Khoảng ba giờ sau, Khúc Dĩ Phồn tỉnh dậy, thấy trong phòng bệnh có mẹ cậu, Lục Tiểu Vân và cả Ôn Phi đang ngồi bên cạnh giường, quay lưng lại với cậu mà đọc sách.
Cậu không nói được trong lòng mình hiện giờ là cảm giác gì, ban đầu là ấm áp, sau lại là áy náy.
Nửa đêm nửa hôm mà mình gây ầm ĩ thế này thì chắc là ba cũng đã biết, Khúc Dĩ Phồn vỗ nhẹ vào lưng Ôn Phi, chợt thấy Ôn Phi gật đầu một cái, suýt ngã khỏi ghế.
Khúc Dĩ Phồn lập tức ngồi dậy giơ tay ôm lấy Ôn Phi từ phía sau.
Lúc này Ôn Phi mới bừng tỉnh, quay đầu nhìn lại Khúc Dĩ Phồn.
Hai người rất gần, gần đến mức Khúc Dĩ Phồn có thể cảm nhận hơi thở của Ôn Phi phả vào mặt cậu.
Khúc Dĩ Phồn buông tay, giọng nói khàn khàn: "Cẩn thận."
Ôn Phi thở ra một hơi, tảng đá lớn đè nặng trong lòng cuối cùng cũng rơi xuống.
Sau khi nhắm mắt lại rồi mở ra một lần nữa, ánh mắt cô biến thành phẫn nộ, nhìn Khúc Dĩ Phồn như muốn xé cậu ra thành từng mảnh.
Cô chỉ nhìn cậu bằng ánh mắt này mà không nói lời nào, Khúc Dĩ Phồn lại chỉ nở nụ cười.
"Yo, sao đấy? Hổ nhỏ định xé xác người ta à?" Khúc Dĩ Phồn hất cằm: "Đi, rót một ly nước cho anh trai đi, anh khát quá."
Ôn Phi mím môi không nói gì, ngoan ngoãn rót một ly nước cho Khúc Dĩ Phồn.
Đến khi đặt ly nước trong lòng bàn tay anh, cô mới mở miệng: "Sao anh có thể khiến mọi người lo lắng như vậy? Cô Khúc cũng khóc rồi đó."
Khúc Dĩ Phồn cũng cảm thấy khó chịu.
Lần này cậu cũng biết cơ thể mình chẳng phải bằng sắt đá, cũng sẽ có lúc phải sụp đổ.
Cậu nhìn thời gian, giờ đã hơn một giờ sáng, buổi sáng cậu phải gấp rút trở về để đến buổi thi.
Bỗng cậu hắt xì một cái, bụng nhói đau.
Ôn Phi xoa xoa lưng cậu.
Bầu không khí trầm mặc bế tắc hồi lâu.
Khúc Dĩ Phồn uống nước xong thì nói với Ôn Phi: "Đặt báo thức cho anh đi, kỳ thi tuyển sinh đại học đấy, không phải chuyện nhỏ đâu."
"Sức khỏe anh quan trọng hơn."
"Kỳ thi tuyển sinh đại học rất quan trọng.
Thành tích anh trai như thế này mà không thể thi đậu đại học thì mọi người trong trường sẽ cười anh đó." Khúc Dĩ Phồn từ từ nhắm mắt lại, hơi cau mày, không cho Ôn Phi nhìn thấy vẻ yếu ớt lộ ra trong ánh mắt cậu.
Ôn Phi đặt đồng hồ báo thức cho Khúc Dĩ Phồn, bấy giờ mới nằm xuống bên cạnh Khúc Dĩ Phồn, nghiêng mặt nhìn cậu.
Khúc Dĩ Phồn đưa tay che mắt.
Ôn Phi giơ tay sờ trán cậu, chỉ thấy nóng hầm hập.
Khúc Dĩ Phồn nằm trên giường bệnh thở hổn hển mấy lần.
Ôn Phi cảm thấy mũi mình hơi chua xót.
Cô biết dưới bàn tay đang che mắt của Khúc Dĩ Phồn hẳn là có nước mắt nhưng cậu đã cố nén không cho nước mắt lăn xuống.
Cuối cùng thì Khúc Dĩ Phồn cũng đi thi, phòng học của Ôn Phi được thiết lập thành địa điểm thi.
Lục Tiểu Vân lái xe chở Dương Uyển đến cổng trường để đợi Khúc Dĩ Phồn.
Ôn Phi ngồi phía sau xe, nhìn vào trong không chớp mắt.
Khúc Hoài Chính đang gấp rút đi đường trở về, để một mình Ôn Lâm đi thị sát sơn trang rượu vang.
Kết thúc buổi thi ngày hôm đó, khi Khúc Dĩ Phồn đi ra với vẻ mặt tái nhợt thì bị Lục Tiểu Vân trực tiếp mang về bệnh viện.
Mặc dù bác sĩ hiểu tầm quan trọng của kỳ thi tuyển sinh đại học nhưng vẫn cảm thấy đám người này đúng là liều lĩnh, coi mạng sống là trò đùa nên quyết định để Khúc Dĩ Phồn nhập viện sớm để nhận trị liệu.
Khúc Dĩ Phồn nằm trên giường bệnh và nói với bác sĩ: "Cháu chỉ còn một ngày mai nữa thôi, chuyện lớn đời người mà bác sĩ."
Bác sĩ vỗ bàn: "Sức khỏe, mạng sống của cậu chẳng phải là chuyện lớn đời người à?!"
Khúc Dĩ Phồn nói: "Bác xem em gái cháu đáng yêu thế nào kìa bác nói vậy dọa nó sợ thì không hay đâu.
Bệnh cháu không nghiêm trọng như vậy mà, ngày mai cháu thi xong bò về cho bác mổ bụng xẻ bụng cũng được."
Ôn Phi đứng ở đầu cầu thang gửi tin nhắn cho Vu Tuệ Tuệ: "Bệnh tình của anh ấy chuyển biến xấu rồi.
Chị có thể đến thăm anh ấy được không?"
Mãi mà Ôn Phi vẫn không nhận được hồi âm cho tin nhắn đó.
Ôn Phi cảm thấy đây nhất định là một lần tốt tính nhất đời cô.
Nếu lúc này Vu Tuệ Tuệ ở trước mặt cô, cô sẽ cho cô ta một cái tát không chút thương tiếc.
Cô không muốn gây phiền phức cho Vu Tuệ Tuệ, vì như vậy thì ngược lại sẽ khiến Khúc Dĩ Phồn khó xử.
Ôn Phi cảm thấy Vu Tuệ Tuệ không xứng với sự đối xử của Khúc Dĩ Phồn dành cho cô ta.
Cho dù cô ta kiêu ngạo, cho dù cô ta tài trí hơn người, cho cô ta có ngàn vạn ưu điểm thì cô ta cũng không xứng..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...