Lúc đám Hồ Khải, Đinh Kỳ, Kim Tiết Cao và Vương Á tập hợp, nội dung nói chuyện phiếm nhất định tám về Khúc Dĩ Phồn và Ôn Phi.
Hồ Khải nói: “Ôn Phi đặc biệt vì Khúc Dĩ Phồn mà học bóng rổ, trong lúc vô tình em ấy đã lỡ miệng nói ra với tôi, cô nhóc kia đã đăng kí lớp học vào kỳ nghỉ hè, chính là cái năm mà chúng ta đi bơi đó.
”
Đinh Kỳ nói: “Thành tích của Ôn Phi lợi hại đều nhờ có Khúc Dĩ Phồn đó, mỗi lần em ấy xem Khúc Dĩ Phồn chơi bóng rổ đều mang toán theo học, đem sách tiếng Anh để xem, dáng vẻ học thuộc lòng quả thật tuyệt vời!”
Vương Á nói: “Thậm chí Ôn Phi ăn đồ ăn chẳng nhận ra được sống hay chín, vì Khúc Dĩ Phồn nên mới nấu cơm, chị biết trình độ làm Mãn Hãn Toàn Tịch kia của cậu ấy, chậc chậc, tay nghề của đầu bếp kỹ sư cũng chỉ có như thế thôi!”
Kim Tiết Cao nói: “Ôn Phi kia đúng là yêu thích Khúc Dĩ Phồn nha.
”
Bốn người vây quanh cái bàn nhỏ bên trong quán trà sữa trước cổng đại học Truyền thông S, lúc nói những lời này còn có vẻ bình chân như vại gật đầu, khiến cho ba cô gái ở bàn khác đang ngậm trà sữa trong miệng nhìn sang bốn người bọn họ.
Trên khuôn mặt Dương Tuyết, Thượng Quan Dao Dao và Lâm Tiểu Phượng đầy vẻ không thể tin, nghĩ thầm quả nhiên có người theo đuổi nam thần lại không từ thủ đoạn, việc kinh khủng gì cũng có thể làm ra!
Chỉ mình Hồ Khải biết một tin tức mới nhất, tất cả đều là bởi vì hắn và Khúc Dĩ Phồn là anh em bạn bè thân thiết, một khi có gì nghĩ không ra trong tình cảm thì Khúc Dĩ Phồn sẽ gọi điện thoại cho hắn, cũng dựa vào những chuyện bát quái này, hắn mới có thể thành công hẹn Vương Á hết lần này đến lần khác, ngẫm lại đều cảm thấy mình thật không tầm thường.
Vương Á nói: “Mấy ngày qua, lúc em nhìn thấy Ôn Phi, trên mặt cậu ấy đều nở một nụ cười như hoa, quả thực giống như sợ người ta không biết cậu ấy đang yêu đương vậy.
”
Hồ Khải cũng cười: “Đợi lâu như vậy, cô vợ trẻ cũng chịu đến sắp thành bà già rồi, hiếm khi Khúc Dĩ Phồn mở mang đầu óc, biết mình đã nuôi lớn một cô gái không tầm thường, sớm ở bên nhau cũng tốt.
”
Sắc mặt của ba người Dương Tuyết, Thượng Quan Dao Dao và Lâm Tiểu Phượng lập tức giống như ăn phải thứ gì đó không sạch sẽ, kinh ngạc thốt lên: “Cái gì?”
Hồ Khải, Đinh Kỳ và Kim Tiết Cao giật nảy mình, Vương Á biết ba người này, đây là “bạn cùng phòng cũ” nghĩ hết tất cả mọi cách để loại trừ Ôn Phi, ba người này cũng không bình thường, thời gian Khúc Dĩ Phồn thực tập dài bao lâu, đồng thời thời gian Ôn Phi người ta ở bên cạnh Khúc Dĩ Phồn quả thực một đôi tay cũng không đếm được hết, ba người này còn giật mình ngạc nhiên quá mức như thế.
Vương Á chống cằm, mang theo một chút châm chọc nói: “Thượng Quan Dao Dao, mấy người cũng uống trà sữa ở đây à, thật xin lỗi ha, lúc nãy tôi cũng không thấy mấy người.
”
Sắc mặt của Thượng Quan Dao Dao có phần không tốt, cô ta buông trà sữa xuống rồi kéo hai người kia đi, cả ba không ai nhìn thấy ánh mắt của nhân viên pha trà sữa đang nhìn theo họ.
Sau khi làm xong một ly thức uống nóng, cô ấy đặt trà sữa trước mặt Đinh Kỳ, Đinh Kỳ ngẩng đầu nói một tiếng cảm ơn, sau đó dừng lại: “Tiêu Nhã Đình?”
Tiêu Nhã Đình nhìn quần áo nhân viên phục vụ trên người mình, mà mấy người khác nam thì Âu phục giày da, nữ thì váy dài giày cao gót, cô ấy cười hơi xấu hổ: “Đã lâu không gặp mọi người.
”
Trước kia Hồ Khải từng nghĩ, nếu như Tiêu Nhã Đình cứ luôn nịnh nọt Vu Tuệ Tuệ, Vu Tuệ Tuệ cũng vui vẻ nhàn nhã dẫn theo cô ấy bên người, chỉ cần Vu Tuệ Tuệ giả tạo tốt, nhất định Tiêu Nhã Đình cũng sẽ ké được chút hào quang.
Chỉ là lúc này nhìn qua lại không thấy giống mình từng suy nghĩ, dễ thấy Tiêu Nhã Đình đã làm việc ở đây lâu rồi, Vương Á chưa từng gặp cô ấy, không biết cũng là bình thường.
Kim Tiết Cao cũng cảm gặp mặt như thế này có chút xấu hổ nên hỏi một câu: “Thành phố S là quê cậu đúng không?”
Tiêu Nhã Đình gật đầu, thành phố S thật sự là quê của cô ấy, trước kia lúc trung học cơ sở được thành tích tốt mới thi đến trường cấp ba trọng điểm ở thành phố S, kết quả thi đại học lại bị Vu Tuệ Tuệ lây bệnh cảm, mặc dù không nghiêm trọng, nhưng quả thật cũng ảnh hưởng đến việc phát huy làm bài thi, cho nên tốt nghiệp đại học hạng ba cũng không tìm được công việc gì tốt.
“Cậu cũng đừng vội, ngồi xuống nói chuyện cũ một lúc đi.
” Đinh Kỳ vỗ vỗ vị trí bên cạnh, cũng chen sát vào mấy người kia, Tiêu Nhã Đình lắc đầu: “Tôi còn phải làm việc nữa, chờ khi rảnh lại nói chuyện với mọi người.
”
Hồ Khải nhìn bóng lưng của Tiêu Nhã Đình, lắc đầu, nhỏ giọng nói một câu: “Cảnh còn người mất.
”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...