Vào năm cuối cấp Ba của Ôn Phi, một thời gian trước kỳ thi tuyển sinh đại học, Khúc Dĩ Phồn gọi điện thoại về, nói rằng anh sẽ không về nhà vào mùa hè này.
Ôn Phi đang nghe ở bên cạnh điện thoại.
Dương Uyển vẫn là không nỡ xa con trai, không ngừng hỏi tại sao.
Khúc Dĩ Phồn nói: "Con thi lấy bằng lái xe.
Hai tháng nữa con thi được bằng thì cũng sẽ tiện hơn."
Khi Dương Uyển nghe được lý do chính đáng thì cũng không bảo anh mau chóng quay về nữa, chỉ hỏi: "Vậy, vậy, vậy con về đây thi cũng giống nhau mà?"
Khúc Dĩ Phồn đáp: "Bên này có bạn con thi chung, Hồ Khải không có ý định về nhà.
Hai tụi con dự định hai ngày nữa sẽ đi đăng ký.
Chờ tới lúc học lái xe cũng không bị hạn chế thời gian vì chương trình học."
Dương Uyển thở dài: "Được rồi, vậy con trai à, con đừng để bị cháy nắng nha.
Còn cái kia, nếu con không có tiền thì cứ gọi điện về nhà, mẹ sẽ chuyển tiền cho con."
Khúc Dĩ Phồn có chút ngoài ý muốn: "Ôi chao mẹ yêu ơi, con đã hơn cái tuổi giơ tay đòi tiền mẹ từ lâu rồi, mẹ đừng lo nha."
Ôn Phi nghe vậy thì có chút thất vọng, mím môi quay về nhà mình, ngồi ở mép giường đọc sách nhưng có đọc thế nào cũng không vào, bèn lấy điện thoại di động ra muốn gọi cho Khúc Dĩ Phồn.
Vừa bấm số xong lại thoát ra, cô mím môi, trong lòng lại càng thêm xác định, Đại học Truyền thông Thành phố S nhất định là trường đại học mục tiêu cô thi vào lần này.
Trong mấy ngày Ôn Phi thi đại học, Khúc Dĩ Phồn có gọi điện riêng cho cô hỏi thăm: "Thi ra sao thì phải nói cho anh biết trước tiên."
Ôn Phi có chút lo lắng.
Mấy ngày sau kỳ thi đại học, cô không thể thả lỏng, luôn mơ thấy mình thi trượt hoặc cảnh tượng đang trong kỳ thi khiến tinh thần cô không được ổn.
Đến ngày có điểm, cô vội vàng kiểm tra kết quả của mình.
Lục Tiểu Vân đang nướng bánh quy trong bếp bỗng nhiên nghe thấy trên lầu có một tiếng hét chói tai, sợ tới mức cây đánh trứng trên tay rơi xuống đất.
Ôn Phi cầm máy tính háo hức chạy xuống từ trên lầu.
"Mẹ! Mẹ! Con thi được 602 điểm đó! Hay quá, hay quá đi!" Ôn Phi đi vào phòng bếp, đem máy tính đặt trên bột mì cho Lục Tiểu Vân xem, sau đó lao tới ôm Lục Tiểu Vân.
Lục Tiểu Vân như rơi vào sương mù, trong lòng thầm nghĩ thi được 602 điểm thì tốt lắm rồi, cũng rất mừng cho Ôn Phi: "Như vậy là giỏi rồi, như vậy là giỏi rồi! Con dự định vào trường đại học nào?"
Ôn Phi không chút nghĩ ngợi mà đáp thẳng: "Chỗ của Khúc Dĩ Phồn!"
Lục Tiểu Vân chớp mắt: "Nhưng điểm của trường Đại học đó là 530 điểm mà.
Con hơn tới 70 điểm lận."
Ôn Phi chớp mắt, nói với vẻ đương nhiên: "Con biết mà, nhưng vậy thì sao chứ? Đối với con mà nói thì 531 điểm và 602 điểm cũng không chênh lệch gì mấy.
Nếu có thể vào trường Đại học đó thì tuyệt rồi! Nguyện vọng của con là trường đại học này!"
Lục Tiểu Vân co giật khóe miệng: "Không phải con vì..."
Ôn Phi lập tức che miệng Lục Tiểu Vân, trợn to hai mắt, nghiêm túc lắc đầu: "Phật tổ nói, không thể nói, không thể nói."
Ôn Phi lại chạy đến nhà bên cạnh ôm lấy Dương Uyển đang hái trái cây: "Cô Khúc! Cô Khúc! Cháu thi đậu trường Đại học của anh Dĩ Phồn rồi!"
Dương Uyển còn đang không hiểu ra sao, nghe thế thì liền cười nhạo Ôn Phi: "Thi đậu thì thi đậu."
Khi trở về phòng, Ôn Phi vẫn còn đang đắc ý, lấy điện thoại di động ra gửi tin nhắn cho Khúc Dĩ Phồn: "Một tháng rưỡi nữa tiếp giá ở cổng trường Đại học của anh!"
Khúc Dĩ Phồn vẫn đang luyện xe.
Đang nghỉ ngơi thì nhận được tin nhắn này, anh phì cười thành tiếng.
Hồ Khải ngồi ở một bên đưa mắt liếc nhìn: "Ai gửi thế?"
Khúc Dĩ Phồn ghi chú cho Ôn Phi là "Phi tiểu ca nhi", cười nói: "Ôn Phi, em ấy thi vào trường mình rồi."
Hồ Khải ho khan mấy tiếng, bấy giờ mới được một phen lĩnh hội "kiên trì không ngừng" trong hiện thực..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...