu thuốc, nói: "Rốt cuộc cô muốn nói gì?"
"Tôi muốn nói, thật ra gặp mặt một lần, bỏ qua như vậy ngược lại cũng không phải là chuyện xấu, có lẽ nếu hai người thật sự quen biết, thật sự hiểu rõ lẫn nhau, phần cảm giác thần thánh này trong lòng anh sẽ biến mất." Diêu Bảo Châu nhìn về phía Lý Thương Mạc, ánh mắt sáng quắc, dịu dàng đến mức có thể khiến sinh linh rơi vào lầm than, cô nói: "Cho nên, cứ tiếp tục đặt cô ấy ở thần đàn, có được một ít vui vẻ thế tục, không tốt sao?"
Diêu Bảo Châu nhìn Lý Thương Mạc, trong ánh tà dương, cô thấy không rõ ánh mắt của anh, nhưng nó vẫn rất sáng như cũ.
Lòng anh bỗng nhiên bình tĩnh trở lại, hút một hơi thuốc nói: "Có thể tôi chính là người đàn ông như vậy."
"Người đàn ông như thế nào?"
"Gặp được hoa hồng, sẽ không yêu mến hoa dại."
Diêu Bảo Châu nghẹn họng, cô làm sao lại thành hoa dại rồi hả?
Đánh giá này khiến cô nhất thời không biết nên vui vẻ hay tức giận.
Diêu Bảo Châu suy nghĩ một chút, bỗng nhiên cười ha ha, cười đến mức Lý Thương Mạc không hiểu.
"Cô cười gì thế?"
Diêu Bảo Châu lắc đầu, đây vẫn là lần đầu tiên cô chủ động ra tay mà không thành công đấy.
Lý Thương Mạc này trêu chọc cô cả đường, lại còn ôm cô, vụng trộm hôn cô, cuối cùng lại trả cho cô một câu, không được, trong lòng của anh còn có ánh trăng sáng, đóa hoa dại ven đường như cô anh không thể hái.
May mắn Diêu Bảo Châu là người có ý thức rất mạnh, không dễ dàng bị người kéo theo, nếu không giờ phút này thật sự đã hoài nghi nhân sinh rồi.
"Tôi cảm thấy đánh giá trên mạng đối với anh quá chuẩn xác rồi."
Lý Thương Mạc hừ lạnh một tiếng, hít một hơi thuốc lá, hỏi: "Cái gì đánh giá? Côn đồ? Vua chịch?"
"Đều không đúng, đúng một câu mà người khác không quá chú ý."
"Câu nào?"
"Lý Thương Mạc à? A... Anh ta có lẽ nên mở một công ty chuyên môn đả thương trái tim người, quá moá nó chuyên nghiệp rồi." Diêu Bảo Châu nói.
Lý Thương Mạc nghẹn họng, bỗng nhiên không phản bác được.
"Tôi làm tổn thương trái tim cô sao?" Anh hỏi.
"Anh nghĩ hay ghê, nếu anh thật sự có thể khiến lòng tôi tổn thương..." Diêu Bảo Châu dừng một chút.
"Như thế nào?"
"Còn có thể làm gì, đương nhiên anh chính là đàn ông rồi."
Nếu quả thật có người có thể mở ra nội tâm Diêu Bảo Châu, khiến cô hoàn toàn mở rộng lòng minh, đi vào linh hồn của cô, lắp đầy vết thương của cô, khiến cô yêu mến anh, vậy cho dù là cuối cùng phải vì anh tan nát cõi lòng, cô cũng cam tâm đấy.
Tan nát cõi lòng có gì đáng sợ, ít nhất còn có khả năng cảm nhận tan nát cõi lòng, luôn tốt hơn so với chết lặng.
"Đừng nói tôi nữa, cô thì sao?" Lý Thương Mạc hỏi: "Tại sao cô phải tới nơi này?"
"Đến xem lạc đà hoang và hồ Dương Lâm." Diêu Bảo Châu nói.
Lý Thương Mạc hừ nhẹ một tiếng, căn bản không tin.
"Nói thật được không nào? Đừng dùng đáp án của tôi ứng phó tôi."
"Thật đấy. Tôi lừa anh làm cái gì?"
"Tại sao?"
"Bởi vì đây là giấc mộng của anh trai tôi." Diêu Bảo Châu đáp: "Chỉ tiếc, anh ấy chưa kịp thực hiện."
Vẻ mặt Lý Thương Mạc nghiêm túc xuống, là người anh đã mất của Diêu Bảo Châu, chủ nhân chiếc xe này, cô lái chiếc xe khi anh còn sống, đi nơi anh muốn đi nhất, xem phong cảnh anh muốn xem nhất, rất giống với suy nghĩ của anh.
"Anh cô qua đời bao lâu rồi."
"Năm năm."
"Tại sao hiện tại cô mới đến?"
"Vốn là muốn đến sớm một chút, con người mà, chính là như vậy, muốn tìm thời gian để đi, lại thường không có."
"Sao hiện tại lại có thời gian?"
Diêu Bảo Châu sửng sốt.
"Hả?"
Có lẽ đều là mở rộng lòng, cũng có lẽ là bởi vì hai người đang ở chỗ không người, có một loại cảm giác toàn bộ thế giới chỉ còn lại có lẫn nhau, cho nên Diêu Bảo Châu cũng sẽ không nói dối.
"Thật ra học xong tiến sĩ tôi đã định đi rồi, nhưng khi đó hạng mục của tôi bỗng nhiên nhận được ủng hộ tài chính, tôi tính khởi động hạng mục rồi nói sau, nhưng khi chuyện đã bắt đầu, thì không dứt được, mãi cho đến gần đây nghiên cứu của tôi mới có đột phá, tôi không còn gì lo lắng mới đi."
Lý Thương Mạc không nói gì, Diêu Bảo Châu tiếp tục nói: "Tôi chưa từng nói chuyện này với bất cứ ai, tự mình chạy tới đây, có lẽ bên kia cũng hoài nghi tôi bị người bắt cóc đi nha, dù sao hạng mục nghiên cứu của tôi còn rất có giá trị đấy."
Lý Thương Mạc vẫn không nói lời nào, Diêu Bảo Châu nghi hoặc nhìn về phía anh, nhưng lúc này, mặt trời đã hoàn toàn đi xuống, cô hoàn toàn không thấy rõ vẻ mặt Lý Thương Mạc.
"Anh làm sao vậy?"
"Cô học tiến sĩ gì? Nghiên cứu hạng mục gì? Không phải cô nói học xếp đặt thiết kế sao?"
"À?" Diêu Bảo Châu còn chưa phát hiện được sự khác thường, cười nói: "Tôi cũng không lừa anh, vũ trụ chính là xếp đặt thiết kế lớn mà. Tôi học thiên thể vật lý, hạng mục nghiên cứu thì anh không cần biết, dù sao nói anh cũng không hiểu."
Lý Thương Mạc vẫn không nói lời nào, Diêu Bảo Châu tưởng rằng mình nói anh nghe không hiểu, người đàn ông kiêu ngạo này đang tức giận, vội chọc anh nói: "Xem anh kìa, tôi hay nói đùa, không phải sợ anh nghe không hiểu ư, nói thật lý thuyết cũng đơn giản, nhưng phải giữ bí mật, tôi cảm thấy cũng không cần phải nói. Tức giận à?"
"Cô học tiến sĩ ở đại học nào?"
"California." Diêu Bảo Châu giải thích nói: "Mặc dù đại học này không danh tiếng bằng Harvard Oxford, nhưng là kiểu trường học nghiên cứu, thích hợp chuyên tâm làm học thuật, chỉ là áp lực hơi lớn."
"Tôi biết rồi, tôi sẽ giải thích về trường học này."
Lý Thương Mạc bỗng nhiên im lặng, rít mạnh hai hơi thuốc, trạng thái cả người bỗng nhiên trở nên vô cùng không đúng.
"Anh làm sao vậy?"
"Không có gì, tôi xuống dưới một lúc."
"Làm gì thế?"
Lý Thương Mạc thuận miệng tìm lý do nói: "Đi WC."
Diêu Bảo Châu cảm thấy có chút kỳ quái, nói thật trong sa mạc lượng nước bốc hơi lớn như vậy, làm sao có nổi cảm giác buồn vệ sinh, hơn nữa Lý Thương Mạc hình như vẫn uống nước bình thường mà?
Sao lại kỳ quái như vậy.
Chỉ thấy Lý Thương Mạc nhảy xuống xe, đi đến phía sau Diêu Bảo Châu, đi khá xa, Diêu Bảo Châu quay đầu lại nhìn anh vài lần, thấy anh vẫn còn đi, đành quay đầu lại.
Tuy trời rất tối, cái gì đều nhìn không thấy, nhưng nhìn người ta đi WC cũng không tốt.
Lý Thương Mạc đi rất lâu mới dừng bước, anh cảm giác mình vào khoảnh khắc kia kích động đến muốn ngừng thở.
Trong trí nhớ người kia tóc ngắn, đeo kính đen dày đặc, cả người khóc trở thành đầu heo, giọng cũng khàn khàn, hơn nữa vì vẫn cảm thấy cô là học bá, cho nên trong đầu vẫn cho rằng cô chỉ là người có tướng mạo bình thường, thời gian dài, diện mạo của cô cũng dần dần mơ hồ, chỉ có cảm giác lưu giữ cô thật sâu, cho nên Lý Thương Mạc hoàn toàn không có liên tưởng em gái bốn mắt tóc ngắn mộc mạc kia cùng với bảo bối gợi cảm quyến rũ trước mắt.
Hiện tại bóng dáng hai người lồng vào nhau, anh mới ý thức tới chính mình trên đường đi không để ý đến nhiều manh mối như vậy.
Lý Thương Mạc che miệng lại, ngay cả dạ dày cũng hơi co thắt rồi.
Anh tìm được cô rồi sao?
Thật sự là cô sao?
Chỉ có cô, quốc tịch Trung Quốc học tiến sĩ ngành vật lý đại học California, còn là năm năm trước, ngực lớn, ở đâu có nhiều người trùng hợp như vậy?
Hơn nữa anh chưa từng nhắc tới người này với người nào khác, cho nên cô cũng sẽ không tìm được nguồn tin nào về người anh thích học tiến sĩ vật lí đại học California, không có cách nào lừa gạt anh.
Cho nên anh thật sự tìm được cô rồi, thật sự là cô.
Diêu Bảo Châu nói, đối với đồ vật muốn có, chúng ta chờ đợi thời gian càng dài, trong đầu sẽ bài tiết càng nhiều amin, khiến cho chúng ta càng cảm thấy thứ đồ vật đó tràn ngập hấp dẫn. Trong đầu sẽ lừa gạt chúng ta, để cho chúng ta cảm thấy thứ đồ vật như vậy vượt qua sự hoàn hảo.
Anh luôn biết, trong trí nhớ luôn tô cho đẹp người kia, nhưng anh không muốn tỉnh lại.
Diêu Bảo Châu còn nói, trong lòng chúng ta có chút nguyện vọng ẩn nấp, một khi thực hiện, thường thường sẽ có một loại cảm giác bị lường gạt.
Thực ra hiện tại Lý Thương Mạc đã có một loại cảm giác bị lường gạt rồi.
Bởi vì trong hiện thực người kia còn hoàn hảo hơn so với anh tưởng tượng.
Lý Thương Mạc xác định, vô số manh mối, còn có tiềm thức và trực giác của anh, đều xác nhận không sai, Diêu Bảo Châu chính là cô gái anh đã chờ đợi nhiều năm.
Chính là nữ thần ánh trăng của anh.
Trái tim của anh hoảng hốt, lúc ban đầu không thể tin, sau đó là vui mừng cực lớn, nhưng mà niềm vui mừng qua đi, anh lại bỗng nhiên hoảng sợ, cảm nhận được sự sợ hãi.
Xong rồi...
Xong rồi xong xèng...
Moá, cả đường mình đều ghét bỏ chỉ số thông minh của người ta, châm chọc khiêu khích người ta không có linh hồn, còn nói cô ngực to mà không có não, nói cô là cô gái ngốc, nói cô là hoa dại.
Không chỉ có như thế, cả đường miệng anh đầy ba hoa, không đứng đắn, thô tục lại ngang ngược.
Quá phận nhất chính là anh còn trêu chọc cô rồi bỏ chạy.
Đệch, Lý Thương Mạc thật muốn bắn cho mình một phát, anh thực sự đào cho mình một cái hố lớn rồi, hoàn toàn muốn chết rồi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...