Người trong nhà Diêu Bảo Châu đều có tín ngưỡng, cha thích nghiên cứu chữ bát, mẹ là nhà chiêm tinh học, anh trai và chị dâu là Cơ đốc giáo.
Chỉ có Diêu Bảo Châu không có gì kiêng kỵ, cái gì đều không tin.
Nhưng mà tín ngưỡng của bọn họ, lại khiến cho Diêu Bảo Châu tổng kết ra một đạo lý, chính là nếu quả thật có thần linh, vậy thì có ác ma. Hết lần này tới lần khác, ác ma chưa bao giờ nói dối, lừa gạt người chỉ có thần linh.
Thần linh nói muốn cứu vớt người trần, nhưng có thể cứu vớt được ai?
Thần linh nói yêu người trần, nhưng cách nó yêu người, lại giống như đối xử với kẻ thù.
"Bảo Châu à, anh trai vĩnh viễn cũng sẽ không tha thứ cho em, bởi vì em không làm sai gì hết, cho nên không cần nói xin lỗi. Ai có thể nghĩ đến sẽ xảy ra chuyện như vậy chứ? Em không nghĩ ra, anh và Tiểu Nhã cũng vậy.
Vốn đây là một bi kịch do vô số trùng hợp tạo thành, nhưng con người đều yếu ớt, có rất ít người có khả năng đối diện với đau khổ và tan nát cõi lòng, cho nên chúng ta cũng chỉ biết trách tội những người còn sống sót.
Trách tội người khác, trách tội vận mệnh, trách tội thần linh, trách tội con người.
Cũng hết cách rồi, bởi vì em luôn giống như con người cứng rắn nhất trong đám người, nếu như em có thể bày ra dáng vẻ càng áy náy, càng tự trách, càng sống không bằng chết, bọn họ có lẽ sẽ không có cách nào trách tội em. Tuy nhiên hết lần này tới lần khác em là người không thích biểu hiện đau khổ ra ngoài, mặc dù biết rõ em bị giày vò đến đêm không thể say giấc.
Anh biết rõ, sau khi anh chết đi, sẽ có rất nhiều người đến đánh em, nhưng đừng bị cuốn theo tuồng của bọn họ.
Bảo Châu à, em sống dứt khoát, cũng không để cho người khác khống chế tình cảm của em, từ nhỏ đã như vậy rồi, mặc dù là cha mẹ cũng không thể ép em làm chuyện em không muốn làm, hoặc là thay đổi ý nghĩ của em. Em luôn sống rất tự do, không ai ảnh hưởng được em, đây cũng là lý do anh trai muốn bảo vệ em.
Đừng thay đổi.
Sau khi anh chết, em cứ tiếp tục theo đuổi giấc mơ của em, chuyên tâm làm nghiên cứu của em, nhìn ánh sao sáng của em. Không muốn làm gì thì không cần làm, không cần sống thành dáng vẻ người khác chờ mong, không cần làm ra dáng vẻ đáng thương bị cuộc sống đánh đập. Muốn khóc thì khóc, muốn cười thì cười, muốn mặc quần áo đẹp thì mặc, muốn ngang ngược thì ngang ngược.
Anh không muốn em theo đuổi "Hoàn mỹ " em không có hứng thú, cũng không muốn em được người người ưa thích, chỉ cần em thích chính mình.
Người khác có thể nói em lạnh lùng, có thể chán ghét em, căm hận em, nhưng không có ai có tư cách phán xét em.
Bảo Châu của anh, không ai đáng để em rơi lệ, người đáng để em rơi lệ sẽ không chịu được em khóc, cho nên đừng khổ sở vi anh, anh chỉ là muốn nghỉ ngơi, không muốn đau khổ nữa, anh đầu hàng, nhưng xin em đừng."
Thần linh nói:
Các người khẩn cầu sẽ cho.
Tìm kiếm sẽ gặp.
Gõ cửa sẽ mở.
Song bạn cả ngày lẫn đêm đều gõ cửa, cầu thần linh tới cứu chính mình, anh trai cũng không được cứu vớt.
Cho nên, nếu quả thật thần linh tồn tại, đó cũng là gạt người đấy.
Bên trong xe vẫn còn bật đi bật lại ca khúc "Freedom".
Bài hát này là ca khúc khi còn sống anh cô thích nhất, là nhạc phim "Django Unchained".
Nhưng mà đến cuối cùng, cuộc đời anh cô vẫn luôn bị giam cầm, không được giải phóng.
Trái đất chính là một ngục giam cực lớn, là nơi vũ trụ giam giữ những linh hồn kém cỏi chúng ta. Muốn để cho chúng ta ở bên trong luân hồi không ngừng mà bị nô dịch, không để cho chúng ta dễ dàng đạt được hạnh phúc, không cho phép chúng ta tu thành chính quả.
"Life hasn"t been very kind to me lately,
But I suppose it"s a push from moving on."
Ca từ ở bên trong bài hát:
Vận mệnh gần đây không khách khí đối với tôi,
Nhưng tôi tạm thời coi như đó là đang thúc giục tôi đi về phía trước.
Âm nhạc tràn ngập tiết tấu cảm giác, lại khiến cho người ta không nhịn được đong đưa thân thể theo nó.
Nhưng mà Diêu Bảo Châu đang lái xe, chỉ có thể tùy ý gõ cửa sổ xe, nhẹ nhàng mà lắc lư đầu.
Lý Thương Mạc nhìn về phía Diêu Bảo Châu, vẻ mặt cô bình tĩnh lái xe, thậm chí còn bật nhạc to hơn, như thể đối với chuyện này cũng không thèm để ý, như thể không phải Phật nói anh cô mất rồi, một tay vịn tay lái như trước, một tay chống đầu, dáng vẻ thả lỏng sung sướng.
Lý Thương Mạc có chút không biết làm sao, anh không biết một người nhìn không đau khổ thì đau khổ biết chừng nào, nhiều khi chúng ta chỉ là đóng cửa vết nứt kia, ép bản thân không cảm nhận nó thôi.
Lý Thương Mạc thật không ngờ bản thân là nhân tài khoản trò chuyện, thậm chí cũng có một ngày có thể làm cho câu chuyện chết hẳn, nhấc ngay phải một quả bom.
Anh không biết xử lý loại chuyện này thế nào, choáng váng lắp bắp một lúc lâu mới nói: "Đúng... Xin lỗi..."
Diêu Bảo Châu bật cười, hỏi: "Anh xin lỗi cái gì? Chẳng lẽ là anh giết anh tôi?"
Nghe giọng Diêu Bảo Châu nhẹ nhàng như vậy, Lý Thương Mạc cũng không quá xấu hổ nữa, nhưng anh cũng không nên hỏi vấn đề này sâu hơn, sợ hỏi nhiều hơn Diêu Bảo Châu sẽ đau khổ, vội nói sang chuyện khác.
Chỉ thấy Lý Thương Mạc chắp tay trước ngực, vẻ mặt thành kính nhìn giữa không trung nói: "Anh trai Bảo Châu, xin lỗi. Anh trên trời có linh thiêng, xin hãy tha thứ cho tôi cả đường đi đều ngấp nghé sắc đẹp của em gái anh. Xin anh yên tâm, hiện tại tôi đã đoan chính, sẽ chịu trách nhiệm với Bảo Châu, kết bạn với cô ấy, hi vọng anh có thể đồng ý chuyện của tôi và em gái anh."
Diêu Bảo Châu quả thực không có cách nào với Lý Thương Mạc không đứng đắn, thằng cha này, miệng không tiện chút sẽ không thoải mái đúng không?
"Anh đủ rồi đấy, hai ta có chuyện gì, sao tôi không biết?" Diêu Bảo Châu liếc Lý Thương Mạc nói.
"Hả? Đã quên rồi sao?" Lý Thương Mạc hừ lạnh một tiếng nói: "Không phải cô nghe Vãng Sinh Chú mấy lần đều có thể đọc làu làu sao? Lời cô tự nói mà không nhớ rõ sao?"
"Tôi nói cái gì hả?"
"Cô lục túi mình đi, cô thu thẻ tích điểm trà sữa của tôi rồi, như thế nào, muốn đổi ý à."
Diêu Bảo Châu nghẹn họng, ý thức được Lý Thương Mạc chỉ là cái gì, nhịn không được cười ha ha.
"Buồn cười?" Lý Thương Mạc hỏi.
"Buồn cười."
"Định nói không giữ lời?"
Diêu Bảo Châu nghiêng đầu nhìn Lý Thương Mạc nói: "3000 một đêm sao có thể nói không giữ lời, còn không phải chưa tới buổi tối sao?"
Lý Thương Mạc cũng không nghĩ tới Diêu Bảo Châu có thể nói như vậy, gật đầu nói: "Được, vậy thì chờ buổi tối."
"Anh nghỉ ngơi một lát đi, hôm qua anh ngủ không ngon mà. Nhìn mắt anh có quầng thâm kìa."
Lý Thương Mạc cũng không khách sáo, ngả thành ghế ra sau chuẩn bị ngủ một giấc, nói: "Một tiếng gọi tôi, nếu không tôi luôn ngủ một mình cô lái xe sẽ nhàm chán, điều khiển dễ dàng mệt nhọc."
Trên đường cao tốc lái xe dễ dàng ngủ gà ngủ gật, cho nên người bên cạnh không buồn ngủ thì mới tốt, tốt nhất là có thể luôn nói chọc cười, nếu không lái xe ngủ gật, sẽ là sự cố lớn.
"Anh yên tâm, tôi không ngủ được đâu." Diêu Bảo Châu nói: "Tôi có trở ngại giấc ngủ."
"Sao cô có nhiều tật xấu như vậy?" Lý Thương Mạc nhịn không được cau mày nói: "Bình thường cô chăm sóc bản thân thế nào vậy?"
Diêu Bảo Châu dở khóc dở cười nói: "Sao anh giống cha tôi vậy, nhanh ngủ đi, nói nhảm nhiều như vậy, một tiếng sau sẽ gọi anh."
"Được rồi."
Anh ngả người ra sau, muốn nói lại thôi, hai mắt nhắm lại, ngày hôm qua thực sự ngủ không được ngon giấc.
Đợi Lý Thương Mạc tỉnh lại, đã là bốn năm tiếng sau, Diêu Bảo Châu cũng không gọi anh.
"Tại sao cô không gọi tôi?"
"Nhìn anh ngủ ngon như vậy, không muốn gọi. Muốn uống nước không?" Diêu Bảo Châu đưa cho Lý Thương Mạc một chai: "Chúng ta từ nơi khác đến phải uống nhiều nước, không được để mất nước."
Lý Thương Mạc nhìn thấy chai nước lọc, chuẩn bị uống nhưng nhìn thấy ở bên trong túi rác đều toàn là lon không, Diêu Bảo Châu gần như toàn uống cà phê.
"Một mình cô lái xe không mệt à?" Lý Thương Mạc nói: "Cô nên gọi tôi chứ."
"Làm sao có thể mệt?" Diêu Bảo Châu nhìn Lý Thương Mạc cười nói: "Tiếng ngáy của anh rung trời thế kia, heo cũng không ngủ được."
Cái này rất xấu hổ rồi, Lý Thương Mạc hắng giọng một cái, móc ra điếu thuốc hỏi: "Có thể hút điếu thuốc chứ?"
"Hút đi." Diêu Bảo Châu cũng tiện thể đưa tay nói: "Thuận tiện giúp tôi lấy thanh năng lượng."
Lý Thương Mạc đưa thanh năng lượng cho Diêu Bảo Châu.
Hai người một người hút thuốc, một người ăn thanh năng lượng, hình ảnh hơi buồn cười, nhưng khiến cho Lý Thương Mạc nhịn không được có loại cảm giác ý hợp tâm đầu với Diêu Bảo Châu.
Hai người nghiện nặng, trong xe ngập ngụa khói, cảm giác rất hăng hái.
"Tôi nhớ cô nói với tôi, cô đối với cà phê là nghiện trên tinh thần, tôi là đối với ni-cô-tin là nghiện thuốc, có đúng không?" Lý Thương Mạc chợt nhớ tới trước đó Diêu Bảo Châu đã từng nói.
"Đúng vậy."
Diêu Bảo Châu bỏ thanh năng lượng xuống, vẻ mặt cũng không quá tràn đầy sức sống, vẫn là lãnh đạm.
Lúc cô không cười, thật sự có loại cảm giác cách xa con người ngàn dặm, lãnh cảm rất khó ở chung.
Trong xe máy lạnh mở vừa đủ, ở bên trong khói thuốc lá mờ mịt, một bên mặt Diêu Bảo Châu có loại cảm giác huyễn hoặc, giống như rất xa xôi, lại giống như thò tay có thể chạm vào, khiến Lý Thương Mạc cảm thấy có chút choáng váng, lần đầu tiên trong đời cảm thấy ni-cô-tin cũng làm cho người ta bay lên.
Nghiện là cái gì?
Nghiện là một loại khát vọng tinh thần mãnh liệt mà bền bỉ.
Lý Thương Mạc vô thức nuốt nước bọt, híp mắt nhìn Diêu Bảo Châu, vốn hút thuốc có thể làm cho tim đập nhanh trở nên bình tĩnh, nhưng bây giờ lại càng nhanh hơn rồi, thình thịch, hận không thể lao ra khỏi lồng ngực.
Anh phát hiện chính mình luôn lơ đãng bị cô gái này làm điện giật, kinh diễm, bị nghiện.
Lý Thương Mạc vẫn cho rằng tình yêu thực sự của người đàn ông là lắng đọng theo thời gian, vừa thấy đã yêu đều là gặp sắc nảy lòng tham, nói trắng ra là muốn lên giường, cho nên anh không tin cái gọi là yêu từ cái nhìn đầu tiên.
Nhưng mà lần đầu tiên, một người phụ nữ khiến cho trái tim của anh phản ứng trước, chứ không phải nửa dưới.
Bài tiết adrenalin lại khiến cho trái tim kinh hoàng.
Cô giống như là Cocacola bỏ thêm đá, anh giống như là con chuột tiến vào thùng gạo, thích được cỏ dại lan tràn, bắt đầu từ ánh mắt, đến trái tim, lại đến nửa người dưới.
Nhịn không được muốn làm chút chuyện ác tày trời với cô.
Lý Thương Mạc vươn tay về phía Diêu Bảo Châu, như là trúng độc, bất giác chạm vào cánh tay mềm mại, trắng nõn, tinh tế của cô.
Là ai đã từng nói, tội ác tày trời của tôi có lẽ sẽ vẫn được bị đặc xá, bởi vì thứ yêu mến đầu tiên là ánh mắt của tôi.
Nhưng mà lại nghe thấy một tiếng phanh gấp, ngay lúc Lý Thương Mạc chạm vào cánh tay Diêu Bảo Châu, xe vội dừng lại.
Hai người đi về phía trước xem xét, đầu xe đang bốc hơi nước.
Cái xe rởm này thật đúng là hỏng rồi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...