Vừa lúc gặp thời gian như thành


Khi câu lạc bộ trượt patin chính thức mở đại hội chào đón người mới, Khúc Dĩ Phồn không tới.

Ôn Phi hiểu, anh không thích bị những thứ như vậy trói buộc, trừ phi anh cam tâm tình nguyện.
Ôn Phi chính thức gia nhập câu lạc bộ trượt patin và được phân công về văn phòng.

Đồng thời, cô cũng nghe nói nhân viên văn phòng không đủ "tư cách" để mang giày patin và tập trượt patin với những người khác trên quảng trường trung tâm của học viện.
Ôn Phi không nghĩ ra ai đã sắp xếp cô như vậy.

Theo lời các thành viên cũ thì những thứ này quyết định dựa trên rút thăm.

Vì vậy, ảo tưởng có thể tay trong tay với Khúc Dĩ Phồn cùng trượt patin trên quảng trường của Ôn Phi bỗng tiêu tan.
Khúc Dĩ Phồn và Ôn Phi học chuyên ngành khác nhau, cũng không cùng phân viện nên thật ra cơ hội gặp nhau vẫn còn rất ít.


Nhưng Ôn Phi cảm thấy đã gần Khúc Dĩ Phồn hơn rất nhiều.

Khi Ôn Phi gặp Khúc Dĩ Phồn ở câu lạc bộ trượt patin thì đã hơn một tháng sau đó.

Lúc đó, câu lạc bộ trượt patin đang chuẩn bị tổ chức một sự kiện "trượt đêm".
Là một nhóm lớn những người có thể trượt patin mang giày trượt patin và theo chủ tịch đi khắp các con đường, ngõ hẻm vào buổi tối ngoài giờ học cho đến sáng hôm sau, nên hoạt động này được tổ chức vào tối thứ sáu, tự nguyện tham gia.
Ôn Phi ở văn phòng nên hiện tại ngay cả một đôi giày trượt patin cho riêng mình cũng không có, chỉ có thể trông mong nhìn những người khác thảo luận xem sẽ đi đâu.

Đến nơi nào thì có thể nghỉ ngơi, sau đó gần đó vừa khéo có quán XX, bên trong XX khá ngon, có gì ăn thử xem sao.
Khúc Dĩ Phồn vênh váo bước vào với một đôi giày trượt patin trong khi bọn họ vẫn đang thảo luận.

Chỉ thấy chủ tịch chào anh, sau đó anh ngồi cạnh Ôn Phi, học theo cô nhìn đám người kia: "Em có đi không?"
Ôn Phi bĩu môi: "Em không có giày."
"Không có giày thì mua."
“Em ở văn phòng.” Khi Ôn Phi nói những lời này có mang theo mấy phần than thở: “Văn phòng không có giày trượt patin.

Em cũng muốn mua nhưng không biết chọn.

Cho dù có chọn được cũng không biết trượt.

Bây giờ học thì tới thứ sáu chắc chắn cũng chẳng theo kịp.

Cho dù..."

“Dừng lại!” Khúc Dĩ Phồn làm động tác dừng lại: “Đi đi, đi mua ngay.

Sau khi mua xong về ký túc xá tập luyện.

Chỉ cần em có thể trụ được thì anh trai đưa em đi trượt cả tối thứ sáu cũng tuyệt đối không thành vấn đề."
Ôn Phi lập tức ngừng dài dòng, vỗ vỗ bả vai của anh: "Em chỉ chờ những lời này của anh!"
Khúc Dĩ Phồn nhìn cô rồi bật cười, cả hai cùng bước ra khỏi văn phòng.

Khúc Dĩ Phồn đưa Ôn Phi đến chỗ mua giày trượt patin, cẩn thận chọn một đôi giày trượt patin màu xanh cho Ôn Phi.

Ôn Phi nói cô muốn chọn đôi giày sẽ tỏa sáng khi trượt, Khúc Dĩ Phồn liền vỗ đầu cô rồi nói hai chữ: "Ấu trĩ!"
Ôn Phi mua giày mới, bừng bừng thích thú trở về ký túc xá.

Nhìn thấy vẻ mặt chán ghét của ba cô gái nhìn mình chằm chằm, Ôn Phi nhướng mày, trên miệng vẫn nở nụ cười, hào hứng đi giày vào.

Who cares!
Ôn Phi mang giày patin trượt trong ký túc xá.


Dáng vẻ như thể dẩu mông mặc cho người ta đá, không ngoài dự đoán phải hứng chịu mấy lời chê cười của đám con gái đó.

Rồi thứ sáu cũng tới, Ôn Phi đã có thể trượt một đoạn ngắn, tự thân không cần giúp đỡ cũng có thể trượt qua một dãy hành lang của ký túc xá.

Trong ánh mắt đồng tình của Vương Á, có thể trụ được chỉ trong vài ngày cũng là điều đáng mừng.
Ngồi trong quán uống trà sữa, Tần Phong hỏi Khúc Dĩ Phồn: "Cậu cũng muốn đi sao? Chẳng phải cậu không bao giờ đi à?"
“Không phải là tự nguyện tham gia hả?” Khúc Dĩ Phồn cắn ống hút.
Tần Phong gật đầu: "Đúng là tự nguyện tham gia nhưng mà cậu? Cậu đi? Cậu đừng đùa..."
Khúc Dĩ Phồn liếc hắn một cái, nói: "Ôn Phi muốn học."
Tần Phong hiểu rõ thì "ồ" một tiếng trong ánh mắt khinh thường Khúc Dĩ Phồn, trong lòng lại thầm nghĩ, mối quan hệ này chẳng lẽ chỉ là "bạn thân" thôi sao?
Dù sao thì hắn cũng chẳng tin..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận