Khúc Dĩ Phồn "ồ" một tiếng, đặt quả táo đã gọt vào tay Ôn Phi: "Không phải chỉ là Lương Kỳ thôi à."
“Làm sao anh biết chuyện của Lương Kỳ… Và em?” Ôn Phi hỏi.
Khúc Dĩ Phồn lại gọt một quả táo, nói: "Hồ Khải nói với anh là có thể thường xuyên nhìn thấy hai người đi cùng nhau.
Tuy nhiên, Ôn Phi à, vừa rồi từ chối cậu ta là đúng.
Tình yêu tuổi trẻ không đáng tin cậy.
Em vẫn chưa trưởng thành, có một số việc phải để tới khi hiểu chuyện, có thể xác định xem quyết định mình đưa ra có khiến bản thân hối hận hay không thì hẵng cân nhắc xem có nên làm hay không, biết chưa?"
Ôn Phi hiểu ý gật đầu, trong lòng lại thầm nghĩ, thật ra trong lòng cô đã âm thầm hạ quyết định từ lâu rồi.
Cô có thể không kiên trì đến cùng với những quyết định khác, nhưng về chuyện cô thích Khúc Dĩ Phồn, Ôn Phi cảm thấy trừ phi sau này Khúc Dĩ Phồn kết hôn, cô dâu không phải là cô, nếu không thì cô có thể kiên trì cả đời.
Khúc Dĩ Phồn đặt bữa ăn trước mặt Ôn Phi, xoa đầu cô, nói: "Mau ăn đi, ăn xong thì chắc cũng truyền gần hết chai nước này.
Xong thì về nghỉ ngơi một chút, ngày mai đi chinh phục Bát Đạt Lĩnh."
Ôn Phi lập tức trở nên nhiệt tình, dùng sức gật đầu một cái, há miệng ăn cơm.
Khúc Dĩ Phồn nhìn dáng vẻ Ôn Phi ăn cơm, bản thân không biết cố ý hay vô ý cắn một miếng táo, chậm rãi nhai, trí nhớ quay về thời điểm trước kỳ thi tuyển sinh đại học.
Bữa tiệc mừng năm mới vừa kết thúc, trận mưa lớn đêm hôm đó nổi sấm sét, cậu vội vàng đuổi theo Ôn Phi và Lương Kỳ nhưng không thấy Lương Kỳ mà lại thấy Ôn Phi quay ngược lại tìm mình.
Lúc đó, cậu hỏi Ôn Phi người về cùng cô là ai, Ôn Phi nói là bạn.
Khúc Dĩ Phồn hỏi nam hay nữ, Ôn Phi nói là nữ.
Khúc Dĩ Phồn tự hỏi, Lương Kỳ trở thành nữ từ khi nào chứ?
Sau đó, Khúc Dĩ Phồn tra trên mạng, một cô gái mười sáu tuổi qua lại gần gũi với một chàng trai, hỏi cô ấy thì tại sao cô ấy lại nói dối mà không nói thật.
Phía dưới liền có một loạt trả lời nói cậu ngốc.
"Này mà chủ thớt cũng không nhìn ra à? Rõ ràng là tuổi mới lớn cộng thêm thời kỳ nổi loạn.
Yêu đương bên ngoài không dám cho bạn biết đó!"
Khúc Dĩ Phồn cảm thấy hơi khó chịu.
Ôn Phi yêu đương bên ngoài không cho gia đình biết, đã vậy đối tượng yêu đương lại còn là một tên chả ra gì có thành tích bình thường Lương Kỳ? Còn vì tên cặn bã Lương Kỳ mà nói dối cậu? Cục tức này của Khúc Dĩ Phồn vẫn nghẹn trong lòng cậu suốt mấy ngày, cho đến khi khai giảng, cậu mới chủ động đi tìm Lương Kỳ.
Lương Kỳ cũng đang phải đối mặt với kỳ thi tuyển sinh đại học, không có thời gian để chơi bóng rổ.
Khi Khúc Dĩ Phồn dừng lại trước cửa lớp Lương Kỳ, mấy nữ sinh trong lớp đã hét lên.
Lương Kỳ ngước mắt lên thì nhìn thấy Khúc Dĩ Phồn, đột nhiên hiểu ra điều gì đó, mỉm cười đi ra.
“Tìm tôi à?” Ở lối vào hành lang, Lương Kỳ rít một hơi thuốc, lên tiếng hỏi.
Khúc Dĩ Phồn cau mày lùi lại một bước.
Lương Kỳ sững sờ dập tắt điếu thuốc, thói quen này lập tức khiến Khúc Dĩ Phồn càng thêm chán ghét Lương Kỳ: "Tôi chỉ nói một câu thôi.
Cậu thích ai cũng không có liên quan gì đến tôi, nhưng Ôn Phi thì không được! Cô ấy còn chưa thành niên, cậu dám động vào cô ấy thử xem!"
Lương Kỳ sửng sốt, đứng tại chỗ há mồm mà không thốt nên lời, lại nhớ tới mối quan hệ khó giải thích giữa Khúc Dĩ Phồn và Ôn Phi, nhất thời có chút buồn cười: "Chuyện giữa cậu và Vu Tuệ Tuệ vẫn chưa giải quyết xong mà lúc này lại đi quan tâm người khác à?"
Lúc đó, Khúc Dĩ Phồn nói: "Ôn Phi không phải là người khác."
Bây giờ Khúc Dĩ Phồn nghĩ lại, cảm thấy bản thân khi đó rất vui vẻ, hiển nhiên quan hệ giữa Ôn Phi và Lương Kỳ không phải như cậu nghĩ, cũng hiển nhiên thời kỳ nổi loạn của Ôn Phi yên lặng hơn người bình thường rất nhiều.
Khúc Dĩ Phồn ăn quả táo trên tay xong thì lau tay.
"Bác sĩ, truyền nước xong rồi."
Khúc Dĩ Phồn vốn tưởng rằng mình đã bóp chết một tình yêu mà Ôn Phi có khả năng sẽ phát triển thành công, hóa ra cái gọi là tình yêu này chẳng qua là do cậu tưởng tượng mà ra thôi.
Nghĩ tới Ôn Phi vẫn là một cô bé mười sáu tuổi đơn thuần đi theo phía sau cậu, trong lòng chợt thoải mái từng đợt mà không rõ lý do..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...