Vừa lúc gặp thời gian như thành
Thấy sắc trời còn chưa sáng, Khúc Dĩ Phồn theo dự định ban đầu đi bộ một đoạn về hướng khách sạn, sau đó tiện tay gọi một chiếc xe.
Hai người một trái một phải ngồi ở ghế sau.
Khúc Dĩ Phồn nhìn bên trái thành phố, Ôn Phi nhìn bên phải thành phố.
Bây giờ đúng lúc mặt trời sắp mọc, nhưng trời vẫn còn nhá nhem tối, đèn ven đường vẫn nhấp nháy.
Tài xế Bắc Kinh tốt bụng hiếu khách, nhìn bộ dạng của bọn họ liền biết họ đến đây chơi nên hỏi: "Hai cô cậu đến Bắc Kinh chơi vậy đã có kế hoạch gì chưa?"
"Hai là bác đề cử một chút đi.
Đi một ngày thì đi đâu chơi là được ạ?" Khúc Dĩ Phồn hỏi.
Bác tài cười: "Bây giờ vẫn còn sớm, nếu hai cháu muốn đến Thiên An Môn xem kéo quốc kỳ thì vẫn kịp nhưng mà cầm theo vali thì không tiện.
Khách sạn đó tương đối gần lầu canh.
Đi một ngày thì vẫn nên đến Hậu Hải chơi."
Khúc Dĩ Phồn đã từng nghe tới Hậu Hải, cũng đang định đến đó tham quan nên đáp "Được".
Bác tài đưa hai người đến khách sạn, Khúc Dĩ Phồn làm thủ tục ở quầy.
Ôn Phi xách hai chiếc vali đứng phía sau, cô cảm thấy bản thân không biết cái gì cả thì có hơi ngốc.
Khúc Dĩ Phồn và Ôn Phi đều là phòng đơn, ở đối diện nhau.
Ôn Phi vừa vào phòng nằm sấp xuống giường, bắt đầu bất tỉnh nhân sự.
Trước khi ngủ thiếp đi, trong đầu cô vẫn còn đang suy nghĩ hiện tại chắc chắn Khúc Dĩ Phồn sẽ phun thuốc khử trùng trước rồi mới đi tắm rửa.
Ở căn phòng kia đúng như Ôn Phi nghĩ, Khúc Dĩ Phồn phun thuốc khử trùng khắp phòng một lần rồi cầm quần áo đi tắm rửa.
Sau khi thay quần áo xong, ngày gần sáng.
Khúc Dĩ Phồn mở cửa sổ, hít một hơi không khí Bắc Kinh, sau đó gõ cửa phòng Ôn Phi.
Hai người cùng nhau đi Hậu Hải một chuyến.
Ngồi xe tới Hậu Hải, Ôn Phi mang theo một chiếc túi nhỏ sau lưng, bên trong có mấy món ăn vặt Khúc Dĩ Phồn thích.
Hai người thuê một chiếc xe ô tô tham quan và đi vòng quanh các con hẻm của Hậu Hải, vào xem phủ Hòa Thân.
Thỉnh thoảng bên trong quán bar của Hậu Hải vang lên những bài hát dễ nghe.
Những nơi này đều là người trôi dạt đến Bắc Kinh.
Khi đứng hóng gió trên bên Hậu Hải, Khúc Dĩ Phồn chỉ vào một người trong quán bar và nói: "Cái kia sớm muộn gì cũng cháy."
Ôn Phi chỉ vào một người trong quán bar khác rồi nói: "Cái kia có ra sao cũng không cháy được."
Sau đó, hai người thuê một chiếc xe đạp.
Khúc Dĩ Phồn ngồi phía trước.
Ôn Phi ngồi ở ghế sau, vừa ngâm nga một bài hát vừa đạp xe rất vui vẻ.
Hai người đi qua lại trong con hẻm cũ, trên đường đụng phải chó do cư dân địa phương nuôi.
Khúc Dĩ Phồn dừng xe đứng sang một bên nghỉ ngơi.
Ôn Phi cầm điện thoại dựa vào góc tường chụp ảnh.
Sau đó chợt có mấy tiếng chó sủa truyền đến, Khúc Dĩ Phồn vừa ngẩng đầu lên, Ôn Phi vừa quay đầu lại.
Thật hay, ba con chó đen to lớn đều lao về phía bọn họ.
Khúc Dĩ Phồn lên xe, lập tức kêu to: “Ôn Phi!” Ôn Phi lập tức ngồi lên xe.
Vì vậy, trong một con hẻm cổ ở Hậu Hải, Bắc Kinh xuất hiện cảnh tượng ba con chó đuổi theo hai người.
Mấy bà lão ngồi sau cánh cửa vừa cười vừa cầm quạt hương bồ phe phẩy, chỉ vào con chó đằng sau mà nói: "Bà coi Tam Hắc nhà bà đang dí người ta kìa!"
"Ôi trời, đúng là Tam Hắc nhà tôi rồi! Tam Hắc, đi về!" Một người phụ nữ vẫn đang bẻ rau trên tay, bỏ cây rau xuống, chạy tới đuổi con chó.
Khúc Dĩ Phồn vòng đi vòng lại mấy vòng rồi cũng thoát khỏi con chó phía sau.
Cậu dừng lại một chỗ thở hổn hển, Ôn Phi ngồi sau cười, cười tới nỗi sốc hông.
Khúc Dĩ Phồn cười cười vỗ đầu cô: "Còn cười nữa chứ!"
Ôn Phi không nói lời nào.
Trong lòng cô đã cảm nhận được giá trị đặc biệt của chuyến đi đến Bắc Kinh này.
Nếu cùng Khúc Dĩ Phồn trưởng thành là điều hạnh phúc nhất trong cuộc đời thì cùng Khúc Dĩ Phồn trải qua một số kỷ niệm đáng nhớ là điều hạnh phúc thứ hai.
Điều hạnh phúc thứ ba của Ôn Phi là được ăn những món ngon cùng Khúc Dĩ Phồn.
Điều hạnh phúc thứ tư là Khúc Dĩ Phồn giúp cô học bù.
Điều hạnh phúc thứ năm là Khúc Dĩ Phồn đã nhét vào miệng cô một viên Đại Bạch Thố.
Tất cả những điều hạnh phúc của cô đều là vì Khúc Dĩ Phồn..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...