Vào ngày cưới của Vu Tuệ Tuệ và Phương Đằng, sáng sớm Khúc Dĩ Phồn đã chuẩn bị xong, bản lĩnh bám giường của Ôn Phi quá lớn, Khúc Dĩ Phồn đành phải đợi cơ hội cù lét cô, Ôn Phi còn đang trong mơ hồ bị cọ một chút đã nhảy dựng lên.
Sau khi sửa sang ăn mặc xong thì xuất phát, bởi vì Ôn Lâm bề bộn nhiều việc thật sự không có thời gian, mà Khúc Hoài Chính cũng đang trong giai đoạn thăng quan tiến chức cho nên không đến uống rượu mừng được, vì thế người đại diện của hai nhà chính là Khúc Dĩ Phồn và Ôn Phi.
Lúc Ôn Phi ngồi vào ghế lái phụ của Khúc Dĩ Phồn vẫn còn tung tăng: “Không ngờ đảo mắt cái em đã thành người lớn!”
“Không phải sao? Sắp ba mươi rồi.
” Khúc Dĩ Phồn nhớ rõ trước kia Ôn Phi từng nói lời này, người hơn hai mươi đều như sắp ba mươi, kết quả lúc lời này bị Khúc Dĩ Phồn lấy ra nói, Ôn Phi còn có chút không vui: “Già rồi, già rồi.
”
Dương Uyển và Lục Tiểu Vân ngồi ở phía sau xe không biết nên cười hay là nên mắng, nghĩ thầm cả hai từ nhỏ đã nhìn thấy con lớn, hiểu rõ từ nhỏ chúng đã như hình với bóng, dù sao ở bên nhau cũng yên tâm hài lòng nhiều hơn so bất cứ người bên ngoài nào.
Nhưng hai cái đứa quỷ nhỏ này rõ ràng mới khoảng hai mươi tuổi lại nói già ở trước mặt hai người phụ nữ hơn bốn mươi tuổi họ, không mắng hai câu trong lòng mình lại áy náy.
Xe đến khách sạn Phương Đằng kết hôn, Phương Đằng đang trên đường đón Vu Tuệ Tuệ, theo lý mà nói xe Khúc Dĩ Phồn muốn là đội xe thể thao, nhưng bên nhà Vu Tuệ Tuệ muốn thống nhất biển số xe, Khúc Dĩ Phồn dứt khoát không bị ràng buộc.
Mở đầu đoàn xe đón Vu Tuệ Tuệ là chiếc Bentley, đằng sau là ba mươi sáu chiếc BMW đi theo, phù dâu và phù rể lái xe thể thao mui trần, tuy nói đều là xe thuê, nhưng tình thế này cũng hiếm thấy ở trên đường.
Chỉ thấy đoàn xe thương hiệu lớn đón cô dâu xong lái đến khách sạn, trong xe mui trần truyền đến một trận reo hò, mở hai chai Champagne ra, phun lên toàn thân hai người, ngày đại hỉ cũng không có ai không vui, ngược lại cầm Champagne phun trở về.
Khúc Tiểu Kiều là phù rể, Tiêu Nhã Đình là phù dâu, Ôn Phi và Khúc Dĩ Phồn chính là thành viên bên trong đoàn thân nhân của nhà trai, là nhân vật không quan trọng.
Chính vì vậy, bọn họ mới có thể ngồi trong góc, em đút anh ăn một miếng dưa hấu, em vì anh ăn một quả anh đào.
Khúc Tiểu Kiều vừa vào cửa đã nhìn thấy kia hai người ngồi ở trong góc khoe ân ái toả hào quang rực rỡ, run đến toàn thân nổi da gà: “Anh! Anh phải chú ý hình tượng.
”
Ôn Phi lườm Khúc Tiểu Kiều một cái, trong miệng Khúc Dĩ Phồn còn nhai dưa hấu: “Sao anh không chú ý hình tượng chứ?”
“Anh không nhìn thấy nơi này là hiện trường hôn lễ sao? Hai người còn anh anh em em, cố ý cướp sự nổi bật của cô dâu chú rể!” Khúc Tiểu Kiều sẽ không thừa nhận đến bây giờ mình vẫn một thân một mình nên trong lòng đố kỵ, bày ra một dáng vẻ nói lầm bầm, bị Khúc Dĩ Phồn dùng một mảnh vỏ chuối ném chạy.
“Chỗ nào mát mẻ thì ở chỗ đó, ăn em cũng quản sao.
” Khúc Dĩ Phồn trợn mắt nhìn Khúc Tiểu Kiều một chút, lúc quay đầu nhìn về phía Ôn Phi, Ôn Phi đang ngây người nhìn chằm chằm cửa.
Khúc Dĩ Phồn cũng nhìn về phía cửa, Vu Tuệ Tuệ vốn tính tình lạnh lùng, bây giờ mặc trên người áo cưới trắng, mạng che mỏng trên đỉnh đầu che lại khuôn mặt, dáng người tinh tế nhìn qua giống như một đóa lan trắng bước ra từ trong tranh.
Quả nhiên trên sách nói đúng, phụ nữ mặc áo cưới là đẹp nhất, khóe miệng cô ta còn mang theo ý cười, tay phải được Phương Đằng nắm chặt, lúc này Ôn Phi có chút ghen tị với Vu Tuệ Tuệ, cho dù cuối cùng cô ta lựa chọn cái gì, chí ít giờ khắc này cô ta cũng yêu người đàn ông ở bên cạnh, cũng được người đàn ông đó yêu tha thiết.
Ánh mắt của Khúc Dĩ Phồn cũng nhìn chằm chằm vào Vu Tuệ Tuệ, một khắc này đầu óc của anh trống rỗng hồi lâu, Ôn Phi thấy anh có dáng vẻ này, vừa định mở miệng, trái lại Khúc Dĩ Phồn đã cướp lời trước: “Ôn Phi.
”
“Sao thế?” Ôn Phi miễn cưỡng hồi phục.
“Anh cũng muốn để em mặc áo cưới.
” Khúc Dĩ Phồn quay đầu cười với Ôn Phi một tiếng, trong ánh mắt chứa đầy vẻ nghiêm túc.
Ôn Phi bị anh làm cho có chút không biết làm sao: “Cái, cái, cái! Cái gì?”
Khúc Dĩ Phồn lặp lại lần nữa: “Anh cũng muốn để em mặc áo cưới, chắc chắn sẽ trông rất đẹp… Aizz? Sao em chảy máu mũi rồi?”
Lúc Ôn Phi đang cảm thấy mình lâng lâng, thấy câu nói này của Khúc Dĩ Phồn quả thực là lời êm tai nhất trong tất cả lời tâm tình, giống như cầu hôn vậy, cô còn có chút mơ hồ, đưa tay sờ cái mũi của mình, lại chảy máu mũi!.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...