Vào ngày quay cảnh cuối cùng, Ôn Phi ngồi trong phòng học nằm trên mặt bàn đọc sách ngoại khóa, hai ngày trước Khúc Dĩ Phồn mua một quyển, anh không xem, ngược lại mình xem trước.
Đại khái khoảng mười một giờ, Vương Á từ bên ngoài trở về, Ôn Phi hơi kinh ngạc: “Sao thế? Nhanh như vậy đã trở lại rồi à?”
Vương Á dựng một ngón tay cái lên với Ôn Phi, lúc trong đầu Ôn Phi còn đầy sương mù, Vương Á nói: “Cậu thật lợi hại, trước kia Khúc Dĩ Phồn đã nói với đạo diễn không quay cảnh hôn, thương lượng với đạo diễn rất lâu cuối cùng mới đổi hôn thành ôm, phần diễn không có độ khó đương nhiên qua ngay một lần đầu, cho nên hoàn thành trước thời gian nên tớ đã trở lại đó.
”
Ôn Phi còn có chút xíu kích động, sợ mình không nghe rõ: “Cậu nói!.
Khúc Dĩ Phồn yêu cầu đạo diễn cắt cảnh?”
Vương Á gật đầu, Ôn Phi cười nhếch miệng: “Anh ấy ngốc à?”
Vương Á hừ hừ: “Hừ~ Cũng không biết trong lòng ai nở hoa đây, nói, có phải là cậu muốn anh ấy làm như vậy không?”
Ôn Phi giơ hai tay lên: “Biên tập Vương đại nhân! Tớ tuyệt đối không làm loại chuyện tùy hứng thế này!”
Vương Á nói: “Chuyện tùy hứng kia là Khúc Dĩ Phồn tự mình quyết định sao?”
Ôn Phi làm ra dáng vẻ cô gái e thẹn xấu hổ, sau khi nhẹ gật đầu thì giống như một chú chim non nép vào người mà tựa vào ngực Vương Á: “Trong lòng người ta thật vui mà, vừa vặn các cậu cũng hoàn thành rồi vậy tớ sẽ mời các cậu ăn bữa cơm chúc mừng các cậu một chút!”
“Cậu nói đó!”
Ôn Phi gật gật đầu, sau đó lấy điện thoại cho ra gửi cho Khúc Dĩ Phồn một tin nhắn: “Tối nay em mời các anh ăn cơm, mang nhiều nước uống về một chút nha.
”
Khúc Dĩ Phồn đang hoàn thành công việc đóng máy, định cùng đoàn làm phim ăn một buổi cơm trưa đóng máy bộ phim, lúc nhận được tin nhắn này khóe miệng mang theo nụ cười, sau đó trả lời lại một chữ: “Được.
”
Khi Khúc Dĩ Phồn lái xe về nhà đi ngang qua siêu thị muốn đi vào mua chút đồ uống, loanh quanh ở kệ hàng một lúc kết quả bị người ta nhận ra, cho tới bây giờ anh chưa từng nghĩ có một ngày mình bị người ta nhận ra trên đường lại còn bị ngăn lại, người kia nói: “Khúc Dĩ Phồn? Em là fan hâm mộ của anh đó! Anh rất đẹp trai! Người thật còn đẹp hơn trong ảnh nữa! Anh có thể chụp với em một tấm hình không? Cho em xin chữ kí nữa!”
Tay trái Khúc Dĩ Phồn cầm một chai Sprite, tay phải cầm một chai Coca Cola, lông mày nhướng lên, nhìn mấy cô gái ở bên cạnh cách đó không xa muốn tới gần cũng không dám áp quá gần, mấy cô kích động cầm điện thoại trên tay chụp ảnh: “Cho bọn em xin chữ kí với!”
Anh nhìn nước uống trong tay mình một chút, lại đặt về trên kệ hàng hóa, hỏi: “Bút đâu? Ký chỗ nào?”
Mấy cô gái kia hò hét lên đẩy bạn học, không tìm được bút trong túi, nên mua tạm một cây bút trong siêu thị, bảo Khúc Dĩ Phồn kí thẳng lên trên áo của các cô, còn quay cảnh này lại.
Thật ra Khúc Dĩ Phồn thật sự không thích chuyện bị quay này, nhưng mà vừa quay phim xong, sau này còn phải tuyên truyền phim, lúc này nếu có tin tức tiêu cực sẽ ảnh hưởng đến phim, mặc dù anh chỉ định thuận theo ý Ôn Phi quay bộ này, nhưng nói thế nào cũng là một tác phẩm.
Khúc Dĩ Phồn cố gắng để cho mình cách mấy cô gái kia xa một chút, lúc dùng bút kí lên lưng áo của các cô, cũng không để tay mình chạm vào đối phương, sau khi giữ vững khoảng cách an toàn chụp ảnh, mới cầm mấy chai nước uống đi trả tiền.
Vất vả lắm anh mới lên xe dưới sự reo hò nhiệt tình của fan hâm mộ, anh nhẹ nhàng thở ra.
Buổi chiều Ôn Phi cũng chỉ có hai lớp, sau khi tan học đang chuẩn bị Mãn Hán Toàn Tịch trong nhà, Hồ Khải và Vương Á đã đến đây từ sớm, Đinh Kỳ và Kim Tiết Cao cũng đang trên đường đến, Ôn Phi mời cả Lạc Mai và Tần Phong.
Lúc đầu, Tần Phong không có ý định đến, nhưng Lạc Mai lôi kéo hắn không đến cũng không được, không phải hắn sợ nhìn thấy Ôn Phi, mà là sợ nhìn thấy Khúc Dĩ Phồn, hắn cũng không quên năm ngoái Khúc Dĩ Phồn đã nói với hắn thế nào: “Có tôi ở đây, ai cũng đừng nghĩ đến chuyện có ý đồ với cô ấy.
”
Ôn Phi ở trong bếp gọi ra ngoài: “Không có một ai giúp tớ sao?”
Vương Á nhún vai: “Thật xin lỗi tình yêu, tất cả mọi người đều không biết làm cơm!”
Trong lòng Ôn Phi có muôn vàn con lạc đà alpaca lao nhanh qua, cửa phòng khách đột nhiên bị mở ra, đám người Vương Á, Hồ Khải quay đầu nhìn lại, Khúc Dĩ Phồn một tay xách nước uống, một tay cầm chìa khoá, đứng ở cửa nháy nháy mắt.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...