Khoảng bốn giờ rạng sáng ngày hôm đó, cả đám người đều có chút không chịu nổi nên đều tỏ vẻ muốn về trường học nghỉ ngơi.
Thấy trên đường đến một chiếc xe cũng không có, chỉ thấy mấy bác gái dậy sớm rời giường đến quảng trường trong công viên khiêu vũ.
Ôn Phi cởi đôi giày patin ra đi chân trần trên mặt đất, đôi giày đó quá nặng, hai chân thì mỏi nhừ như không phải là của mình, Khúc Dĩ Phồn thấy dáng vẻ này, liền ngồi xổm xuống: "Leo lên đi, anh cõng em."
Ôn Phi thấy lưng của Khúc Dĩ Phồn cũng không quản xem người xung quanh nhìn cô bằng ánh mắt gì, nằm sấp trên lưng anh nhắm mắt nghỉ ngơi.
Khúc Dĩ Phồn trượt patin suốt trên quãng đường về trường, cũng không nghỉ ngơi chút nào, trên lưng còn cõng thêm một Ôn Phi.
Lúc đến trường học, Khúc Dĩ Phồn mới đánh thức Ôn Phi dậy, chắc cũng đã năm giờ sáng, quản lý ký túc xá đã lớn tuổi cũng không ngủ được, sáng sớm đã bưng cái cốc trà đi đánh răng ngay cạnh hệ thống cấp nước của toà ký túc xá.
Nhìn thấy trên tay Ôn Phi còn cầm giày trượt patin, mồm miệng không rõ hỏi: "Chơi cả một đêm à?"
Ôn Phi cười hì hì gật đầu, ở trường đại học thường xuyên có mấy loại hoạt động như vậy, hơn nữa cũng đều là người trưởng thành, trường học cũng không có nhiều quy tắc, không quản chế quá nghiêm.
Ôn Phi trở lại ký túc xá tắm giặt sạch sẽ, cuối tuần là ngày cô yêu thích nhất, bởi vì ba người bạn cùng phòng sẽ về nhà, Ôn Phi cảm thấy thật hiếm có một ngày thanh tịnh như vậy.
Ôn Phi đã mơ thấy chuyện xảy ra trong tối hôm đó, trong mơ thấy Khúc Dĩ Phồn té ngã, cô nằm sấp trên người anh, một tay Khúc Dĩ Phồn còn đang đặt trên ngực cô quả thật rất xấu hổ.
Đến trưa tỉnh lại, Ôn Phi còn cảm thấy mặt mình có hơi đỏ.
Mỗi năm trường học đều tổ chức đại hội thể dục thể thao, nam và nữ của mỗi lớp đều phải tham gia theo số lượng quy định, ít nhất mỗi người phải báo danh một hạng mục, vì thế Ôn Phi bèn nhận hết ba hạng mục lớn trong các môn điền kinh là nhảy cao, nhảy xa, một phút ném bóng vào rổ.
Đại hội thể thao thi đấu trong phân viện mình trước, chọn ra ba người đứng đầu rồi mới thi đấu tiếp đến tổng viện, thi ở tổng viện giành được thứ hạng, sau đó phân viện sẽ dựa vào đó mà khen thưởng tương ứng.
Ôn Phi không cần thưởng nhưng nghe nói Khúc Dĩ Phồn tham gia thi chạy đường dài.
Lúc thi ở phân viện, Ôn Phi không đi xem Khúc Dĩ Phồn, ở hạng mục nhảy cao, nhảy xa cô đều lấy vị trí cuối cùng, mọi người vây xem xung quanh với vẻ mặt không thể tin được, nghĩ thầm cô gái có vóc dáng cao ráo như vậy mà thần kinh vận động lại kém như thế!
Ôn Phi vốn không giỏi vận động, có thể nói là rất dốt việc vận động, điều duy nhất cô có thể làm là bóng rổ.
Cô từng đánh cho Hồ Khải phải quỳ rạp dưới đất xin tha thứ.
Cho nên, trước khi đến hạng mục một phút ném bóng vào rổ mọi người đều không xem trọng cô.
Ôn Phi mặc quần áo ngày thường, có điều thời tiết có hơi nóng, đôi chân thon thả dưới cái quần ngắn đẹp hơn nhiều so với tất cả người trong cuộc thi.
Thật ra, có vài nam sinh vây xung quanh xem không phải để nhìn kỹ thuật ném bóng tệ hại của cô gái này, phần nhiều là bởi vì có một đàn em xinh đẹp học ngành biên kịch và đạo diễn của khoa bọn họ đến.
Cứ nhìn thấy cô gái một mét bảy mươi lăm nhàn nhã đưa một tay cầm ô che nắng, một tay ngại ngùng cầm một cây quạt nhỏ mà quạt mát thì chính là đàn em đó.
Trọng tài hô số báo danh của Ôn Phi, Ôn Phi tay cầm quạt giơ lên, hô: "Có!"
Gấp cây quạt lại, gấp cả ô che nắng, Ôn Phi nheo nheo mắt chống lại ánh sáng mặt trời, cánh tay vừa nhỏ vừa trắng cầm trái bóng rổ đứng vào vị trí chỉ định, cổ tay dùng sức linh hoạt, bóng rời tay rơi vào khung rỗng rớt xuống đất, những người xung quanh hô lên một tiếng: "Á!"
Ôn Phi thong thả nhận bóng, tiếp tục ném vào rổ, sau một phút liền ghi nhận mười ba trái bóng vào rổ, phá vỡ kỷ lục về số lần ném bóng vào rổ của nữ sinh cấp tổng viện.
Mấy nam sinh vừa nãy còn nói đến đây xem bạch phú mỹ, ai hiểu một chút về bóng rổ thì trong chớp mắt đã tăng cấp cho Ôn Phi thành "nữ thần" trong lòng bọn họ..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...