Đợi đến khi nghỉ hè về nhà, Khúc Dĩ Phồn đã nhận được thiệp mời của Vu Tuệ Tuệ và Phương Đằng, buổi tối giữa mùa hạ, anh tựa vào ghế dài hóng mát, trên tay cầm lấy một cái quạt hương bồ chậm rãi quạt gió cho mình, dáng vẻ như một ông già.
Ôn Phi dời cái băng ghế nhỏ, ngồi bên cạnh Khúc Dĩ Phồn, cùng anh ngẩng đầu ngắm sao trên bầu trời, hỏi: “Anh để thiệp mời của Vu Tuệ Tuệ ở đâu rồi?”
Khúc Dĩ Phồn phì một tiếng bật cười: “Không phải em còn để ý chuyện đó chứ? Anh với Vu Tuệ Tuệ đã là chuyện rất lâu về trước rồi, năm năm rồi!”
Ôn Phi hừ hừ: “Nếu như năm năm trước hai người ở bên nhau, e rằng bây giờ con cũng đã đánh xì dầu* rồi.
(*) Đánh xì dầu: giả vờ đánh đấm, đi ăn theo đám đông cho có khí thế chứ thật ra không giúp được gì cả.
Khúc Dĩ Phồn quay đầu nhìn sang Ôn Phi, cái nhìn này của anh thật sâu, thấy Ôn Phi có chút không quen, thẳng đến Ôn Phi liếc mắt hiểu được, trên mặt đã ửng đỏ một mảng: “Sao anh nhìn em như thế?”
Khúc Dĩ Phồn nói: “Nếu như năm năm trước anh nhận ra tâm ý của em rồi ở bên em, đoán chừng con của chúng ta cũng có thể đánh xì dầu rồi.
”
Ôn Phi bị anh nói thế này, lập tức đứng lên, hai tay vung loạn không được tự nhiên, ánh mắt rối loạn: “Ai, ai, ai muốn sinh con với anh chứ! Sao anh không biết xấu hổ như thế! Còn nói, nói, nói mấy lời này! Em… Em về nhà!”
Khúc Dĩ Phồn nhìn Ôn Phi vượt qua vườn hoa giữa hai nhà đi thẳng về nhà họ Ôn, lúc mở cửa có thể là do căng thẳng còn bị run tay, xoay vài vòng cũng không thể mở ra, còn quẫn bách quay đầu trừng Khúc Dĩ Phồn một cái.
Khúc Dĩ Phồn giơ hai tay lên: “Được rồi, anh không nhìn em, em từ từ mở cửa, chớ căng thẳng.
”
“Em mới không căng thẳng!” Ôn Phi mở cửa đi ra đường.
Khúc Dĩ Phồn cầm quạt hương bồ quạt quạt nhìn lên bầu trời đầy sao, lúc đầu sau tết biết được Vu Tuệ Tuệ là vợ chưa cưới của Phương Đằng quả thực hơi kinh ngạc, ký ức rất nhiều năm trước trong nháy mắt xông lên trong đầu không xua đi được.
Anh thật sự không cảm thấy mình còn yêu Vu Tuệ Tuê mà cảm thán thế giới nhỏ như vậy, xã hội hiện thực như thế.
Vu Tuệ Tuệ ở quá khứ toàn tâm toàn ý thi đậu đại học tốt, muốn trở nên nổi bật, trở thành một cô gái mạnh mẽ, sau đó hiện thực chính là cô ta vừa tốt nghiệp đã đính hôn, sau đó về nhà giúp chồng dạy con.
Không phải cô ta không đủ ưu tú, mà là nhiều chuyện ngoài ý muốn luôn đến đột ngột như vậy, cô ta không chống lại được, sau đó thỏa hiệp, nguyện ý sống những ngày tháng tốt lành nhìn thấy trước mắt.
Khúc Dĩ Phồn nghĩ, mình không thể ở bên cạnh Vu Tuệ Tuệ, không chỉ là vấn đề tính cách mà cũng bởi vì thời cơ không đúng, bọn anh là hai người không chịu thua kém, đã gặp gỡ va chạm trong thời kì tuổi trẻ khinh cuồng ngây thơ, vốn đã được định trước không thể đi cùng nhau đến cuối cùng.
Nghĩ đến đủ chuyện giữa anh và Vu Tuệ Tuệ, luôn luôn xuất hiện cái bóng Ôn Phi, lúc bơi Ôn Phi mặc áo của anh, lúc đóng phim Ôn Phi đưa bánh gato đến, lúc đến thư viện đọc sách Ôn Phi đưa táo đến hộ người ta, diễn kịch Ôn Phi đóng vai cái cây lớn, lúc chăm sóc ở bệnh viện Ôn Phi sẽ nói anh gạt người, sau khi kết thúc với Vu Tuệ Tuệ cùng Ôn Phi một đường về nhà.
Đột nhiên Khúc Dĩ Phồn hiểu được, thật sự không phải anh nuôi lớn Ôn Phi, mà là Ôn Phi vẫn luôn ở bên anh.
Nghĩ đến chỗ này, anh có hơi tiếc nuối, lại có chút may mắn, tiếc vì có vài quá khứ đã mất đi, anh không cẩn thận nhìn kĩ Ôn Phi trong độ tuổi thanh xuân xinh đẹp thu hút người nhất.
Lại may mắn vì cuối cùng tất cả đều vẫn còn kịp, anh và Ôn Phi ở bên nhau, hình thức ở chung không thay đổi, hình thức nói chuyện cũng không thay đổi, bọn họ vẫn có thể cùng nhau ngồi tán gẫu chuyện bóng rổ như cũ, trò chuyện vật lý, nói chuyện phiếm về văn học, nhưng bọn họ lại thân mật hơn trước đây.
Ôn Phi không phải em gái hay anh em của Khúc Dĩ Phồn anh, cô là bạn gái, là nửa kia của anh.
Điều này chắc chắn không thể nghi ngờ, cho nên cho dù có không ít cô gái từng có liên quan với anh, cho dù sau này có vài người lấy lòng anh, nhưng những người kia cũng sẽ không còn là đối tượng lựa chọn của Khúc Dĩ Phồn anh.
Khúc Dĩ Phồn lấy điện thoại di động ra, gọi cho Ôn Phi, bên kia reo rất lâu mới tiếp nhận.
Giọng Ôn Phi còn có hơi là lạ: “Gọi cho em làm gì?”
“Phi Phi” Khúc Dĩ Phồn mở miệng, trong giọng nói mang theo vài phần ngọt ngào, Ôn Phi ở bên kia nghe được run lên: “Sao đột nhiên anh gọi em thế này, có phải là có chuyện không tốt không?”
Khúc Dĩ Phồn nằm nhìn về phía bầu trời đầy sao, thở dài một cái: “Chúng ta mãi mãi ở bên nhau đi, ở bên nhau không rời xa.
”
Tim Ôn Phi bỗng nhiên nhảy lên: “Vĩnh viễn không rời xa nhau?”
“Vĩnh viễn không xa rời nhau.
”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...