Vừa lúc gặp thời gian như thành
Càng đi về phía sau càng ít người, Ôn Phi nhìn vài chàng trai đang đi về hướng bọn họ, hiển nhiên là định quay lại.
Khúc Dĩ Phồn thì vẫn còn tràn đầy nhiệt tình.
Ôn Phi sờ gương mặt đầy mồ hôi của mình, ở phía sau thở hổn hển mấy hơi.
Ôn Phi không ư hử tiếng nào, cứ thế đi theo sau Khúc Dĩ Phồn, khát thì uống nước.
Hai người đứng trên sườn núi không có ai đứng, đưa mắt nhìn lại chỉ có đám người đông đúc trên đỉnh cao nhất.
Đường màu trắng uốn lượn trong bức ảnh gốc nay đã nằm ở dưới chân bọn họ.
Nhìn cầu thang trượt xuống gần như vuông góc chín mươi độ, trong lòng Ôn Phi cũng tràn đầy cảm giác tự hào.
Cô đội mũ lên đầu, nhắm mắt lại mỉm cười hóng gió một hồi.
Khi quay đầu lại nhìn Khúc Dĩ Phồn, Khúc Dĩ Phồn không cười.
Nụ cười trên mặt Ôn Phi cứng đờ, chỉ thấy Khúc Dĩ Phồn đang mở to mắt nhìn về phương xa, hai tay đút túi quần, áo phông trên người bị gió thổi dán vào ngực, tóc từ thái dương xõa ra sau.
Khúc Dĩ Phồn đứng tại chỗ một lúc lâu, gió bỗng nhiên ngừng lại.
Ôn Phi không dám nhìn Khúc Dĩ Phồn.
Giờ khắc này, Ôn Phi mới hiểu được nụ cười trên mặt của Khúc Dĩ Phồn mấy ngày nay là bởi vì cậu đã che giấu cảm xúc chân thật.
Khúc Dĩ Phồn hét lên với đỉnh núi cao: "Vu Tuệ Tuệ! Cô cút đi cho ông đây!"
Ôn Phi vốn tưởng rằng cậu sẽ hét rằng: Vu Tuệ Tuệ, anh yêu em.
Hoặc: Vu Tuệ Tuệ, anh đã quyết định từ bỏ em.
Hoặc: Vu Tuệ Tuệ, em sẽ hối hận khi từ bỏ anh.
Lần đầu tiên trong đời Khúc Dĩ Phồn nói chuyện thô tục chính là khi đi du lịch một mình với Ôn Phi, đứng trên đoạn Vạn Lý Trường Thành không có ai, hét lên "ông" và "cút".
Ôn Phi không nhịn được mà cười "phụt" một tiếng.
Nỗi buồn bực trong lòng Khúc Dĩ Phồn mới chính thức được trút ra hết.
Cậu nghĩ có lẽ cậu không thực sự thích Vu Tuệ Tuệ đến mức thích khắc sâu, bằng không thì tại sao chỉ ngắn ngủi mấy ngày nay mà cậu đã gần như quên mất Vu Tuệ Tuệ trông như thế nào.
Khúc Dĩ Phồn vỗ vào sau gáy Ôn Phi: "Em cười cái gì!"
Ôn Phi cười ha ha không dứt được: "Cô cút đi cho ông, cút đi cho ông ha ha ha!"
Khúc Dĩ Phồn không duy trì được cảm xúc nghiêm trọng của mình, đột nhiên bật cười: "Làm sao vậy? Anh trai không thể nổ ra một câu sắc bén hay sao?"
Ôn Phi thẳng thừng gật đầu: "Có thể, có thể, anh rất tuyệt!"
Khúc Dĩ Phồn hếch cằm lên đầy kiêu ngạo: "Thế là xem như kết thúc rồi.
Cứ giữ nỗi niềm kia trong lòng mãi khiến cho ai cũng khó chịu.
Giờ thì anh trai vui rồi.
Đi thôi, cùng chinh phục tầng mười hai phía Bắc nào!"
Ôn Phi đột nhiên mở miệng: "Nà ní!!!"
Phải biết rằng sau khi đi đến tầng mười hai phía Bắc thì bọn họ còn phải về lại theo đường cũ.
Ôn Phi cảm thấy bản thân sẽ chết giữa đường.
Khúc Dĩ Phồn đeo cái balo nữ tính trên lưng đi nghênh ngang phía trước, tốc độ lại rất nhanh.
Ôn Phi vừa khép lại chiếc cằm đang sắp rớt ra vì kinh ngạc của mình, vừa giữ tay vịn đi xuống.
Cô chợt nhớ ra mối quan hệ của cô và Khúc Dĩ Phồn dường như luôn là như vậy.
Khúc Dĩ Phồn kiêu hãnh như một con công xinh đẹp bước về phía trước với tốc độ mà anh cảm thấy "không nhanh không chậm", trong khi Ôn Phi phải hao hết sức lực mới miễn cưỡng đuổi theo phía sau cậu.
Nhưng cô chưa bao giờ cảm thấy mình sống như vậy là không đáng.
Đối với Ôn Phi mà nói, Khúc Dĩ Phồn nên kiêu ngạo như vậy, nên được ông trời ưu ái như vậy, còn cô vẫn bằng lòng dõi theo bóng lưng cậu, chứng kiến cậu công thành danh toại.
Đến tầng mười hai phía Bắc, Ôn Phi cảm thấy theo Khúc Dĩ Phồn đi chuyến này rất đáng giá.
Dường như cuộc đời cũng chính là như thế, cứ tưởng rằng con đường phía trước rất gian khổ, nhưng chỉ cần tiếp tục bước đi, có lẽ bạn sẽ có thể nhìn thấy ánh sáng.
Ôn Phi đã nhìn thấy ánh sáng này.
Bởi vì có một lối ra dưới tầng mười hai phía Bắc dẫn thẳng đến lối vào của Bát Đạt Lĩnh Vạn Lý Trường Thành.
Khoảnh khắc đó, đứng ở tầng mười hai phía Bắc, không có lối ra cho điểm dừng tiếp theo, Ôn Phi đang đón một làn gió mát, nhìn bóng dáng Khúc Dĩ Phồn đang nghiên cứu trái phải, đáy lòng âm thầm hò hét.
"Khúc Dĩ Phồn! Bà đây sẽ sẽ yêu anh mãi mãi!".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...