Chúc Dĩ Lâm không muốn khiến Lục Gia Xuyên lo cho mình, liền tỏ vẻ thật thoải mái, nhưng anh cầm di động suốt ngày —— Trước đây di động của anh đều đưa cho Đàm Tiểu Thanh bảo quản.
Đàm Tiểu Thanh không biết đã phát sinh chuyện gì, cảm thấy căng thẳng theo bản năng vì sự khác lạ của Chúc Dĩ Lâm.
Bây giờ cô đã tâp thành hai thói quen, mỗi khi Chúc Dĩ Lâm khác thường, cô sẽ quan sát Lục Gia Xuyên, xem xem có phải là vấn đề Lục Gia Xuyên gây ra hay không.
Nhưng lần này cô đã thất vọng, Lục Gia Xuyên bình thường đến mức không thể bình thường hơn, hơn nữa còn có vẻ rất đần độn, lại làm như không thấy Chúc Dĩ Lâm đang lo nghĩ.
Hắn không nhận ra sao?
Đàm Tiểu Thanh có phần bối rối, ngay khi cô đang lén quan sát Lục Gia Xuyên, Lục Gia Xuyên phát hiện được ánh nhìn của cô, đôi mắt mang theo nụ cười liếc sang, chăm chú nhìn cô mấy giây. Trái tim Đàm Tiểu Thanh bỗng nhiên nhảy dựng lên, vội vàng dời tầm mắt về, không dám nhìn nữa.
Cô từng nghĩ, hay là nhắc nhở Chúc Dĩ Lâm, "Bạn trai anh trà xanh lắm, trước mặt một kiểu sau lưng một kiểu"?
Nhưng cô không dám nói, hơn nữa cũng không hiểu Lục Gia Xuyên, có lẽ hắn không đến mức tệ hại như cô nghĩ, chỉ là thích giở thủ đoạn làm nũng với bạn trai chút mà thôi, là tình thú, cô mà đi nói xấu thì rất giống châm ngòi ly gián, vô đạo đức.
Huống chi, cô và Chúc Dĩ Lâm là quan hệ thuê làm, cô không cần thiết phải dính líu đến việc riêng của Chúc Dĩ Lâm, làm người vẫn nên bớt tìm phiền toái cho bản thân thôi.
Đàm Tiểu Thanh sợ sệt lùi về, Chúc Dĩ Lâm và Lục Gia Xuyên đang quay cảnh cuối cùng của ngày hôm nay.
Lục Gia Xuyên không giống Triệu Tư Đồng, hắn biết diễn hơn, hơn nữa còn là người yêu thực sự của Chúc Dĩ Lâm, diễn cảnh thân mật không câu nệ, cảnh nào cũng diễn một lần là qua. Trình Giải Thế khen Chúc Dĩ Lâm mãi phát chán rồi, nhìn diễn xuất tinh xảo của anh Chúc nhiều cũng thành quen, thế là những lời khen kia liền đổ lên người Lục Gia Xuyên.
Trình Giải Thế nửa thành khẩn nửa nói quá: "Cậu Lục, cậu thật sự chưa từng học biểu diễn chứ? Cậu đúng là thiên tài quá đi mất, cậu trời sinh ăn bát cơm này đó!"
Lục Gia Xuyên lúc tâm trạng đang tốt rất dễ nói chuyện: "Vậy sao? Cũng được thôi, nếu như đạo diễn Trình cảm thấy tôi diễn không tệ, lần sau anh mà tìm Chúc Dĩ Lâm quay phim nữa, nhớ gọi cả tôi."
Trình Giải Thế ngẩn ra, không ngờ hắn sẽ nói như vậy, đáp như đang giỡn: "Cậu quay cùng với Chúc đại minh tinh, chỉ có thể diễn phụ cho cậu ấy thôi, làm vậy chi? Tôi quay cho cậu một bộ nam chính riêng nhé, hai người đều sẽ không làm trễ nải nhau."
"Khỏi cần." Hôm nay đã xong việc, bọn họ cùng trở về, Lục Gia Xuyên đi đường cũng phải dựa vào Chúc Dĩ Lâm, lôi lôi kéo kéo anh, "Tôi thích ăn bám, cần phim nam chính làm gì? Anh tôi nuôi tôi."
Chúc Dĩ Lâm đỡ hắn, "uốn nắn" cái bệnh không xương cốt của hắn, nói với Trình Giải Thế: "Đừng nghe em ấy nói linh tinh, anh có phim nào thích hợp thì cứ tìm em ấy, em ấy có thể diễn."
Lục Gia Xuyên lại muốn làm nũng, tâm trạng Chúc Dĩ Lâm không tốt, không phối hợp nổi, mặc xác hắn lén đâm đâm chọt chọt sờ sờ mó mó, cùng hắn trở về phòng khách sạn.
Bữa tối là Đàm Tiểu Thanh đưa vào, Lục Gia Xuyên yên lặng ngồi ăn trên ghế sofa, Chúc Dĩ Lâm đứng bên cửa sổ gọi điện với Ôn Nhàn.
Ôn Nhàn nói, nhân viên phụ trách kết nối với chị bên phía Hoành Phát đã thuyên chuyển, quăng cho chị phương thức liên lạc của một quản lý mới. Chị gọi điện hẹn gặp mặt, thái độ của đối phương cũng không tệ, rất khách khí, nhưng sống chết không chịu tiếp tục đàm phán với chị, viện hết cớ này đến cớ kia, không ngừng đánh Thái Cực với chị, rất khó xử lý.
Chúc Dĩ Lâm nghe vậy cau mày, Ôn Nhàn nói: "Tôi cũng không có ngu, chuyện này không phải có mờ ám rõ ràng sao. Không hẹn đươc anh ta, tôi lượn lờ lợi dụng quan hệ nghe ngóng, Hoành Phát rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Không hỏi thì không biết, tôi vừa hỏi, có người quen không nhịn được liền nói cho tôi, hình như có người cố ý nhắm vào cậu đấy, Dĩ Lâm."
"Nhắm vào tôi?" Chúc Dĩ Lâm kinh ngạc.
Ôn Nhàn nói: "Cậu nghĩ xem, gần đây có phải cậu đắc tội với người ta không?"
"..."
Chúc Dĩ Lâm không nghĩ ra.
Va chạm ngoài xã hội, thật ra không thể tránh được việc đắc tội người ta, không ai có khả năng chu toàn mọi mặt, được tất cả mọi người yêu quý.
Hơn nữa, giới phim ảnh tài nguyên có hạn, làm nghề của anh, cạnh tranh với người cùng ngành vô cùng mạnh. Chúc Dĩ Lâm cây to đón gió, người nhìn anh đỏ mắt cũng nhiều lắm, cho dù anh không làm gì, anh cứ đứng đó thì chính là một cái bia ngắm, vô số người muốn kéo anh xuống ngựa, thay thế anh, chia nhau miếng thịt trong tay anh.
Nhưng tất cả những thứ này không liên quan đến tập đoàn Hoành Phát.
Kiểu tư bản ngoài giới như Hoành Phát luôn luôn chỉ nhìn vào tiền, anh là một cây rụng tiền đã thành danh, cho dù phía cấp cao mới góp vốn không thích anh, cũng không thể phủ định giá trị thương mại của anh.
Thương nhân coi trọng lời, chỉ đánh giá có đáng đầu tư hay không, ai lại hành động theo cảm tính? Cùng lắm thì phía hợp tác trước mặt tươi cười ký kết, sau lưng đen mặt chửi mẹ, vậy thì có thể ảnh hưởng cái gì?
Trừ phi có ân oán cá nhân nghiêm trọng với anh.
Chúc Dĩ Lâm càng không thể nghĩ ra nổi.
Anh giao thiệp riêng với rất ít người, những đối thủ cạnh tranh trong giới đều không có năng lượng lớn được bao nhiêu, không có bản lĩnh ngáng chân anh, ngoài ra, không còn kẻ thù nữa.
Ôn Nhàn hạ giọng, đột nhiên nói: "Từ khi nhà họ Lục sụp đổ, mấy tháng gần đây giới giải trí cứ nổi sóng ngầm mãnh liệt, rất nhiều công ty nhỏ bị thâu tóm. Đào sâu vào những giao dịch đó, tổng công ty sau lưng bọn họ đều là cái vỏ hết lớp này đến lớp khác, rất khó đào ra tư bản chân chính sau lưng... Phía bên ngoài đều nói, thế lực Hồng Thành đang ngầm thanh tẩy, sắp tới đầu tư phải cẩn thận. Tôi nghĩ, liệu có liên quan đến cả chuyện này không?"
Chúc Dĩ Lâm trầm mặc.
Dù sao anh cũng là người ngoài ngành, đa phần điểm thiên phú đều đã thêm vào kỹ năng diễn xuất, khứu giác ở phương diện thương nghiệp không đủ nhạy bén. Nhưng nói đi nói lại, như vậy thì liên quan gì đến anh?
Cho dù thiên hạ Hồng Thành mang họ Lục trước đây, hay là họ Triệu Tiền Tôn Lý hiện tại, tư bản mãi mãi chỉ trục lợi, anh chính là "lợi", đây là đạo lý cơ bản nhất, Hoành Phát không có lý do để nhắm vào anh.
Chúc Dĩ Lâm có phần không chịu nổi, anh cũng không thích nhìn sắc mặt người khác, nếu Hoành Phát không muốn đàm phán, thì thôi không đàm phán nữa. Anh cúp điện thoại, ngồi lại sofa.
Lục Gia Xuyên đã ăn xong cơm tối, hỏi anh: "Anh, anh không đói à?"
Chúc Dĩ Lâm ăn không vào.
Lục Gia Xuyên là chiếc áo bông tri kỷ của anh, tự tay bưng bát cháo lên, múc một thìa đưa đến bên miệng anh: "Ăn vài miếng đi. Anh đừng phiền lòng, chuyện công ty khó giải quyết lắm sao?"
Chúc Dĩ Lâm liền ăn vài miếng cho Lục Gia Xuyên vừa lòng, thần sắc nhàn nhạt, ban đầu có thể là không muốn nói, nhưng cuối cùng vẫn thật thà gật đầu với Lục Gia Xuyên.
Anh là một người rất khó có xáo động tâm trạng kịch liệt, "bình tĩnh" là đại từ của anh.
Nhưng điều đó không có nghĩa là Chúc Dĩ Lâm không có hỉ nộ ái ố. Cảm xúc của anh nằm ở đuôi mày khóe mắt, khi thả lỏng, không hề nhìn thẳng vào người ta, thờ ơ nói chuyện với người khác, ánh mắt tự do quan sát mọi thứ xung quanh, lại như thể không có gì trong mắt, trong bình tĩnh lại có vẻ mất tập trung, khiến người ta kìm lòng không đặng muốn tới sát bên anh, ngửi mùi hương nơi môi anh.
Khi tâm trạng không tốt, ví như bây giờ, ánh mắt anh sẽ rất chăm chú, tập trung ở một điểm nào đó, khóe môi mím chặt, đường cằm căng cứng, vẫn tỏ vẻ bình tĩnh, khí chất giữa chân mày lại sắc bén hơn, khiến người ta không dám tiếp cận.
Nhưng Lục Gia Xuyên hiển nhiên không phải kiểu người "không dám tiếp cận".
Ánh mắt của Chúc Dĩ Lâm hết sức thiếu thân thiện, thoáng sự bực bội, như thể giờ này khắc này ai dám trêu chọc anh, anh sẽ đâm luôn kẻ đó. Lục Gia Xuyên lại giẫm lên lưỡi đao đón nhận, bất chợt đè Chúc Dĩ Lâm xuống ghế sofa.
Chúc Dĩ Lâm sửng sốt trước hành động không hề báo trước của hắn: "Đừng quấy."
Lục Gia Xuyên như miếng kẹo mè xửng, vừa dính vừa thích nói năng bậy bạ: "Anh, hình như anh sắp khóc nè."
Chúc Dĩ Lâm bật cười: "Đâu có?"
"Có mà?" Lục Gia Xuyên nói, "Anh đừng ngại, buồn thì cứ nói với em. Em biết anh rất bất lực, không ai có thể giúp anh, anh định làm thế nào? Hay là cứ bỏ cuộc đi, anh đừng quản công ty nữa, quản bao nhiêu người thế mệt đến chừng nào chứ? Quyền lực chính là áp lực. Nếu như lo tiền không đủ tiêu, sau này em nỗ lực kiếm tiền nuôi anh, anh yên tâm ăn của em đi, được không?"
"... Nói kiểu gì vậy? Hình như em trông mong anh phá sản lắm nhỉ?"
Chúc Dĩ Lâm liếc xéo hắn, đẩy người ra: "Anh có biện pháp giải quyết của anh, em yên tâm."
Dù nói thế, tình hình trước mắt là vấn đề nhiều hơn biện pháp.
Chúc Dĩ Lâm không muốn va chạm phía Hoành Phát nữa, bắt đầu tiếp xúc với phía đầu tư khác.
Ban ngày anh giữ trạng thái quay phim, đến tối sứt đầu mẻ trán, gọi điện thoại cho các phía. Nhưng không có ai lại đi làm từ thiện, không người nào chủ động giúp đỡ, người phát hiện anh gặp nguy cơ, muốn nhân cơ hội chơi anh một vố không ít.
Ví dụ như có một công ty Internet lớn, công ty khoa học kỹ thuật Hoàn Thịnh, gần đây bắt đầu đặt chân đầu tư phim ảnh, nhắm trúng Giải trí Tinh Tụng, muốn bàn bạc hợp tác với Chúc Dĩ Lâm, đòi anh ký đánh cược bộ phim điện ảnh tiếp theo.
Ký hiệp định đánh cược là một thủ đoạn đầu tư cấp vốn thường dùng trong giới giải trí, khi tìm phương án giải quyết, Chúc Dĩ Lâm đã có dự định này, nhưng hợp đồng đánh cược bình thường thường có giá trị không quá lớn, mấy trăm triệu không đủ để bù vào chỗ trống Hoành Phát rút vốn tạo thành.
Chúc Dĩ Lâm tính tới tính lui, vẫn không đủ.
Nếu như chỉ có mình Hoành Phát gây phiền toái cho anh thì cũng không khó xử lý đến vậy, nhưng không biết có chuyện gì, phía bên ngoài hình như đã truyền ra tin đồn không hay nào đó, phía hợp tác nào cũng đến khiến anh rối thêm, ngân hàng cũng giục nợ sớm.
Trên mạng thậm chí còn truyền ra tin tức "Chúc Dĩ Lâm phạm tội, sắp bị đóng băng", huyên náo đến mức giới giải trí cũng ai nấy bàng hoàng, đám fan của anh không biết đã xảy ra chuyện gì, suốt ngày kêu rên vì tin đồn nổi lên tứ phía, vừa bác bỏ tin đồn vừa khóc dưới Weibo anh. (đóng băng: gốc 雪藏 tuyết tàng. Nghệ sĩ bị tuyết tàng là nghệ sĩ phải dừng hoạt động trong showbiz do phạm lỗi lầm nào đó).
Ôn Nhàn cũng hở một chút lại khóc, không đến nửa tháng, Chúc Dĩ Lâm nghe chị khóc thành suy nhược thần kinh, không thể nào không cùng uống thuốc ngủ với chị, nếu không đêm ngủ không yên, sáng hôm sau cũng không quay phim ổn thỏa được.
Chuyển biến cảm xúc của Chúc Dĩ Lâm, Lục Gia Xuyên đều nhìn thấy cả.
Hắn rất tự nguyện chủ động an ủi Chúc Dĩ Lâm, nhưng Chúc Dĩ Lâm không muốn để trạng thái tiêu cực của bản thân ảnh hưởng đến hắn, đuổi hắn về phòng, kiên trì ngủ một mình.
Đây cũng là khoảng thời gian gian nan nhất của Chúc Dĩ Lâm trong mấy năm nay, phát sinh bất ngờ không chút dấu hiệu, phiền phức lũ lượt cái này đến cái khác, giờ mà nói không phải bị người ta nhắm vào, bản thân Chúc Dĩ Lâm cũng không tin.
Anh không biết bàn tay sau màn là ai, đối phương muốn làm gì?
Nếu như muốn dồn anh đến chết, lúc này cũng nên lộ diện rồi, nhìn dáng vẻ thảm bại của anh, hẳn rất hưởng thụ khoái cảm thắng lợi chắc?
Nhưng cho dù việc đã đến nước này, Chúc Dĩ Lâm cũng không muốn từ bỏ.
Kỳ thực anh không có khát vọng quá xa vời ở phương diện thương nghiệp, ban đầu lập công ty, dự tính là để bản thân thành một diễn viên độc lập, không dễ dàng bị người ta kìm hãm, có nhiều quyền chủ động và quyền lựa chọn hơn, sẽ không bị ép quay phim anh không thích, đó là điều kiện tất yếu của anh.
Sau đó công ty có thể lớn mạnh nhanh chóng, là chuyện ngoài dự liệu của anh.
Nhưng êm đẹp mấy năm rồi, hiện giờ đột nhiên bị người ta hãm hại, bảo anh từ bỏ, sao anh có thể cảm tâm?
Chúc Dĩ Lâm nghĩ đi nghĩ lại, quyết định vẫn phải đàm phán với Hoành Phát.
Đối phương không chịu gặp mặt, anh nên chủ động tới một chuyến, người Trung Quốc bàn chuyện làm ăn, rất nhiều vấn đề xoay chuyển trên bàn rượu.
Hạ quyết tâm, anh xin Trình Giải Thế nghỉ một ngày, tối hôm đó ngồi tàu cao tốc về Hồng Thành, chiều hôm sau đi máy bay về —— Nếu thuận lợi.
Trước khi đi, Chúc Dĩ Lâm thay quần áo trong phòng mình, quyết định báo cho Lục Gia Xuyên một tiếng, tránh chuyện hắn không nắm được tình hình, sẽ lo lắng.
Cửa phòng Lục Gia Xuyên đóng chặt, Chúc Dĩ Lâm gõ hai tiếng, không ai đáp. Lục Gia Xuyên chắc đang tắm rửa, hoặc không ở trong phòng. Anh có thẻ phòng, quyết định tự mở cửa vào đợi.
Mùa đông ngày ngắn đêm dài, mới hơn sáu giờ chiều, ngoài cửa đã một vùng đen kịt, trong phòng phải bật đèn.
Chúc Dĩ Lâm vừa chạm tay đến công tắc, còn chưa bị ấn, cửa phòng tắm đột nhiên mở ra, khe cửa nhỏ hẹp hé ra một tia sáng, đồng thời còn truyền đến tiếng nước và tiếng nói chuyện điện thoại của Lục Gia Xuyên.
Đầu kia điện thoại không biết là ai, ngữ khí hắn rất tệ: "Tôi đã nói mấy trăm lần rồi, đừng đến hỏi tôi! Mấy người chỉ biết ăn không ngồi rồi à? Ứng phó Chúc Dĩ Lâm khó thế hả?! Anh ta muốn gặp mặt, anh không biết từ chối? —— Tỏ thái độ? Ai cho anh tỏ thái độ với anh ta? Ngoài việc đó ra anh không có chiêu nào khác à? Tôi trả tiền lương hằng năm cao như thế mà lại nuôi ra loại phế vật như anh hả?"
"..."
Chúc Dĩ Lâm sững sờ, hoài nghi mình đã đi nhầm phòng.
Nhưng âm thanh của Lục Gia Xuyên rất đỗi quen thuộc, anh có chết cũng sẽ không nghe lầm ——
"Còn hỏi nữa? Anh đúng là loại không có đầu óc! Tôi muốn anh ta phá sản, hoặc là cùng đường mạt lộ bán công ty cho tôi, anh hiểu chưa?"
"Hiểu rồi." Tách một tiếng, Chúc Dĩ Lâm lạnh mặt ấn công tắc bật, "Muộn vậy rồi, sao em không bật đèn?""
"..."
Cửa phòng tắm mở rộng, mấy giây sau Lục Gia Xuyên mới bước ra.
Hắn như bị một bàn tay vô hình bóp chặt cổ họng, đối mặt với Chúc Dĩ Lâm, há hốc miệng, âm thanh lại biến mất không còn tăm hơi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...