Vì không muốn Thẩm Khác phải đi lục thùng rác, tôi lo lắng đến nát cả lòng.
—— [Sổ tay ghi chép tính năng máy xúc]
Hôm nay khi đi làm, Đường Vãn Vãn ngơ ngơ ngác nhác, suýt chút nữa đã bị tai nạn lao động.
Đã hai ngày nay Thẩm Khác không qua nhà cô ăn chực rồi.
Không ăn thì cũng chẳng sao, lại còn chơi trò mất liên lạc, hại cô một thân một mình phải ăn hai phần cơm, khiến cho bụng cô như sắp nứt ra rồi.
Tối hôm qua khi ăn cơm cô có xem một bộ phim, nam chính trong phim sống một mình, kết quả là chết ở nhà mấy ngày không ai phát hiện, sau đó hồn của anh ta lại nhập vào thân xác của con chó nhà mình.
Bởi vì là chó nên không thay đổi được thói quen ăn cớt của mình, nên sau khi anh ta biến thành chó đã vô ý thức ăn cớt hết lần này tới lần khác, thảm hại vô cùng.
Đường Vãn Vãn tự nhiên lại liên tưởng đến Thẩm Khác.
Ở một mình, vì miếng ăn còn phải đi lục thùng rác.
Thẩm Khác giống hệt nam chính trong bộ phim này, nếu anh chết rồi biến thành chó, có khi cũng đi ăn cớt.
Cô càng nghĩ càng thấy hợp lý, vì để phòng chống tình huống thảm hại này xảy ra, Đường Vãn Vãn đặt bát đũa xuống đi gõ cửa phòng 602, gõ một lúc lâu mà vẫn chưa có người trả lời.
Cô nghĩ một lúc rồi gửi link liên kết bộ phim này cho anh: [Thẩm Khác, sau khi anh chết thì đừng có đi ăn cớt nhé, cũng đừng đi lục thùng rác.
Trong thùng rác cái gì cũng có, bẩn lắm.]
Không ai trả lời.
Đường Vãn Vãn đứng ở cửa phòng 602 một lúc, suy nghĩ có nên báo cảnh sát hay không.
Cô dựa vào cửa mà lướt vòng bạn bè, bài đăng mới nhất là của một người đang xả cơm chó.
Cô tiện tay like một cái, nhìn kỹ thêm một cái nữa, người này vậy mà lại là Thẩm Khác.
Chúa Đất: [Lại là hoa hồng, nhìn chán chết.]
Kèm theo đó là một video về một vườn hồng trong đêm.
Ban đầu Đường Vãn Vãn còn cho rằng là cô gái nhỏ thích ra dáng nào đó dùng hoa để show ân ái, tuyệt đối không ngờ người đó vậy mà lại là Thẩm Khác, phong cách kiểu này, thực sự khiến cô nổi hết cả da gà da vịt.
Không đúng nha.
Nhóc chó Thẩm Khác này, có thời gian đăng bài trong vòng bạn bè mà không có thời gian trả lời tin nhắn của cô à?
Đường Vãn Vãn tức giận đùng đùng quay về nhà.
Buổi tối cô nằm mơ một giấc mơ, trong mơ nhìn thấy Thẩm Khác biến thành một con chó, cực kỳ ồn ào, hết leo lên giường lặn cắn sô pha rồi lục thùng rác, không có lúc nào dừng lại, liên tục kêu gâu gâu như muốn tìm cớt để ăn vậy.
Tay của Đường Vãn Vãn không lúc nào rời khỏi dây dắt chó, lúc nào cũng nhìn chăm chăm vào anh.
Mơ mệt cả một đêm, vì không để cho anh ta ăn cớt mà cô lo lắng đến não cả lòng.
Ngủ không ngon giấc, trực tiếp dẫn tới việc hôm nay đi làm tinh thần của cô không nghiêm chỉnh cho lắm.
Vừa lúc nãy khi đang kiểm tra máy công cụ, cô nghe thấy đồng nghiệp nói hôm nay là thất tịch, ai đó vừa nhận được một bó hoa hồng lớn… Đường Vãn Vãn chợt nhớ đến bài đăng trên vòng bạn bè hôm qua của Thẩm Khác.
Bảo sao hai ngày hôm nay anh không ở trong tiểu khu hạnh phúc, chắc chắn là đang ở bên cạnh kim chủ rồi.
Không biết có phải là vị kim chủ lái con xe Lamborghini kia không.
Cô chỉ vừa thất thần một lát, suýt chút nữa đã bị mũi khoan trong máy công cụ cắt vào tay.
*
Biệt thự nhà họ Thẩm.
Sau khi tiễn bác sĩ Cao, cả nhà bốn người nhà họ Thẩm tập trung ở phòng khách nói chuyện.
Tâm trạng của mẹ Thẩm rất tốt: “Đã nói là bác sĩ Cao nhất định có cách mà.”
Bà nội Thẩm nói theo: “Sớm biết thế thì ban đầu đã không đưa Thẩm Khác ra nước ngoài rồi.
Ở nước ngoài chẳng có bấy nhiêu người, bác sĩ lâm sàng ở bên đó làm sao có nhiều kinh nghiệm bằng trong nước được chứ?”
Năm lớp 11, một buổi sáng bình thường, khi Thẩm Khác đang ăn sáng thì đột nhiên ngã quỵ trên bàn ăn ngủ thiếp đi.
Lúc mới đầu, người nhà đều nghĩ rằng là do anh quá buồn ngủ nên không để tâm cho lắm.
Sau đó những chuyện như vậy lại liên tục xảy ra hai ba lần, người trong nhà bắt đầu hoang mang, đưa anh đi bệnh viện kiểm tra, kết quả chẩn đoạn lại là hội chứng ngủ nhiều*.
(*Hypersomnia là thuật ngữ y khoa dùng để chỉ những cơn buồn ngủ kéo dài quá mức vào ban ngày cũng như ban đêm.
Rối loạn Hypersomnia khiến giấc ngủ có thể kéo dài tới 18 tiếng/ ngày và kéo dài từ ngày này sang ngày khác, thậm chí cả tuần.)
Tìm hết bác sĩ này bác sĩ kia có danh tiếng trong nước, đều không có hiệu quả.
Một hôm bố Thẩm vô tình nhìn thấy một bài báo, một chuyên gia y học nào đó ở nước Anh đã tìm ra đột phá cực lớn trong lĩnh vực thần kinh học, trong lúc giới thiệu về nội khoa thần kinh đã nhắc tới chứng ngủ nhiều.
Ngay ngày hôm đó bố Thẩm liền bay tới nước Anh, tìm mọi cách để có thể gặp được vị chuyên gia này.
Sau khi trò chuyện, trong lòng ông đột nhiên có chút hy vọng cháy lên.
Sau khi trở về nước, bố Thẩm mang những dữ liệu này đến hỏi một vị giáo sư có tay nghề, chứng thực xem khả năng có thể đưa những nghiên cứu này vào thực tiễn hay không.
Dưới sự cổ vũ to lớn, người trong nhà sau khi thương lượng xong đã quyết định đưa Thẩm Khác tới nước Anh, vừa du học vừa trị bệnh.
Ấy thế mà nhiều năm như thế trôi qua, bệnh tình vẫn chẳng có chút gì tốt hơn.
Năm ngoái có người giới thiệu cho ông nội Thẩm vị bác sĩ Cao trong nước.
Vị bác sĩ Cao này đã gần tám mươi tuổi, thường xuyên ẩn trú trong núi, đã từng chữa khỏi cho một người bị mắc hội chứng ngủ nhiều.
Tin tức này khiến cho người nhà họ Thẩm lại một lần nữa dấy lên hy vọng.
Sau khi tổng hợp suy nghĩ trên nhiều phương diện, đầu năm nay Thẩm Khác đã về nước.
Hôm nay, vị bác sĩ Cao tự mình đến tận nhà chẩn bệnh, mẹ Thẩm và bố Thẩm vội vàng bỏ việc trong tay chạy về nhà, bây giờ vừa mới tiễn vị bác sĩ Cao thần tiên kia đi.
“Cứ ở một mình trong phòng như thế, không có bệnh thì cũng sầu đến mức phát bệnh.” Ông nội Thẩm nghiên khắc nói: “Thẩm Khác đang làm gì thế? Lại mân mê mấy món đồ chơi à?”
“Đồ nhà quê, trình độ của ông đúng là chỉ coi chúng là mấy món đồ chơi.” Bà nội Thẩm bênh vực nói: “Thẩm Khác đang chế tạo rô bốt trí tuệ nhân tạo, là một thứ có kĩ thuật rất cao.
Năm ngoái trong bộ phim khoa học viễn tưởng nổi tiếng toàn cầu của Mỹ gì đó, cái Black Technology trong đó chính là dựa theo suy nghĩ của Thẩm Khác thiết kế ra đó.
Còn có cả cái loại âm nhạc kèm theo sóng điện não năm nay đã đạt được giải thưởng quốc tế lớn đấy.
Cháu trai của tôi giỏi hơn hai bố con ông nhiều.”
“Hàm hồ.
Chỉ là mấy đồ chơi lừa người thôi.” Ông nội Thẩm gõ cái gậy xuống đất hừ một tiếng: “Đúng là bà với bố nó chiều hư nó đi.”
Bố Thẩm: “…” Bố mẹ cãi nhau thì cứ cãi sao lại đạp con một phát làm gì.
Mẹ Thẩm cười: “Bố, Thẩm Khác thực sự đang tạo dựng sự nghiệp của bản thân mà.
Bọn con còn trẻ, cũng chưa tới lúc nó phải kế thừa công ty, cứ để nó chơi mấy năm trước, chơi đủ rồi thì tới công ty làm việc.”
Ông nội Thẩm: “Toàn mấy thứ vô nghĩa.”
Ba Thẩm: “Không sao đâu bố ơi, tiền con có đủ để nó chơi mấy thứ vô nghĩa ấy mà.”
Ông nội Thẩm nhấc cây gậy lên phang vào lưng bố Thẩm một cái.
“Con đói rồi.” Thẩm Khác với ba sợi tóc ngô ngố dựng đứng trên đầu bước xuống, còn ngái ngủ mà ngáp một cái: “Mọi người đều ở đây à.”
“Dì Vương, chuẩn bị cơm đi.” Bà nội Thẩm vẫy tay với Thẩm Khác: “Qua đây uống một cốc trà trái cây đi cho đỡ khát.”
“Thẩm Khác, con AI mà bây giờ con đang làm sao rồi?” Ba Thẩm hỏi.
“Tàm tạm ạ.”
“Tiền có đủ không?” Bố Thẩm cực kỳ hào khí hỏi: “Đã làm thì phải mạnh tay làm.
Hai trăm triệu đủ không?”
“Đủ rồi ạ.” Thẩm Khác đi tới uống trà: “Cảm ơn bố, có bố thật tốt.”
Ông nổi Thẩm lại giơ gậy lên, đánh một cái lên lưng bố Thẩm.
Người một nhà khó khăn lắm mới tụ tập lain ăn một bữa cơm, thế nên đã mở một bình rượu chúc mừng.
Nhưng Thẩm Khác lại ăn rất ít.
Mẹ Thẩm nhìn thấy vẻ mặt của anh, hỏi: “Đồ ăn không hợp khẩu vị à?”
Thẩm Khác: “Con bị ô uế mất rồi.”
Bàn cơm ngay lập tức yên lặng.
Bà nội Thẩm: “Ô uế là sao?”
Thẩm Khác: “Chính là ô uế rồi ạ.”
Ngay trước mặt của Đường Vãn Vãn, lại chui đầu vào trong thùng rác.
Kết quả con ngốc Đường Vãn Vãn này còn tưởng anh lục thùng rác tìm đồ ăn.
Tức chết rồi mà.
Hôm nay anh trò chuyện với con AI Đường Mông Chó, nói: “Đường Mông Chó, tôi lỡ chui đầu vào thùng rác mất rồi.”
AI Đường Mông Chó: “Anh ô uế vl.”
Thẩm Khác: “…”
Lại là một ngày bị con AI Đường Mông Chó chọc tức.
Kết thúc bữa cơm, Thẩm Khác đứng dậy ra vườn hoa đi bộ.
Bà nội Thẩm đặt đũa xuống, vô cùng đau đớn nói: “Chắc chắn Thẩm Khác đã bị con hồ ly tinh nào sờ mó vào rồi.”
Những người khác: “…”
Lúc Thẩm Khác mới mắc chứng ngủ nhiều thì tinh thần đã sa sút trong một khoảng thời gian, ở lì trong nhà không muốn ra ngoài.
Mấy năm gần đây, anh đã quen với sự tồn tại của căn bệnh này từ lâu, tâm trạng lúc nào cũng tốt, tự tin vô cùng, trước giờ chưa từng mẫn cảm tự ti.
Nhưng đã hai ngày nay anh ở lì trong nhà không ra ngoài rồi.
Cực kỳ đáng sợ.
Trong lúc bà nội Thẩm đang sầu lo, dì Lưu quản lý vườn hoa trong nhà đã chạy tới, nói Thẩm Khác ra ngoài rồi.
“Ra ngoài sao? Có người đi theo không?” Mẹ Thẩm hỏi.
“Có tài xế đi cùng ạ.
Thiếu gia bảo tôi nói với mọi người một tiếng, tối nay cậu ấy sẽ quay về tiểu khu Hạnh Phúc.”
Người làm trong nhà quen gọi Thẩm Khác là thiếu gia.
Mẹ Thẩm: “Lúc nó đi có gì khác thường không?”
“Khác thường ạ? Hình như là không có, nhưng mà…” Dì Lưu dừng lại một lúc, nói: “Thiếu gia đi qua đi lại trong vườn hoa hồng tới hai lần, cuối cùng lại chỉ hái một bông mới chớm nở.”
“Một bông mới chớm nở?”
“Vâng, là loại hoa bình dân, nở cũng chẳng mấy đẹp đẽ.
Nhưng mà nói ra thì cũng rất trùng hợp, lúc thiếu gia đi qua lần đầu thì nó vẫn còn chưa nở, đợi tới lúc thiếu gia quay lại một lần nữa thì đột nhiên lại nở rồi.” Dì Lưu cười khanh khách, nhớ lại khung cảnh lúc nãy: “Nó dường như đang đợi thiếu gia vậy.
Ống quần của cậu ấy mới chạm một cái, bông hoa ấy đột nhiên nở rộ, từng tầng từng tầng hé nở.
Thiếu gia cực kỳ vui, đợi nó nở xong thì hái mang đi rồi ạ.”
Mẹ Thẩm thích nhất là hoa hồng nên đặc biệt cho người tới nhà làm một vườn hồng.
Hôm nay là ngày thất tịch, các loại hoa hồng đua nhau khoe sắc, cực kỳ kiều diễm, say mê lòng người.
Bà nội Thẩm đột nhiên đập bàn một cái: “Con hồ ly tinh sờ mó vào Thẩm Khác chắc chắn trong tiểu khu Hạnh Phúc.
Không được rồi, tôi phải qua đó một chuyến bắt yêu mới được.”
Những người khác: “?”
Bà nội Thẩm đứng lên rồi lại ngồi xuống, suy nghĩ gì đó rồi lại nói: “Để tính cái ngày hoàng đạo đã rồi đi sau.”
Những người còn lại: “…”
Ông nội Thẩm ho mấy tiếng nói: “Nhà của Đường Thăng vẫn sống ở căn 601 tiểu khu hạnh phúc chứ?”
Đường Thăng là bố của Đường Vãn Vãn.
“Mấy năm trước mua nhà mới nên chuyển đi chỗ khác rồi.
Năm ngoái khi đi Nam Hồ du lịch, tôi đã gặp được ba người nhà họ, còn ăn với nhau một bữa cơm.” Bà nội Thẩm nói: “Con gái nhà người ta lớn lắm rồi, nhìn cực kỳ xinh xắn, vừa nhìn là thấy hoàn toàn khác với mấy con hồ ly tinh ngoài kia.”
Ông nội Thẩm cũng tán đồng khen Đường Vãn Vãn mấy câu, sau đó chau mày hừ một tiếng nói: “Thằng nhóc thúi Thẩm Khác, lúc còn ở tiểu khu Hạnh Phúc nghịch ngợm như quỷ, hoàn toàn khác với con gái nhà người ta.
Cả tiểu khu người nào người nấy đều thích Đường Vãn Vãn chứ không thích Thẩm Khác tẹo nào.”
Mẹ Thẩm và bố Thẩm không sống ở tiểu khu Hạnh Phúc.
Bọn họ chỉ biết căn phòng 601 đối diện là nhà một người họ Đường, chỉ quen sơ sơ chứ không quá thân với bên đó.
Mẹ Thẩm nhớ lại nói: “Con nhớ con gái nhà bên đó học cấp ba tại Cửu Trung.
Năm Thẩm Khác học lớp mười, có khoảng thời gian suốt ngày gọi xe đến Cửu Trung, trèo tường vào Cửu Trung ăn trưa.”
Bố Thẩm: “Cơm của Cửu Trung ngon thế cơ à?”
Ba Thẩm thành công đánh chủ đề lệch một phát sang đồ ăn trong nhà ăn của Cửu Trung.
Nói chuyện đến cuối cùng, bà nội Thẩm còn định mời bếp trưởng trong nhà ăn trường đó tới nhà làm một bữa ăn thử xem sao…
Tòa nhà số 9 tiểu khu Hạnh Phúc.
Thẩm Khác đi dép lê xuống lầu, đứng trước thùng rác của tòa nhà một hồi, vẻ mặt không tình nguyện mà mở nắp thùng rác, tìm lại cành hoa hồng đã bị anh vứt trước khi lên lầu.
Nửa giờ trước, tài xế chạy xe đưa anh đến trước tòa nhà số 9 tiểu khu Hạnh Phúc.
Hai tay anh trống không bước xuống xe, tới lúc đi tới cửa nhà thì tài xế cầm một cành hoa hồng chạy tới: “Thiếu gia, hoa hồng của cậu.”
Thẩm Khác chẳng khác gì một kẻ tình nghi bị người khác chọc đúng vào chuyện ấp ủ trong lòng của mình, ngược lại mở miệng nói: “Không.
Hoa hồng của ông đấy.”
“Tôi từng này tuổi rồi, không còn đón lễ thất tịch nữa.” Bác tài xế cười ngốc nghếch, đặt bông hoa hồng vào trong tay anh, chúc phúc: “Con gái nhận được hoa hồng nhất định sẽ rất vui.
Cố lên.”
“Tôi chẳng tặng ai cả, chỉ là tùy tiện hái chơi thôi.” Vì để đấu lý, Thẩm Khác trưng ra bộ mặt nhạt nhẽo, tiện tay vứt bông hoa hồng vào trong thùng rác của tòa nhà.
Nói xong, anh đút tay vào túi quần đi vào trong thang máy.
Bác tài xế: “…”
Thẩm Khác lên tầng về nhà, tắm nước nóng, thay một bộ quần áo ở nhà, ăn không ngồi rồi nằm trên giường mỹ nhân lướt điện thoại.
Trên màn hình toàn bộ đều là những thứ liên quan tới thất tịch.
Chọc con AI Đường Mông Chó một cái rồi lại nhanh chóng đóng cửa.
Vô vị.
Bực bội.
Tức giận.
Buồn bực.
Vô vị
Anh “Ồ” một tiếng rồi từ sô pha đứng dậy, xỏ dép lê chạy xuống lầu, đi nhặt cành hoa hồng mới nãy vừa vứt đi.
“Đường Mông Chó, cô không phải nghĩ nhiều đâu, tôi không tặng cho cô.” Thẩm Khác tự nói một mình: “Chỉ là đột nhiên tôi muốn ăn bánh hoa hồng thôi.”
Trong vòng nửa tiếng này không có ai đổ rác, cành hoa hồng vẫn yên bình nằm trong thùng rác, chưa bị bẩn.
Anh cúi người vươn tay cầm lấy.
“Thẩm Khác? Anh lại nhặt rác à!” Một tràng âm thanh khiến trời đất đảo lộn vang lên.
“…”
Không thể nào trốn, Thẩm Khác trong cái khó ló cái khôn, sét đánh không kịp che tai mà đút cành hoa hồng trong tay vào lưng quần.
Đường Vãn Vãn, người vừa mới tan làm về thấy một cảnh này thì vô cùng khiếp sợ: “Thẩm Khác, sao anh lại nhặt rác về ăn rồi vậy?”
Thẩm Khác hít một hơi: “Tôi đi đổ rác.”
“Cả cái đầu của anh đều chui vào thùng rác luôn rồi.
Ai đi vứt rác mà vứt cả cái đầu của mình vào thùng rác luôn chứ?”
“Rác thì không được tôn trọng chắc?” Thẩm Khác quay người định bỏ đi: “Phải nhẹ nhàng nhẹ nhàng hiểu không?”
Đường Vãn Vãn kéo quần áo anh: “Anh nhặt cái gì ăn rồi vậy? Anh giấu đâu rồi?”
Đồ Thẩm Khác mặc là đồ ở nhà, ưu điểm của đồ ở nhà là rộng rãi thoải mái, dễ mặc dễ cởi.
Áo trên không có cúc, quần dưới không có đai thắt lưng.
Đường Vãn Vãn thực sự không dùng sức, cô thực sự chỉ nhẹ nhàng túm một cái.
Thì cái quần đã bị cô kéo tụt xuống rồi.
“???” Thình thịch, khuôn mặt cô ngơ ngác cầm cái quần ngã ngồi trên mặt đất.
Quần đùi hoa.
Vừa nhiều hoa.
Vừa hồng.
Ối làng nước ơi.
“Thẩm Khác, chỗ đó của anh mọc ra một cành hoa hồng kìa.”
Thẩm Khác: “…”
Trương Tông Chính, người cầm trong tay một đóa hoa hồng siêu to khổng lồ, theo đuôi Đường Vãn Vãn đi tới: “…”
Loảng xoảng loảng xoảng, một cái xe Minibus cũ chở theo một bộ máy cũ kỹ đã lái tới đây.
??!!!
Triệu Mãnh phanh gấp một cái, đâm vào gốc cây..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...