Ôn Phi vẫn luôn không tham gia các buổi diễn thử, sợ nhìn thấy hai người Khúc Dĩ Phồn và Vu Tuệ Tuệ tình nồng ý đượm rồi lại đau lòng, khó chịu, dù sao cô cũng chỉ là một cái cây, đến buổi biểu diễn chính thức, màn sân khấu được vén lên, cô chỉ cần đứng trong cái vòng trong được vẽ màu xanh là được.
Chiều hôm đó, Ôn Phi nhận được đồ hóa trang, ngay lúc đó muốn đập đầu lên cái thân cây giả chết cho rồi, không biết cái cây giả làm bằng chất liệu gì mà cực kỳ nặng, khoác lên người bước nửa bước cũng thấy khó, hơn nữa còn rất dày, bên trong có một mùi kỳ lạ vô cùng nồng, Ôn Phi thử đội cái trùm đầu giả lên, vừa đội lên đã không chịu được tháo xuống luôn.
Khúc Dĩ Phồn, Vu Tuệ Tuệ và các diễn viên khác lần lượt đi thay đồ hóa trang của mình, Lương Kỳ tới đây, liếc một cái đã thấy Ôn Phi, cậu ấy che mắt Ôn Phi lại từ đằng sau: “Đoán xem anh là ai.
”
Ôn Phi vỗ tay cậu ấy: “Đừng quậy, em đang bực bội lắm luôn đó.
”
“Sao thế? Muốn đập bóng rổ hay đập anh?” Lương Kỳ đi tới trước mặt cô, thấy Ôn Phi bật cười, Ôn Phi hơi tức giận cau mày, Lương Kỳ cười ha hả chỉ vào mặt cô: “Sao mặt em lại biến thành cái màu này rồi hả?”
Trên mặt Ôn Phi dính thuốc màu màu nâu, bởi vì thân cây là màu nâu, còn phải giơ hai tay lên rất lâu, phần lá cây bên trên có cành rất nặng, cái trùm đầu còn hơn thế nữa, quả thực chỉ hận không thể khiến cô mọc cả cái cây trên đầu.
Ôn Phi chỉ vào cái trùm đầu bị cô ném xuống đất: “Đã nặng thì thôi đi, còn rất hôi nữa!”
Lương Kỳ ngồi xổm xuống đất dùng tay phẩy phẩy, ngửi một cái nói: “Đây là mùi mồ hôi, mấy đạo cụ này đều được thuê lại, có lẽ được rất nhiều người dùng qua, trên mặt ngoài còn có vết ố từ nước mì ăn liền đây này, lúc người ta mặc cả người dính đầy mồ hôi, mà đạo cụ thì không thể giặt rửa nên hôi cũng là bình thường.
”
Ôn Phi nghe vậy nhất thời cảm thấy buồn nôn, sau khi cởi bộ đồ màu xám trên người ra, bên trong chỉ mặc quần dài và áo len, cô thấy hơi lạnh nên chạy tới phòng nghỉ ngơi lấy áo khoác bông mặc lên người, lúc đi ra thì mặt cũng được rửa sạch, ngồi ở một bên run lẩy bẩy.
Lương Kỳ vỗ vai Ôn Phi: “Anh rất coi trọng em, anh không xem bọn họ diễn Romeo và Juliet gì hết, chỉ xem em có thể giơ mấy cái cành cây này được bao lâu.
”
Ôn Phi nhìn vào ánh mắt Lương Kỳ, cảm thấy trong lòng hơi là lạ, cô quay đầu qua nói thầm một tiếng: “Nhạt nhẽo.
”
Giây phút Khúc Dĩ Phồn đi từ trong phòng thay đồ ra, mấy cô gái bên hậu cần trăm miệng một lời: “Oa!”
Ôn Phi ngẩng đầu lên nhìn về phía Khúc Dĩ Phồn, giây phút đó hai mắt phát sáng, Lương Kỳ ngồi cạnh cô bỗng thấy khó chịu không nói nên lời, mặc dù Ôn Phi không nói ra cô thích kpd nhưng Lương Kỳ biết sự yêu thích đó không phải yêu thích bình thường.
Cậu ấy không biết thật ra Ôn Phi có quen Khúc Dĩ Phồn, chỉ cảm thấy trong lòng chua xót, nếu như ánh mắt đó nhìn cậu ấy thì chắc chắn cậu ấy sẽ dùng ánh mắt dịu dàng nhất có thể để nhìn lại.
Khúc Dĩ Phồn nhìn quần áo mình vài lần, đôi lông mày nhíu lại thật chặt, bộ quần áo đó được “treo” lên người cậu, có cái khuy bên trên chưa được cài vào, cô bạn hậu cần cạnh đó muốn giúp nhưng Khúc Dĩ Phồn lùi về sau tránh: “Không cài, có thể đổi cái khác không?”
“Sao vậy?”
Khúc Dĩ Phồn dang rộng hai tay ra, tứ chi trên người chẳng cái nào chịu cái nào, chỉ nói: “Bộ đồ này không sạch sẽ.
”
“Rất ổn mà, chỗ trắng thì trắng như tuyết, chủ quán nói mới mua về được một tháng, mới cho thuê hai lần, còn rất mới.
”
Nhất thời mắt Khúc Dĩ Phồn trợn trừng lên, sau đó cậu quay lại phòng thay đồ, nhanh chóng cởi hết đồ ra, mặc lại quần áo của cậu.
Lương Kỳ thấy Ôn Phi vẫn dõi mắt theo Khúc Dĩ Phồn, ánh sáng trong mắt chẳng hề giảm đi chút nào ngay cả khi cậu mặc lại quần áo bình thường, Lương Kỳ nở nụ cười bất đắc dĩ, lắc đầu một cái.
Khúc Dĩ Phồn nói: “Thực sự rất bẩn, còn rất hôi nữa.
”
Ôn Phi bĩu môi, sau đó đi tới chỗ Khúc Dĩ Phồn: “Anh xem đống đồ kia của em kìa, nếu như anh muốn thì chúng ta đổi đi.
”
Khúc Dĩ Phồn liếc mắt qua nhìn đồ hóa trang của Ôn Phi, lập tức trợn tròn mắt: “Ôi trời ạ, chưa tới gần mà đã ngửi thấy mùi rồi, Ôn Phi, em không được mặc bộ đồ đó.
”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...