Ngày thứ hai sau khi về nước, Chúc Dĩ Lâm không rời giường, nằm trong chăn đến tận mười hai giờ trưa.
Lúc Ôn Nhàn đến, hết sức kinh hãi.
—— Là Lục Gia Xuyên mở cửa cho chị.
“Cậu làm sao thế này?” Ôn Nhàn đứng ở cửa phòng ngủ, nhìn chằm chằm Chúc Dĩ Lâm với biểu cảm “Hôm nay là lần đầu tiên tôi biết cậu”.
Chính chủ Chúc Dĩ Lâm không hề biết xấu hổ, tựa vào đầu giường thảnh thơi lật sách. Trong tay anh cầm một cuốn sách văn học nước Pháp, tiện tay mua lúc quay chương trình, tiếng Pháp gốc. Anh biết một chút xíu tiếng Pháp, không thể đọc hiểu dễ dàng, nhưng tra từ điển thì cũng đọc được đại khái.
Ôn Nhàn kinh ngạc trước sự nhàn nhã của anh, nhất thời cạn lời.
Chúc Dĩ Lâm bị chị nhìn chằm chằm một lúc lâu, cuối cùng cũng nhớ ra mình làm gì, chủ động hỏi: “Chị có việc à? Đến đưa kịch bản cho tôi?”
“Không.” Ôn Nhàn vào cửa, tiện tay kéo ghế ngồi xuống, “Gần đây không có kịch bản hay, có hai cái xem cũng tàm tạm, nhưng đều không hợp với cậu. Tôi đến nói chuyện với cậu thôi, sắp tới cậu có dự định gì?”
Chúc Dĩ Lâm nói: “Tôi có dự định gì được, như thường thôi.”
Ôn Nhàn cứng họng, không nhìn ra điểm nào trên người anh “như thường” nữa. Trước đây anh không có tình trạng này, hồi ấy thông báo đầy ắp, một ngày chỉ ngủ được mấy tiếng, thời gian còn lại không phải đang kinh doanh thì là đang trên đường đi kinh doanh, anh cũng không oán hận nửa lời.
Chúc Dĩ Lâm vẫn luôn là đại diện gương mẫu trong giới, nhưng sáng hôm nay Đàm Tiểu Thanh nói với Ôn Nhàn, Chúc Dĩ Lâm muốn tiếp tục nghỉ ngơi, từ chối hết tất cả những công việc đã xếp cho anh.
Ôn Nhàn không nhịn được muốn đến xem thử, có phải Lục Gia Xuyên đã dụ dỗ khiến anh trở thành một người không có chí cầu tiến rồi không?
Thế nhưng, điều khiến chị khiếp sợ, là chỉ có mình Chúc Dĩ Lâm nhàn rỗi, Lục Gia Xuyên lại bận rộn làm việc trong thư phòng, mở cửa cho chị xong liền mặc kệ bọn họ.
Ôn Nhàn liếc về phía thư phòng, hạ giọng, nói với Chúc Dĩ Lâm: “Giờ cậu thế này, giống tên ăn bám lắm.”
Chúc Dĩ Lâm mất hứng: “Sao tôi lại ăn bám? Tôi không tiêu một đồng nào của em ấy, còn nuôi em ấy. Bây giờ em ấy đang ở nhà tôi, ăn của tôi, còn đòi tôi dỗ dành, chị nói lại xem ai ăn bám ai?”
Ôn Nhàn: “…”
“Tốt lắm, cậu hoạt bát hơn trước đây nhiều.” Ôn Nhàn nhịn không được bình luận.
Chúc Dĩ Lâm tán thành quan điểm này, gật đầu, sau đó gấp sách lại, xuống giường đóng cửa phòng ngủ, khẽ giọng nói: “Tôi có chút chuyện muốn hỏi thăm, chị biết giờ Lục Phinh Đình đang làm gì không? Có tin tức không? Bát quái cũng được.”
Ôn Nhàn sửng sốt, ý thức được động tác cố ý đóng cửa của anh là để tránh Lục Gia Xuyên, không khỏi cũng hạ thấp giọng theo: “Tôi biết. Ban đầu tôi tưởng rằng cô ta ra nước ngoài rồi, nhưng tuần trước cô ta lộ diện ở một tiệc rượu, nghe nói cô ta muốn tìm cơ hội Đông Sơn tái khởi, đang lôi kéo quan hệ. Nhưng thêu bao nhiêu hoa trên gấm, ai chịu giúp cô ta khi gặp nạn? Cô ta rõ ràng đã bị Lục Gia Xuyên chèn ép, làm gì cũng bị khó dễ, nào dễ tái khởi? —— Sao cậu lại đột nhiên muốn hỏi thăm về cô ta?”
Chúc Dĩ Lâm dừng một lát: “Có chút việc riêng, tôi muốn gặp mặt chị ta.”
“Việc riêng?” Ôn Nhàn ngỡ ngàng hai giây.
Đúng lúc này, cửa phòng ngủ đột nhiên bị người từ bên ngoài đẩy ra, Lục Gia Xuyên mặt mày khó chịu đứng ở cửa ra vào: “Đóng cửa làm gì?”
“Sợ ảnh hưởng công việc của em.” Chúc Dĩ Lâm mặt không đổi sắc nói.
Lục Gia Xuyên đến gần, không e ngại chút gì, hôn anh ngay trước mặt Ôn Nhàn, ngang như cua: “Không được đóng cửa. Em phải giám thị anh, sao anh có thể ở riêng với người ngoài sau lưng em?”
“Người ngoài” Ôn tổng quay mặt đi, cảm nhận sâu sắc nơi này không nên ở lâu, chị cầm túi đứng lên: “Tôi có việc đi trước đã, chúng ta liên lạc qua điện thoại sau.”
Chúc Dĩ Lâm gật đầu.
Ôn Nhàn rời khỏi nhà bọn họ như bay.
Hồng Thành tháng bảy đã nóng lên, Chúc Dĩ Lâm mặc áo ngủ dài tay bật điều hòa, cùng ăn kem với Lục Gia Xuyên.
Lục Gia Xuyên cảm thấy thư phòng cách Chúc Dĩ Lâm quá xa, đặc biệt kê một cái bàn trong phòng ngủ để xử lý công việc. Hắn nói thẳng, những ngày ra ngoài chơi đã trễ nải rất nhiều chuyện, bây giờ công việc chồng chất như núi, hắn phải nhẫn nại xử lý từng việc một.
Chúc Dĩ Lâm cắn cây kem, nghiêm túc quan sát hắn.
Ngạc nhiên phát hiện, nét mặt khi xem tài liệu công việc của hắn không khác lúc trước làm đề toán là bao, đều khổ não, có phần mất kiên nhẫn, nhưng rất chăm chú, sẽ không mất tập trung, dù nét mặt rõ là không vui cũng không thất thần, vẫn luôn chiến đấu với giấy và chữ trước mắt, đến khi chinh phục được chúng.
Bao nhiêu năm nay, để đi đến bước này, em ấy đã rất nỗ lực phải không?
Hận ai đó rất dễ dàng, nhưng ôm nỗi hận đó trong lòng, sống qua đêm này lại đêm kia cô tịch, không biết đã chịu khổ bao nhiêu mới có thể có được quyền lực sửa đổi mọi thứ, em ấy không mệt sao?
Tha thứ quả thực rất khó, nhưng trốn tránh nhẹ nhõm nhiều hơn kiên trì mà?
Trong lòng em ấy rốt cuộc có nỗi hận mạnh mẽ đến nhường nào mới có thể có được động lực không dứt, chống đỡ em ấy không chạy trốn, luôn tiến lên phía trước. Có lẽ trong đó không chỉ có hận, còn có yêu và nhung nhớ, phải không?
Chúc Dĩ Lâm bất cẩn cắn vỡ cây kem, “rắc” một tiếng, Lục Gia Xuyên ngẩng đầu nhìn anh: “Anh nhìn em làm gì?”
“Thấy em đáng yêu.” Chúc Dĩ Lâm nói, “Hay em về công ti làm việc đi? Trong nhà không tiện lắm, lát nữa anh cũng phải đến công ti một chuyến, không ở bên em được.”
“Anh đến công ti làm gì?” Lục Gia Xuyên chỉ nắm bắt trọng điểm hắn chú ý.
Chúc Dĩ Lâm đáp: “Bàn chút chuyện với Ôn Nhàn, sao em quản cả công việc vậy?”
“Đâu có, em hỏi thôi.” Lục Gia Xuyên lầm bầm một tiếng, thẳng thắn với anh, “Em rất muốn nhìn anh chằm chằm mọi lúc, nhưng anh không thích nên em nhịn, bây giờ đang định bỏ tật xấu này, sau này không nhìn anh chằm chằm như vậy nữa, em có tốt không? Anh, mau khen em đi.”
“Tốt tốt tốt.” Chúc Dĩ Lâm tới gần, tặng một nụ hôn lạnh băng lên môi hắn.
Lục Gia Xuyên liếm môi, nếm hương vị trong miệng hắn: “Cây của anh vị xoài à?”
“Ừ.” Chúc Dĩ Lâm lại hôn hắn lần nữa, quay về chủ đề ban nãy, “Nhìn chằm chằm anh suốt cũng được, không cần sửa, anh không để bụng.”
“Thật không?”
“Em vui là được.” Chúc Dĩ Lâm xuống giường thay quần áo, lấy ra một bộ tây trang ra từ trong tủ quần áo. Lục Gia Xuyên rất vui lòng giúp anh mặc, thế là đến gần, tự tay thắt caravat cho anh, vừa thắt vừa hôn anh. Chúc Dĩ Lâm bị đẩy tới trước tủ quần áo, ngửa ra sau, Lục Gia Xuyên hôn càng mạnh mẽ.
Hôn môi mọi lúc mọi nơi, là chuyện không thể khống chế.
Bất kể câu trước đó bọn họ đang nói chuyện gì, Lục Gia Xuyên cũng có khả năng bất chấp dính lên, dùng hành động để kết thúc chủ đề.
Chúc Dĩ Lâm có khi cảm thấy phiền lòng, nhưng sau phiền lòng là hưởng thụ.
Anh phát hiện, tình yêu khiến người ta ngu ngốc là thật. Gần đây đầu óc anh không được thông minh cho lắm, bệnh hay quên nặng hơn, có lẽ vì Lục Gia Xuyên lắc lư trước mắt anh một ngày hai tư tiếng, khiến anh không ngừng phân tâm, toàn không nhớ ra mình đang định làm gì, cứ động não là động ra một Lục Gia Xuyên.
Như vậy có vẻ không tốt.
Nhưng đây dường như là cuộc sống lý tưởng của anh trước đây, năm xưa khi anh yêu thầm, một là thiếu tiền, hai là thiếu tình yêu của người trong lòng, bây giờ cả hai đều không còn thiếu nữa, cũng miễn cưỡng coi như công thành danh toại, cuộc đời viên mãn cũng chỉ vậy mà thôi.
Tâm trạng Chúc Dĩ Lâm rất tốt, chuyện anh sầu lo duy nhất là tâm trạng Lục Gia Xuyên có khả năng không tốt như anh.
Anh nghĩ ngợi, cảm thấy có chuyện nên nói thẳng, không nên giấu giếm Lục Gia Xuyên cho lắm. Thế là sau khi nụ hôn này kết thúc, cân nhắc tìm từ một lát, anh cẩn thận nói: “Vừa rồi anh đã hỏi thăm tình hình chị em từ phía Ôn Nhàn, anh muốn gặp chị ta, em thấy được không?”
Lục Gia Xuyên sững sờ: “Gặp chị ta làm gì? Anh lo chuyện tư liệu trong tay chị ta sao? Em sẽ giải quyết, anh đừng sợ ——”
“Không phải.” Chúc Dĩ Lâm ngắt lời hắn, “Anh muốn nói với chị ta về chuyện của em.”
“…”
Lục Gia Xuyên sắc mặt khó coi: “Tìm chị ta nói làm gì? Anh muốn biết gì, tự em nói cho anh không được à?”
“Anh cảm thấy em không vui.” Chúc Dĩ Lâm nói, “Anh muốn nghĩ cách để em vui lên.”
“Anh gặp mặt chị ta thì em vui à?”
“Em nói chuyện cho tử tế, đừng hằn học với anh như vậy.”
“…”
Lục Gia Xuyên không lên tiếng nữa, thần sắc trầm mặc giống như một áng mây mưa, ẩn chứa vô vàn sấm chớp sắp đánh ra. Phản ứng của hắn mạnh như vậy lại khiến Chúc Dĩ Lâm bất ngờ: “Em vẫn căm ghét chị ta như vậy sao? Chị ta đã sa sút đến thế rồi, em không thấy giải tỏa được chút nào sao?”
“Không, trước đây em thích gì, chị ta liền muốn cướp thứ đó, không ăn được thì đạp đổ, dù gì đi nữa cũng không muốn để em vui vẻ. Bây giờ em thích anh, chị ta còn định dùng anh để uy hiếp em? Chị ta nghĩ hay lắm —— Anh không được gặp chị ta.”
“Được rồi, là anh nghĩ nhiều.” Chúc Dĩ Lâm bất đắc dĩ, “Anh vốn định nói chuyện tử tế với chị ta, xem xem có thể thúc đẩy hai người hòa giải không —— Em đừng kích động, nghe anh nói hết đã. Anh không quan tâm chị ta sống hay chết, nhưng giờ dồn chị ta đến đường cùng thì em cũng không vui sướng hơn được. Lòng em vẫn luôn nhớ những chuyện kia, không bỏ qua cho bản thân được, cứ coi như chị ta chết đi, em vui được sao? Anh không hi vọng em tha thứ cho chị ta, nhưng em nên tha thứ cho chính mình, đừng cứ thấy cái tên Lục Phinh Đình là không vui nữa.”
Lục Gia Xuyên gật đầu: “Anh nói đúng, nhưng anh là đồ sóng não thánh mẫu, anh. Em và chị ta không phải người có thể ngồi xuống hòa giải, không phải em giẫm chết chị ta thì cũng là chị ta giẫm chết em. Chị ta sẽ không nhận sự bố thí của em, ngược lại cũng không thể.”
“…”
“Anh đừng quan tâm nữa.” Lục Gia Xuyên lại đẩy Chúc Dĩ Lâm đến tủ quần áo, làm nũng với anh, “Nếu anh lo em không vui vẻ thì yêu em thêm chút nữa, anh hôn em đi, nha.”
Chúc Dĩ Lâm không cãi lại được, chỉ đành nghe lời hôn hắn.
Lục Gia Xuyên hài lòng, lại ôm anh hôn môi, hôn đủ mới chịu thả anh ra ngoài, trước khi chia tay còn dặn đi dặn lại, không cho anh gặp Lục Phinh Đình, luôn miệng nói “Con mụ Lục Phinh Đình kia rất háo sắc, nhìn thấy người thật của anh sẽ đổ đứ đừ.”
Chúc Dĩ Lâm vừa buồn cười vừa cạn lời, hóa ra nói cả buổi, là hắn lo chuyện này, những cái khác đều là vịn cớ.
Hơn hai giờ chiều, Chúc Dĩ Lâm cuối cùng cũng ra ngoài.
Thời gian qua lâu, Đàm Tiểu Thanh lại trở về cương vị công việc, thái độ rất niềm nở, gặp mặt liền vụng về nịnh hót: “Anh, hình như anh gầy đi rồi, đẹp trai hơn tháng trước.”
“Cám ơn.” Chúc Dĩ Lâm nhìn cô, phát hiện Đàm Tiểu Thanh đã béo, xem ra cô đã hưởng thụ kỳ nghỉ hơn một tháng này rất thoải mái.
Hai người cùng lên xe, giống như mọi khi, để tài xế lái xe đến công ti.
Trên đường, Chúc Dĩ Lâm vẫn nhớ đến chuyện ban nãy. Anh đã đáp ứng với Lục Gia Xuyên rằng không gặp Lục Phinh Đình thì không thể đi gặp, nếu không cục cưng to đầu trong nhà sẽ dỗi.
Nhưng anh không ngờ, anh không gặp Lục Phinh Đình, người kia lại chủ động đến tìm hắn.
Điện thoại gọi vào máy Đàm Tiểu Thanh, Đàm Tiểu Thanh nối máy xong thì hỏi anh có đáp hay không, Chúc Dĩ Lâm do dự một hồi, không nhịn được liền nhận điện thoại.
Đầu bên kia là một giọng nữ lạnh lùng, ngữ điệu có phần khác biệt nhưng hiệu quả lại không khác gì Lục Gia Xuyên với người ngoài, khách khí đến mức rất giả tạo: “Cậu Chúc, tôi là chị của Lục Gia Xuyên, có rảnh rỗi trò chuyện đôi câu không?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...