Khi tỉnh dậy vào sáng hôm sau, Chúc Dĩ Lâm ngẩn ngơ đến mức không rõ hôm nay ngày nào. Cộng thêm ảnh hưởng của múi giờ lệch, anh ngây ra trên giường một lúc lâu mới nhớ ra mình đang ở chỗ nào, đêm qua đã phát sinh chuyện gì.
Theo thời gian ở đây, hiện tại đã là 1 giờ chiều, trên giường chỉ có mình anh.
Anh mò được điện thoại di động bên gối, phát hiện Lục Gia Xuyên đã gửi tin nhắn Wechat cho anh ——
“Em đi thu chương trình rồi, dậy thì gọi em, yêu anh.”
Cuối dòng chữ được bổ sung một emo trái tim, còn có một “nụ hôn”.
Chúc Dĩ Lâm đau đầu, chỗ nào trên người cũng đau, khi ngồi dậy có phần không vững, vừa dùng lực đùi, bắp đùi liền khẽ run, eo thì bủn rủn, ngay cả cổ cũng xót, Lục Gia Xuyên đúng là muốn giết người.
Anh lại đọc lại tin nhắn kia, ánh mắt dừng ở ba từ “thu chương trình”, mãi mới ý thức được mình đã bỏ lỡ buổi quay hôm nay.
Anh gửi tin nhắn cho Lục Gia Xuyên: “Mọi người đi đâu rồi, đạo diễn có hỏi anh không?”
Lục Gia Xuyên làm việc cũng không quên dùng điện thoại, chưa đến một phút đã trả lời anh: “Anh dậy rồi à? Đừng lo, em xin nghỉ cho anh rồi.”
“…”
Công việc này xin nghỉ kiểu gì? Bọn họ quay chương trình thực tế, nếu như có khách mời nào khó chịu trong người không thể ra ngoài, ban tổ chức cũng sẽ tới phòng người đó quay một đoạn, để khán giả biết khách mời này đã ngã bệnh, đây cũng là một phần của “chân thực”.
Bây giờ anh vắng nguyên một ngày, hoàn toàn không lộ mặt ra ống kính, đến lúc chiếu thì cắt ghép thế nào? Khán giả sẽ không nghĩ nhiều sao?
Cũng chịu, nghĩ thì nghĩ thôi, còn làm sao được nữa?
Chúc Dĩ Lâm ngáp một cái, lại nằm xuống gối, gõ chữ chậm rì rì: “Mấy giờ các em kết thúc?”
Lục Gia Xuyên trả lời còn nhanh hơn ban nãy: “Anh nhớ em rồi?”
Còn gửi một meme mèo con ra bộ đáng yêu.
Chúc Dĩ Lâm nhớ đến hành vi ác liệt của hắn đêm qua mà hận nghiến răng, nhìn con mèo này cũng thấy trông đến là thiếu đòn, nhưng vất vả mãi mới lột được lớp da giả trên người Lục Gia Xuyên xuống, quan hệ của bọn họ đang nồng nhiệt, Chúc Dĩ Lâm không muốn đè nén sự kiêu ngạo của hắn, chỉ đành “bấm bụng chịu” nói: “Ừ, nhớ em rồi, mau về với anh đi.”
Lục Gia Xuyên gửi một hàng emo “nụ hôn” dài.
Đột nhiên lại nói: “Đúng rồi, sáng hôm nay Ôn Nhàn gọi điện đến, em nghe giúp anh rồi, được không?”
Chúc Dĩ Lâm bó tay, nghe cũng nghe rồi, bây giờ còn hỏi được hay không làm gì? Lục tổng đúng là giả trân.
“Được, chị ấy nói gì vậy?” Chúc Dĩ Lâm hỏi.
Lục Gia Xuyên đáp: “Không có gì, chỉ hỏi anh gần đây tâm trạng ra sao, chơi vui không? Em bảo chị ta yên tâm, Chúc Dĩ Lâm ở bên tôi vui lắm, không mướn quan tâm bạn trai người ta.”
Chúc Dĩ Lâm: “…”
Lục Gia Xuyên hết sức hùng hồn: “Không phải anh nói sao? Nếu em ghét ai, anh sẽ mắng người đó với em.”
Chúc Dĩ Lâm: “Em ghét Ôn Nhàn?”
Lục Gia Xuyên: “Đúng, em còn ghét Đàm Tiểu Thanh, mấy người xung quanh anh rõ phiền, bọn họ không thích em.”
“…”
Hóa ra hắn cảm nhận được.
Cũng phải, người nhạy cảm như hắn sao lại không cảm giác được người khác có thiện chí hay ác ý với hắn?
Nhưng Đàm Tiểu Thanh và Ôn Nhàn cũng chưa hẳn quá ghét hắn, so với ghét, chẳng bằng nói là có phần sợ hắn thì đúng hơn. Trong mắt người ngoài, hắn sớm nắng chiều mưa, lại còn nhiều vốn, có thể mặc sức làm bậy.
Chúc Dĩ Lâm không để tâm, quan hệ giữa Lục Gia Xuyên và Ôn Nhàn Đàm Tiểu Thanh tốt hay không cũng không quan trọng, chẳng ảnh hưởng được cái gì.
Chúc Dĩ Lâm dỗ hắn vài câu, bảo hắn chuyên tâm quay chụp, đừng tăng độ khó cho ban tổ chức, sau đó đặt điện thoại xuống, lại buồn ngủ.
Đêm qua thực sự làm quá nóng bỏng, anh vừa nhắm mắt lại, trong đầu lại không tự chủ mà bắt đầu hiện lên cảnh tượng. Sau đó bọn họ rửa sạch trong phòng tắm, lau khô nước trên người, quay về giường lại hôn một lát nữa.
Lục Gia Xuyên tỏ vẻ thỏa mãn, ôm anh vuốt ve.
Chúc Dĩ Lâm nhớ loáng thoáng hắn trò chuyện với mình, nói đến tương lai, hình như có hỏi anh, muốn làm diễn viên cả đời sao? Kế hoạch định khi nào về hưu, sau khi về hưu có muốn cùng về Giang Thành dưỡng già hay không?
Khi ấy Chúc Dĩ Lâm ý thức mơ hồ, đầu óc không nghĩ ngợi được, lại trả lời thật lòng.
Chúc Dĩ Lâm nói: “Không biết, có lẽ đợi khi anh giành được tất cả những giải thưởng có thể giành thì không muốn làm nữa, đến lúc đó phải nhờ em nuôi anh rồi.”
Lục Gia Xuyên rất vui: “Giải có mua được không? Em nghe nói có thể cơ cấu nội bộ, em đi hối lộ ban giám khảo nhé.”
Chúc Dĩ Lâm cau mày: “Em đừng phá.”
“Em đùa thôi.” Lục Gia Xuyên cố tình dụi cái đầu xù tóc của hắn vào cổ Chúc Dĩ Lâm, “Em biết, Chúc Dĩ Lâm là diễn viên tốt nhất, tương lai phải lưu danh lịch sử nền điện ảnh, em còn lâu mới dùng thủ đoạn mờ ám vấy bẩn tên tuổi anh.”
Chúc Dĩ Lâm không mở được mắt ra.
Lục Gia Xuyên đến gần hôn anh, còn nhớ rõ anh đã từng đạt được giải gì hơn cả anh, nói mà rất xót xa: “Anh còn chưa làm ảnh đế nữa, anh.”
“…”
Cũng không phải chưa làm, nhưng các giải thưởng “Nam diễn viên chính xuất sắc nhất” cũng khác nhau, có giải có sức nặng, có giải lại khá vô nghĩa, chịu ảnh hưởng của tư bản và nhân khí ở mức độ nhất định.
Trong khuôn mẫu khống bình của fan Chúc Dĩ Lâm, anh là “người đoạt giải ảnh đế trẻ tuổi nhất trong nước”, “đỉnh lưu thiên phú vượt trội”, “TOP nỗ lực kính nghiệp hoàn mỹ”, “thành tích át vía ba thế hệ trước sau”… Một đống tag trâu bò oanh liệt được gắn lên người anh, nâng anh thành thần tiên.
Nhưng trên thực tế, Chúc Dĩ Lâm thật sự không may mắn ở hạng mục giải thưởng. Năm anh vừa ra mắt, là người mới tràn đầy năng lực, nhận ngay giải thưởng Nam chính xuất sắc nhất, tên nổi như cồn. Nhưng giải đó là giải có uy tín thấp nhất trong giới điện ảnh, nhìn thì đẹp, thực ra cũng chỉ có thế.
Sau đó anh tiến bộ nhanh chóng, diễn xuất tốt hơn, vận may cũng tệ hơn. Khi bình bầu giải hằng năm, nếu không đụng phải tác phẩm danh tiếng của nghệ sĩ tiền bối lớn tuổi thì cũng là ban giám khảo úng não, cho rằng anh đẹp quá khiến người ta thoát vai, không bỏ phiếu cho anh.
Năm ngoái còn quá đáng nữa, phim của anh đem đi tranh giải Kim Lung, chỉ thua ảnh đế một phiếu, ban giám khảo nói: “Mặc dù so ra thì Chúc Dĩ Lâm diễn hay hơn, nhưng hai năm nay anh không có tiến bộ, tôi nghĩ trao giải cho anh không hợp lý lắm.”
Sau khi bực tức, Chúc Dĩ Lâm nghi rằng mình bị chĩa mũi dùi.
Anh càng thể hiện ưu tú, yêu cầu của thế giới này với anh càng cao, như thể duy trì 100 điểm mọi bộ phim là lẽ đương nhiên vậy, chưa đột phá đến 120 điểm thì chứng tỏ anh không ổn.
Ôn Nhàn an ủi anh, giải thưởng không phải là tất cả, diễn xuất của anh đều được mọi người thấy, để lại tác phẩm mới quan trọng nhất. Diễn viên lưu danh nhờ tác phẩm, không nhờ danh sách giải thưởng.
Dù nói vậy, Chúc Dĩ Lâm cũng không thể hoàn toàn không để ý giải thưởng.
Như anh nói, đợi đến khi anh giành được tất cả giải thưởng mình muốn, diễn ổn tất cả những loại hình muốn diễn, không còn chấp niệm gì nữa, thì có thể cân nhắc tránh bóng.
Về Giang Thành dưỡng già…
Có vẻ là lựa chọn tốt.
Nhưng bọn họ còn chưa tới 30 tuổi đã bắt đầu lên kế hoạch dưỡng lão, Lục Gia Xuyên rốt cuộc mắc bệnh gì mà cân nhắc xa xôi vậy?
Chúc Dĩ Lâm suy nghĩ vẩn vơ một hồi, lại ngủ thiếp đi.
Khi tỉnh lại nữa, anh bị đánh thức.
Không biết Lục Gia Xuyên đã vào phòng từ lúc nào, lại lên cơn dính người, lặng lẽ lên giường, chen sang bên cạnh hôn anh.
“…” Chúc Dĩ Lâm đang ngủ say thì thấy ngạt thở, vừa mở mắt ra đã bị ấn hai tay xuống, đè chặt trên gối, không phản kháng nổi.
Lục Gia Xuyên vừa hôn anh vừa nói: “Em thích cảm giác này lắm.”
“Cảm giác gì?”
“Khi em đi anh nằm trên giường tạm biệt em, lúc em về, anh vẫn nằm trên giường đợi em.” Lục Gia Xuyên hạ thấp giọng, ghé sát bên tai anh, uốn éo gọi anh, “Anh chính là cô vợ xinh đẹp bị xích trên giường của em, ban ngày em ra ngoài kiếm tiền nuôi anh, ban đêm trở về ——”
Áo ngủ của Chúc Dĩ Lâm lại bị cởi ra, dưới quần tây trang của hắn phồng lên một cục, chọc vào đùi anh, nụ hôn ướt át quấn lấy vành tai anh, liếm đến mức anh run rẩy khắp người, giọng nói sến có thể vắt ra được nước đường, ngữ khí lại hạ lưu, “… đích thân đút anh no.”
“…”
Chúc Dĩ Lâm nghi ngờ sớm muộn mình cũng sẽ bị Lục Gia Xuyên chơi chết.
Nhưng thế công này khiến người ta quá khó chống cự, cơn đau trên người anh còn chưa đỡ đã bị dụ dỗ tiếp, nghiện còn ngại phối hợp với tên đầu sỏ, lại làm một nháy nữa trên giường.
Khi kết thúc, Chúc Dĩ Lâm vừa mệt vừa đói, sắp bất tỉnh đến nơi.
Lục Gia Xuyên kêu khách sạn vào đưa đồ ăn, đích thân ôm anh, đút anh ăn từng thìa cháo.
Mí mắt Chúc Dĩ Lâm cũng lười nhấc, máy móc há miệng, phối hợp với tuần suất cho ăn của Lục Gia Xuyên, chậm rãi ăn.
Anh càng buông xuôi, Lục Gia Xuyên càng ác liệt, sau khi đút mấy thìa, thấy anh nhắm mắt, chỉ há miệng, liền đột nhiên lấy thìa ra, đưa ngón tay cho anh cắn.
Chúc Dĩ Lâm nhất thời không để ý, ngậm lấy ngón trỏ của Lục Gia Xuyên, tên kia cố ý thọc vào bên trong, ánh mắt nhìn anh cũng có màu sắc.
“…” Chúc Dĩ Lâm nghi ông tổ này còn muốn chơi tiếp, thế thì chắc anh chết thật. Anh cố sức nhả ngón tay đang làm loạn kia ra, cảnh cáo, “Em đàng hoàng giùm, anh không muốn ngày mai cũng không xuống được giường.”
“Liên quan gì?” Lục Gia Xuyên không thèm để ý chút nào.
Chúc Dĩ Lâm đáp: “Liên tục hai ngày quay không hoạt động cùng các em, khán giả nghĩ anh thế nào?”
“Khán giả đã biết rồi mà.” Lục Gia Xuyên đặt cả bát lẫn thìa xuống, đưa điện thoại cho anh xem: “Hôm nay lúc quay chúng ta có hoạt động tương tác trực tuyến, có fan phát hiện anh vắng mặt, hỏi thăm tình tình anh, ban tổ chức bảo em trả lời, em nói thẳng luôn.”
“… Em nói thế nào?”
“‘Tối hôm qua phòng tôi có côn trùng, bất đắc dĩ đành phải ở nhờ phòng Chúc Dĩ Lâm. Anh Lâm người đẹp còn lương thiện, nhường giường cho tôi ngủ, mình thì ngủ sofa. Kết quả, bất cẩn cảm lạnh trên sofa, vậy nên hôm nay lên cơn sốt, không ra ngoài được’.”
Chúc Dĩ Lâm: “…”
Chúc Dĩ Lâm ngắm anh: “Anh có để bụng em nói như vậy trên mạng không?”
“Không.” Chúc Dĩ Lâm không rõ lắm, “Tại sao phải để bụng? Mấy câu đó thì có vấn đề gì?”
Lục Gia Xuyên lập tức tỏ nét mặt “anh đúng là người ngoài ngành”: “Đương nhiên có vấn đề! Em ám chỉ với fan là chúng ta đã ngủ chung đó, mấy cái còn lại cần em nói nữa hả? Fan CP có thể viết ra một trăm tám mươi bộ fanfic em lừa anh lên giường thế nào!”
Chúc Dĩ Lâm: “?”
Lục Gia Xuyên cầm lấy điện thoại anh, mở tài khoản Weibo chính của anh ra, chọn siêu thoại Gia Lâm, lướt đến một trang truyện nằm top cho anh xem: “Truyện này viết không tệ, anh, anh like cho em ấy được không?”
“… Không hay đâu.” Chúc Dĩ Lâm cảnh giác.
Lục Gia Xuyên đáp: “Anh like một cái thôi rồi bỏ, coi như trượt tay ấy. Em muốn cổ vũ em ấy.”
Lục Gia Xuyên tỏ vẻ u buồn, gục vào vai anh giả vờ đáng thương: “Bên cạnh anh không có ai thích em, fan anh cũng không thích em, cả thế giới đều hi vọng em có thể cách xa anh ra, chỉ có bọn họ ủng hộ tình yêu của chúng ta. —— Anh xào giúp em nha, được không?”
Chúc Dĩ Lâm: “…”
Vừa mới làm hòa, tên tai họa này vẫn không đổi bản tính, lại bắt đầu hại nước hại dân rồi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...