Một ngày khó quên.
Nếu hồi tôi học tiểu học, có thể xuyên không đến ngày hôm nay dạo một chuyến thì tốt biết mấy.
Nếu thế thì cô có thể đem chuyện ngày hôm nay viết thành văn rồi, sẽ không phải phát sầu vì bài văn “Một ngày khó quên” nữa rồi.
——[Sổ tay ghi chép tính năng máy xúc]
Hạng mục mà Đường Vãn Vãn phụ trách hôm nay kết thúc, trong phân xưởng vẫn còn một chiếc máy đã cũ chuẩn bị bán đi.
Cô lại nhìn trúng cái trục khuỷu của chiếc máy này nên đã bỏ tiền mua lại nó, chuẩn bị tháo linh kiện ra, lắp ráp lại chơi chơi.
Cái máy tuy không phải quá to, nhưng nếu chỉ dựa vào chiếc xe máy của cô thì không thể nào chở nó về được.
Thế là Triệu Mãnh lái một chiếc xe minibus tới, xung phong nhận việc vận chuyển cái máy kia.
Hôm nay là ngày Thất Tịch, Trương Tông Chính bỏ hết công việc sang một bên, mua một đóa hoa hồng, đứng đợi ở cửa tiểu khu Hạnh Phúc từ sớm.
Anh ta định mượn cớ không khí của ngày lễ hôm nay, mà quyết định mối quan hệ giữa mình và Đường Vãn Vãn luôn.
Trương Tông Chính mặc trên mình một bộ tây phục màu đen được đặt may riêng, càng tôn lên vóc dáng cao to mạnh mẽ của anh.
Trong tay lại cầm một đóa hoa hồng đỏ còn tươi, dưới bóng hoàng hôn, hoa xinh người đẹp, cực kỳ thu hút ánh mắt của người khác.
Dưới ánh mắt quan sát đánh giá của mọi người, anh đứng ở trước cửa tòa nhà số 9 hơn hai mươi phút đồng hồ.
Cuối cùng cũng đợi được Đường Vãn Vãn, anh đứng thẳng lưng, tự vẽ lên mặt mình một nụ cười nhẹ nhàng đẹp mắt nhất.
Vậy mà…
Đường Vãn Vãn chạy trên chiếc xe máy như bay, “Đùng” một tiếng phóng qua trước mặt, hoàn toàn không nhìn thấy anh ta.
Không những không nhìn thấy anh ta, mà còn cho anh ta hít một bụng khói xe.
Trương Tông Chính: “…”
Nhưng cũng phải nói thật là, sao cái xe máy kích cỡ này của cô vẫn chưa bị cấm thông hành nhỉ?
Trương Tông Chính nhíu mày, cầm bó hồng trong tay bước tới.
Vừa mới bước đến cửa tòa lầu số 9 thì đã nhìn thấy một màn kích thích như vậy.
Tròng mắt suýt chút nữa thì rớt xuống đất.
Sau đó nghe thấy “Đùng” một tiếng, một chiếc xe minibus cũ đâm sầm vào một gốc gây.
Thế là, ba người đàn ông ABC trong thời khắc lịch sử này cùng tụ tập lại một chỗ.
Người thì trong lòng chứa đầy suy nghĩ, người thì im lặng trầm mặc.
Đường Vãn Vãn nhìn chằm chằm vào chỗ ấy, ngồi trên mặt đất ngẩng mặt quan sát một lúc, cuối cùng cũng hiểu được cành hoa hồng tại sao lại đột ngột xuất hiện ở đó.
Cô từ từ đứng dậy, tiện tay vứt quần qua cho Thẩm Khác.
“Hahaha.” Đường Vãn Vãn vỗ lưng quần của Thẩm Khác, ngượng ngùng cười nói: “Cũng mai là đai quần trong của anh chặt đấy.
Hahaha.”
Thẩm Khác: “…”
Không biết nên cảm thấy may mắn vì mình đã mặc một chiếc quần đùi, hay là nên thấy hối hận vì sao lại mặc nó.
Nếu như bên trong không mặc gì…
Bốp bốp.
Cái vỗ lên trên eo anh kia của Đường Vãn Vãn dùng sức hơi mạnh, khiến cho cành hoa hồng khác đang giắt ở trên eo quần của anh rơi xuống.
Cành hồng giắt trong hông anh lăn lộn trên ống chân, rớt ra khỏi ống quần, lăn trên mặt đất.
Đường Vãn Vãn: “?”
Thẩm Khác: “…”
Ở ngoài cửa của tòa nhà là một chiếc kính thủy tinh, Trương Tông Chính lại đứng ở gần đó.
Từ góc độ của anh, có thể nhìn rõ rành rành tất cả những điều xảy ra ở bên trong, thậm chí còn có thể nhìn thấy cả cảnh rớt đài của cành hoa hồng kia.
Anh nhìn cành hoa hồng rơi trên mặt đất, lại cúi đầu nhìn đóa hoa hồng đắt giá hồng rực rỡ trong tay mình, đột nhiên cảm thấy ảm đạm.
Cái mình cầm nào có phải hoa hồng đâu, tay mình trống không mà.
Triệu Mãnh không nhìn thấy một cảnh cuối cùng này, bởi vì cậu ta đang bị các ông các bà trong tiểu khu bao vây.
Cái gốc mà cậu ta đâm phải không phải là một cái gốc cây bình thường, nó là chỗ đặc biệt trong tiểu khu này.
Hạ tới thì vừa có thể hóng mắt lại vừa có thể hóng chuyện, Đông sang thì có thể nặn người tuyết cao cao, Xuân sang Thu tới thì có thể đánh cờ bài bạc.
Tóm lại mà nói, cái gốc cây này chính là chốn vui chơi của toàn bộ già trẻ gái trai trong tiểu khu này, vậy mà lại bị Triệu Mãnh đâm phải.
Cũng may chỉ bị đâm vẹo một tẹo, chưa bị bật rễ.
Triệu Mãnh bị đánh cho một trận, vừa xin lỗi vừa di chuyển xe, suýt chút nữa thì quỳ xuống xin lỗi cái cây kia luôn, cuối cùng đã được các ông các bà tha cho.
Sau khi giải quyết xong vụ náo loạn ấy, Triệu Mãnh bê túi lên qua đầu bước tới phía cửa tòa lầu.
Đúng lúc lại chạm mặt Trương Tông Chính, người trong tay cầm một bó hoa.
“Nhìn cái gì mà nhìn? Tránh sang một bên đi.” Triệu Mãnh hét ầm một tiếng với Trương Tông Chính, hiển nhiên, đã coi anh thành kẻ đi hóng hớt chuyện: “Chưa từng nhìn thấy quần đùi hoa bao giờ à?”
Người thì ăn mặc như một thằng tồi, tay thì cầm hoa hồng, không về nhà quan tâm người phụ nữ của mình đi, lại chạy ra đây nhìn lão đại túm quần người đàn ông khác.
Triệu Mãnh nghĩ, nếu như chuyện này của lão đại bị truyền ra ngoài, chắc chắn là do tên đang cầm hoa hồng đây truyền ra.
Lúc đó cậu ta chắc chắn sẽ tìm tên đàn ông này tính sổ.
Trương Tông Chính liếc cậu ta một cái: “…”
Triệu Mãnh liếc lại, ghét bỏ nói: “Không phục à? Thế lúc bố anh đánh anh không phải phải cởi quần trước rồi mới tét mông à?”
Tuy não của cậu ta không bình thường nhưng biết trái biết phải, rất nhanh đã tìm được lý do cho việc “Đường Vãn Vãn tụt quần của Thẩm Khác trước mặt thiên hạ” – đó chính là dùng roi dạy dỗ.
Bởi vì cậu ta nhớ Đường Vãn Vãn từng nói, cô là đá đì* của Thẩm Khác.
(*Đá đì = daddy ở đây hiểu là kiểu nói đùa.)
Trương Tông Chính: “…”
Thẩm Khác: “…”
Đường Vãn Vãn: “…”
Giọng nói của Triệu Mãnh rất to, âm thanh rõ ràng.
Cậu ta chỉ Đường Vãn Vãn và Thẩm Khác, nói: “Cô ấy là lão đại của tôi.
Cô ấy là đá đì của anh kia.
Bố dạy dỗ con trai mà cũng không được à?”
Não của Đường Vãn Vãn có hơi đau rồi nha.
Khó khăn lắm mới lật ngược được cái tình thế ngại xỉu ngang xỉu dọc này.
Triệu Mãnh nói cái gì không nói, lại một lần nữa động chạm vào cái vấn đề nóng bỏng như nước sôi này.
Cậu ta định luộc hoa bằng cái đống nước sôi đấy luôn à!?*
(* Ý câu này Triệu Mãnh nói đến chuyện không nên nói, cái vấn đề nhạy cảm như dầu sôi lửa bỏng.)
Hơn nữa, từ lời nói của Triệu Mãnh mới biết được, màn tấn công ban nãy của cô, không chỉ có Triệu Mãnh nhìn thấy, mà ngay cả Trương Tông Chính cũng chứng kiến.
Thôi vậy.
Đường Vãn Vãn: “Sư phụ, ảnh tên Trương Tông Chính, chúng tôi biết nhau.”
“Tình tay ba đó.” Thẩm Khác mang vẻ mặt hít drama không ngại đau phổi mà nói: “Anh ta là đối tượng hẹn hò của lão đại nhà cậu đấy.”
Triệu Mãnh dùng sức quay đầu, tí thì đến não cũng lay ra ngoài, tiếp tục im lặng.
Cậu ta có hơi chưa tiếp nhận được, cần thời gian để tiếp thu logic này đã.
Trương Tông Chính cầm hoa hồng trong tay, cổ họng khô không khốc.
Giữa khung cảnh chết lặng, cuối cùng anh ta cũng nói ra bốn chữ mà bản thân đã ấp ủ từ lâu: “Thất tịch vui vẻ.”
Mặt trời hoàng hôn mang theo một màu vàng vàng nhuộm lên trên đóa hoa hồng màu đỏ tươi, vô cùng chói mắt.
Không biết có phải là do nguyên nhân ánh sáng hay không, mà khi Đường Vãn Vãn nhìn qua, cảm giác từ góc độ này Trương Tông Chính rất giống một người.
Nhưng hiện tại cô thực sự không nhớ ra là ai.
Có lẽ không phải là người đã khiến cô rơi vào con đĩ tình yêu.
Nếu không cô sẽ không thể theo bản năng mà phản kháng lại loại cảm xúc này nữa.
Rất không thoải mái.
Rất muốn chạy trốn.
Cũng tựa như thuở thơ ấu, khi bạn đòi mẹ mua cho một đôi ủng đi mưa xinh xắn, ngày ngày mong đợi trời mưa.
Cuối cùng cũng đợi đến lúc trời mưa, khi bạn xỏ chân vào đôi ủng kia thì đột nhiên lại sợ làm bẩn nó, đột nhiên lại không muốn đi ra ngoài tắm mưa.
Bạn sợ khi bản thân giẫm đạp lên những vũng nước bẩn kia, thì đôi ủng xinh đẹp ấy sẽ bẩn tới mức khiến bạn không thể nào chợp mắt.
Cho dù nhất định phải xỏ đôi ủng ấy đi ra ngoài, thì bạn cũng sẽ nghĩ ra đủ mọi cách để tránh khỏi những vũng bùn mưa kia.
Giống như một đêm khuya nào đó khi bạn đang đi trên đường thì đột nhiên lại gặp phải cướp giật trong con ngõ nhỏ nào đó.
Tới sau này khi bạn phải đi ra đường giữa đêm khuya, bạn nhất định sẽ tránh con ngõ nhỏ kia thật xa.
Tâm tình của Đường Vãn Vãn hiện tại chính là như vậy, cô muốn tránh Trương Tông Chính.
Mỗi một lỗ chân lông trên người cô đều đang lắc đầu nguầy nguậy.
Trương Tông Chính đưa đóa hoa hồng tới phía trước, nhẹ nhàng cười cười, lại một nữa nói: “Thất tịch vui vẻ.”
“Cảm ơn.” Trước mặt của Triệu Mãnh và Thẩm Khác, Đường Vãn Vãn không thể trực tiếp từ chối nhận lấy đóa hoa hồng thất tịch này.
Cô nghĩ, đợi một lát nữa sẽ gửi lại tiền cho anh ta, coi như mua đóa hoa này của anh ta, thuận tiện cắt đứt triệt để con đường xem mắt này với anh ta.
Đường Vãn Vãn nhận lấy đóa hoa hồng trong tay Trương Tông Chính, rút một cành ra, sau đó quay người nhét vào tay Thẩm Khác: “Cần gì phải đi lục thùng rác chỉ vì một cành hoa hồng chứ.
Đây, tôi cho anh nhá, không cần trả tiền đâu.”
Thẩm Khác: “…”
Anh vốn dĩ định tiện tay vứt vào thùng rác, nhưng đến lúc cầm cành hoa hồng này lại nghĩ gì đó, mặt lạnh tanh mà kéo lưng quần ra, giắt cành hoa hồng kia vào trong.
Đường Vãn Vãn: “…”
Ráy tai không hiểu tại sao lại có hơi nong nóng.
Trương Tông Chính: “…”
Lối về cuối cùng của bông hoa hồng ngày thất tịch lại là đai quần.
Đây là một câu hỏi mang tính triết học.
Triệu Mãnh cúi đầu đứng ở một bên cuối cùng cũng load thành công.
Đến khi cậu ta nhìn về phía Trương Tông Chính một lần nữa, thì trong ánh mắt lại mang thêm một chút ít tâm tình khác.
Đột nhiên cảm thấy anh ta ngứa mắt, thậm chí còn ngứa mắt hơn cả Thẩm Khác.
Ít nhất thì Thẩm Khác cũng là bệnh nhân tâm thần.
Nhưng tên này ngược lại nhìn có vẻ… Khá xuất sắc đấy.
Triệu Mãnh quay người đi ra ngoài, ưu sầu nói: “Tôi đi kéo cái máy tới.”
Trương Tông Chính: “Để tôi giúp cậu.”
Cái máy được cố định trên một cái xe đẩy, kéo xuống cũng không quá khó khăn, chỉ cần kéo cốp xe minibus lên, hạ cái giá xuống từ từ đẩy xe đẩy xuống là được.
Một mình Triệu Mãnh làm không phải là không thể, mà thêm một người giúp đỗ thì càng tốt hơn, vì vậy cũng chẳng từ chối Trương Tông Chính tham gia.
Đường Vãn Vãn nhìn nhìn Thẩm Khác, dáng vẻ của Thẩm Khác là một bộ liên quan cái quần què gì tới tôi.
Nghĩ lại cũng phải, anh lười đến mức chai nước tương đổ rồi cũng không muốn nhấc lên, chứ nói gì tới việc bảo anh đi bê máy.
“Lão đại, chị trông chừng tên đó cẩn thận.
Đừng để anh ta qua đây.” Triệu Mãnh quay đầu hét to một tiếng.
Từ đầu đến cuối Trương Tông Chính rất tò mò về Thẩm Khác, anh hỏi Triệu Mãnh: “Anh ta sao vậy?”
Triệu Mãnh hừ một tiếng: “Anh ta chỉ biết làm lợn lành thành lợn què thôi.
Tôi dám đánh cược, anh ta chắc chắn sẽ ngồi lên trên cái máy này, bắt chúng ta đẩy anh ta đi.”
Trương Tông Chính: “?”
Triệu Mãnh: “Anh ta là một kẻ thần kinh làm biếng, chỉ cần vừa động tay làm việc cái bệnh ấy của anh ta lại phát tác.
Vốn dĩ đã bị bệnh thần kinh rồi, động tay động chân xong lại còn thần kinh bình phương lần luôn á*.
Bình phương đó, anh hiểu mà.”
(*Câu gốc là sau khi xoạc xong thì bệnh nặng lên mũ 2 lần.
Xoạc ở đây là chỉ động tác.
Câu nói này xuất phát từ một chương trình gameshow bên TQ có Dương Mịch và Lâm Duẫn Nhi tham gia.
Ý chỉ một sự việc gì đó khiến bản thân không còn gì để nói.)
Trương Tông Chính: “…Ồ.”
Sao tôi lại cảm thấy cậu mới là người có bệnh nhỉ.
Cùng hợp sức bê cái máy lên trên tầng.
Bây giờ đúng lúc là giờ cơm, trong nhà không có đồ ăn.
Đường Vãn Vãn cũng lười nấu cơm, nên đề nghị cùng đi ra ngoài ăn cơm, cô sẽ bao một bữa.
Tiệm cơm nằm bên cạnh tiểu khu hạnh phúc, đi bộ là tới.
Tuy chỉ là một tiệm cơm nhỏ nhưng lại tràn ngập hương vị của ngày lễ Thất Tịch.
Nhân viên nam trong tiệm thống nhất mặc một bộ Ngưu Lang, nữ nhân viên trong tiệm thì hóa trang thành một nàng tiên xinh xắn.
Kèm theo BGM không ngừng phát đi phát lại bài hát [Ngàn năm đợi chờ] mà những vị khách dùng cơm trong tiệm ai cũng có đôi có cặp.
Đoàn người của Đường Vãn Vãn dẫn nhau đi vào tiệm, Ngưu Lang Chức Nữ đứng ở cửa đón khách: “? Chào mừng hai, ba, bốn vị đến tiệm dùng bữa.”
Cả bốn người họ nhận lấy toàn bộ sự chú ý của mọi người trong tiệm.
[Mẹ nó, ngưỡng mộ cô gái này vl a a a a]
[Lễ thất tịch kiểu quái gì đây chớ.]
[Đúng là lễ thất tịch của người ta mò.]
[Ê cô kia, nhường ba người đàn ông kia lại đeee! Tôi lao vào ngay đây nè!]
[Được được được, tôi làm được tất]
Đường Vãn Vãn có ngốc nghếch cũng nhận ra được ánh mắt nóng bỏng của quần chúng xung quanh.
Cô tưởng rằng trên mặt mình có cái gì nên tiện tay kéo người đứng gần cô nhất là Thẩm Khác, hỏi: “Trên mặt tôi có dính gì à!”
Thẩm Khác: “Ừ.”
Đường Vãn Vãn: “Dính cái gì vậy?”
Thẩm Khác: “Mắt này, mũi này, miệng này.
Nhìn kỹ thì cô còn mọc cả một cục mụn nữa này.”
Đường Vãn Vãn: “…”
Cô trừng mắt nhìn Thẩm Khác, sau đó hiểu ra gì đó: “Hóa ra mọi người đang nhìn anh.
Anh vậy mà lại mặc quần áo ngủ đi dép lê ra đây ăn cơm à?”
Thẩm Khác bình tĩnh: “Không có thời gian thay quần áo.”
Nói thật, sau khi bê cái máy kia lên lầu, lúc Đường Vãn Vãn bảo muốn mời Triệu Mãnh và Trương Tông Chính ra ngoài tiệm ăn cơm, Thẩm Khác hoàn toàn không có thời gian thay quần áo.
Các bàn ăn trong tiệm cơm đều đã chật cứng, chỉ còn lại phòng ăn riêng.
Nhân viên phục vụ dẫn bọn họ vào phòng ăn, mang menu lên cho bọn họ chọn món.
Triệu Mãnh ngồi trước bàn tròn, trừng mắt nhìn Thẩm Khác một cái, hỏi: “Anh làm nghề gì vậy?”
Thẩm Khác ngồi xuống bên cạnh Đường Vãn Vãn, mặt lạnh như tiền, bình tĩnh nói: “Thất nghiệp.”
Triệu Mãnh: “Anh vô công rỗi nghề thì lấy cái gì bỏ vào mồm chứ?”
Thẩm Khác nhàn nhạt nói: “Lão đại của cậu bao dưỡng tôi.”
Triệu Mãnh: “?!”
Trương Tông Chính: “…?”
Đường Vãn Vãn đang gọi món nên không nghe thấy bọn họ nói gì.
Nhân viên trong tiệm một bên dựng tai hóng hớt chuyện bát quái, một bên đề cử món ăn và điểm tâm cho Đường Vãn Vãn.
Đường Vãn Vãn chỉ lên một món điểm tâm trên menu, nói với nhân viên trong tiệm: “Bỏ cái này đi, Thẩm Khác dị ứng với xoài, không ăn được.
Đổi thành đậu đỏ đi.”
Trương Tông Chính: “??”
Triệu Mãnh: “???!!!”
Lão đại thực sự bao dưỡng tên thần kinh này à? Nhưng hôm nay cô cũng nhận đóa hoa hồng của Trương Tông Chính mà, ý gì vậy chứ?
Không được, mình lại phải load để tiếp nhận logic mới được.
Giữa không khí tràn ngập mùi ái muội, toàn bộ đồ ăn đã được đưa lên.
Triệu Mãnh thỏa thích ăn uống một hồi, nhưng vẫn chưa load xong.
Cậu ta lúc thì trừng mắt nhìn Thẩm Khác, lúc thì trừng mắt nhìn Trương Tông Chính.
Càng nhìn hai người bọn họ thì càng tức trong người, vậy nên lời nói ra đều mang theo tia lửa cực kỳ hung dữ.
Trương Tông Chính vốn đã ít nói, lại bị cậu ta mồm năm miệng mười cãi lại nên cũng không lên tiếng nữa.
Triệu Mãnh đành chuyển sang cãi nhau với Thẩm Khác, mỗi lần bị anh nói lại thì lại tức giận vô cùng.
Đường Vãn Vãn, người đứng ngoài, vẻ mặt ngơ ngơ: “Sư phụ, hôm nay cậu sao vậy?”
Triệu Mãnh buồn rầu ăn cơm: “Không sao, đói thôi à.”
Thẩm Khác cười nói: “Xe ba bánh à, cậu có thể để cho lão đại của cậu bớt lo được không? Cô ấy ế đến bây giờ cũng không phải dễ dàng gì.”
Triệu Mãnh cãi anh: “Biết chị ấy không dễ dàng gì mà anh vẫn còn dám sang nhà chị ấy ăn chùa à.”
Thẩm Khác: “Thế nên cậu cũng đừng ăn chùa nữa.
Một mình tôi chịu nhiệm gây khó dễ cho cô ấy là được rồi.”
Triệu Mãnh: “?”
Thẩm Khác: “Năng lượng chịu đựng của mỗi người là có hạn, ví dụ như lão đại của cậu, cô ấy chỉ có thể chịu được sức nặng của một người ăn chùa thôi, thế nên tôi mới ăn chùa.
Đừng hỏi tôi vì sao cứ phải ăn chùa nhà cô ấy, vì nếu tôi không ăn chùa, thì không phải là năng lượng chịu đựng của cô ấy sẽ lãng phí rồi à.
Chỉ một mình tôi là đủ, thêm cậu nữa thì năng lượng chịu đựng sẽ nổ tung.
Lão đại của cậu không chịu nổi sẽ suy sụp đấy.
Xe ba bánh à, đừng để cho lão đại của cậu phải lo lắng nữa.”
Triệu Mãnh: “???”
Mẹ nó logic que củi gì vậy, tôi phải load đã.
Trương Tông Chính: “…”
Suốt quá trình dùng cơm, Đường Vãn Vãn chỉ chuyên tâm ăn cơm, Triệu Mãnh hết trừng mắt nhìn Thẩm Khác lại trừng mắt qua nhìn Trương Tông Chính.
Thẩm Khác bốn lạng đẩy ngàn cân*, phụ trách chọc tức Triệu Mãnh, khiến cho Triệu Mãnh tức tới mức nấc lên.
Toàn bộ quá trình Thẩm Khác không nhìn Trương Tông Chính.
Lúc nào cảm giác được ánh mắt của Trương Tông Chính, anh sẽ làm mấy trò ái muội mà chỉ hai người hiểu với Đường Vãn Vãn.
Trương Tông Chính khó hiểu, thỉnh thoảng lại liếc Đường Vãn Vãn mấy cái, nhíu mày trầm mặc.
Giữa không khí đủ mùi đủ vị, cuối cùng bữa cơm này cũng kết thúc.
Nhân viên phục vụ cầm đơn thanh toán tới thanh toán, vừa mới đọc 1 số.
“Cộp” một tiếng.
Đầu của Thẩm Khác ngã quỵ trên bàn, thiếp đi mất.
Triệu Mãnh cảm thấy Thẩm Khác vô sỉ vô cùng: “Chúng tôi biết anh vô công rỗi nghề, biết anh nghèo rồi.
Chúng tôi không bắt anh trả tiền đâu, có cần phải giả say không vậy?”
Trương Tông Chính vừa rút tiền ra vừa nói: “Tối nay có uống rượu đâu.”
“Tí thì quên.
Tối nay căn bản làm gì uống rượu.
Anh bây giờ giả say làm gì vậy?” nhớ tới việc lần trước Thẩm Khác đột nhiên ngã xuống giả ngất ăn vạ, Triệu Mãnh lại càng thêm tức, cậu ta cáo trạng với Đường Vãn Vãn: “Lão đại, chị nhìn anh ta đi.”
Trong lúc hỗn loạn, Đường Vãn Vãn đã tranh thủ dùng điện thoại thanh toán, đã bảo là cô bao một bữa thì nhất định phải là cô trả tiền.
Đường Vãn Vãn vỗ vỗ mặt Thẩm Khác: “Được rồi, trả tiền rồi.
Dậy đê.”
Thẩm Khác từ từ tỉnh lại, từ từ ngồi dậy.
Triệu Mãnh tức tới mức bật cười: “Quả nhiên, lúc trả tiền thì giả ngất, trả tiền xong thì tỉnh ngay.
Chắc anh là diễn viên cung đấu chuyên nghiệp cấp 10 đó nhỉ.”
Vẻ mặt Trương Tông Chính kiểu đúng là đời cái gì cũng có thể xảy ra.
Thẩm Khác nhẹ giọng: “Tôi ngủ thiếp đi mất thôi.”
Nhưng trong mắt những người khác, lại là một tên da mặt cực dày chỉ biết hèn kém ỷ lại.
Không ai tin anh.
Thẩm Khác nhún vai, cùng bọn họ rời khỏi tiệm cơm.
Bốn người tạm biệt nhau ở tiểu khu Hạnh Phúc, ai về nhà nấy.
Đường Vãn Vãn nhớ tới lúc phải đi bảo dưỡng mũ bảo hiểm, thế nên đi tới chỗ dừng xe lấy mũ bảo hiểm trước.
Trước tòa nhà số 9 chỉ còn lại hai người Thẩm Khác và Đường Vãn Vãn.
Đột nhiên.
Một bóng đen nhảy ra trước mặt bọn họ, to giọng: “Này.”
Thẩm Khác: “…”
Đường Vãn Vãn: “…”
Bóng đen đột nhiên vụt lên xông về hướng bọn họ.
Đường Vãn Vãn không thèm nghĩ ngợi gì, nhanh chóng vung cái mũ bảo hiểm trong tay lên.
Nhanh, chuẩn, mạnh, một chiêu trúng ngay.
Bóng đen từ từ ngã xuống.
Nhờ vào ánh đèn xa xa của đèn đường, mới nhận ra diện mạo của bóng đen kia – một cái bộ đồ múa lân.
Lông mày của Thẩm Khác giật giật, anh cảm giác chuyện này có liên quan tới anh.
Quả nhiên.
A Tấn chui ra từ trong bộ đồ múa lân kia, khóc hu hu nói: “Thẩm đại gia, cứu tôi với.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...