Cuối cùng, Khúc Dĩ Phồn nói với người cho thuê phòng rằng anh sẽ thuê thêm một phòng ở đối diện nữa, phòng của Khúc Dĩ Phồn đã quét dọn sạch sẽ rồi, đồ dùng trong nhà và những đồ linh tinh khác cũng đều được đổi mới.
Bây giờ, Khúc Dĩ Phồn đã hai mươi mốt, như thế nào thì cũng phải ở lại đây làm việc năm sáu năm mới trở về.
Khúc Hoài Chính cũng tùy ý anh, hai người vốn đã bàn bạc với nhau rất tốt rồi, Khúc Hoài Chính bỏ tiền cho Khúc Dĩ Phồn trang hoàng lại nhà cửa, sau đó lại lấy tiền cho anh tự mua một chiếc xe, ở thành phố S không xe thì không thể ra ngoài.
Trong điện thoại, Khúc Dĩ Phồn hỏi Khúc Hoài Chính: "Ba, gần đây ba phát tài à? Làm sao mà vừa bổ sung lỗ hổng cả một ngàn vạn cho chú hai? Giờ lại có tiền cho con mua xe nữa?"
Khúc Hoài Chính hừ một tiếng: "Con đừng có lo nhiều như thế! Tuy tiền này cũng không phải con số nhỏ nhưng không đến mức làm ba của con nghèo đi, còn có, đứa nhỏ Tiểu Kiều kia đã đi học rồi."
Khúc Dĩ Phồn nghe tin về Khúc Tiểu Kiều thì “A” một tiếng rồi cúp máy, sau khi giúp Ôn Phi lo liệu xong chỗ thuê, anh còn mua thêm đồ dùng cho Ôn Phi nữa, Ôn Phi còn đang đi học không rảnh như anh bây giờ.
Mấy ngày trước, Ôn Phi vẫn ở tại nhà của Khúc Dĩ Phồn, một nhà có hai phòng, Ôn Phi nghĩ Khúc Dĩ Phồn vẽ vời thuê thêm một cái làm gì, hai người ở chung không tốt sao nhưng cô cũng không nói ra.
Cô cũng biết tính của Khúc Dĩ Phồn như thế nào.
Anh nhất định sẽ lo lắng cho tất cả mọi thứ đơn giản, chuyện Ôn Phi dọn ra ngoài thì tiền cũng đều do Ôn Lâm đưa.
Có ngày Ôn Phi về đến nhà, Khúc Dĩ Phồn đã dọn đồ cô ra ngoài rồi, Ôn Phi nhìn qua căn nhà mà anh trang hoàng, tuy có chút đơn giản nhưng vẫn rất sạch sẽ và ngăn nắp giống y Khúc Dĩ Phồn làm.
Vì thế nên Ôn Phi và Khúc Dĩ Phồn là hàng xóm với nhau, cơ hội gặp mặt cũng nhiều, còn không bị trường học khống chế.
Lần đầu tiên, Ôn Phi một mình trong nhà, hai buổi tối trước đó đều ngủ không được, dùng đôi mắt đen đi học rồi nằm trên bàn ngủ.
Vương Á thấy quầng đen dưới mắt Ôn Phi, cười vô cùng có thâm ý, không cần nghĩ Ôn Phi cũng biết đầu cô ấy không chứa cái gì tốt lành rồi, chỉ là vỗ vỗ bả vai cô: "Đúng rồi, bạn của tớ, Hồ Khải đấy, cậu đã gặp mặt rồi, tên đó có ý với cậu đấy."
Vương Á nháy nháy mắt, vẻ mặt khó hiểu nói: "Sao đột nhiên lại nói tới chuyện này?"
Ôn Phi cười: "Hồ Khải không tệ đâu, cậu có rảnh thì nghĩ thử xem, nếu cảm thấy có thể, không ngại thì đi chơi với tớ."
Vương Á học được biểu cảm và khẩu hình miệng của Ôn Phi, lặp lại lời nói của cô, Ôn Phi cười cô ấy, cô ấy bĩu môi không nói gì.
Ở bên ngoài tuy rằng rất tốt, chỉ là cách trường có chút xa hơn, không tiện ăn tối.
Lúc mới đầu, Khúc Dĩ Phồn dẫn theo cô ra ngoài ăn, tuy không mắc nhưng hiện tại, Khúc Dĩ Phồn cũng chỉ là thực tập sinh, tiền lương không cao, hơn nữa lại có tiền thuê nhà nhiều sức ép không chịu nổi.
Về câu lạc bộ patin bên kia, lúc Khúc Dĩ Phồn rời trường thì cô không đến nữa, giữa đường tình cờ gặp Tần Phong, hai người cũng chỉ chào hỏi đơn giản.
Ôn Phi thấy có chút kỳ lạ, bộ mặt ân cần lúc trước của Tần Phong hoàn toàn đã biến mất.
Lúc rảnh rỗi cô còn ngẫu nhiên chạy đến đội bóng rổ chơi vài lần, sau đó thì cũng bắt đầu lên mạng tìm tư liệu dạy nấu cơm.
Trong lòng cô nghĩ sớm muộn gì cũng sẽ có ngày chăm lo gia đình, hơn nữa nếu nấu cơm không tệ thì không chừng Khúc Dĩ Phồn sẽ đến ăn cùng.
Tục ngữ nói đúng, con đường ngắn nhất đến trái tim của người đàn ông chính là qua dạ dày.
Lúc Ôn Phi lén lút mua một đống gạo, muối, nước tương, giấm còn sợ Khúc Dĩ Phồn nhìn thấy, trong đầu nghĩ rằng đợi đến lúc cô học được thì mời Khúc Dĩ Phồn đến nhà ăn cơm.
Đợi Khúc Dĩ Phồn kinh ngạc hỏi cô: "Em còn có thể nấu cơm à?"
Cô liền lộ ra vẻ mặt bình tĩnh, dường như không việc gì nói: "Ừm, đã sớm rồi, a, ha ha....."
Chỉ nghĩ đến thôi là khóe môi Ôn Phi đã cong lên rồi, liền lấy máy tính ra kiếm một thực đơn làm món rau đơn giản bắt đầu thực hiện..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...