Làng Cocoyashi, trong công viên Arlong.Arlong đang lớn tiếng trò truyện trêu chọc với một đám bạn người cá.Đúng lúc này, có một người cá bước vào.“Đại ca Arlong! Bên ngoài có người tự xưng là cháu ngoại trai đến tìm ngài!”Arlong nhíu mày hỏi:“Cháu ngoại của ta?”Arlong kinh ngạc đi ra ngoài chỉ thấy ở bên ngoài có một cậu nhóc tóc trắng bạc, trên lưng còn cõng một cái mai rùa màu xanh lục đang đứng ở đó.“A, chào mọi người.
Tôi là Gin Quy Tiên, là cháu ngoại trai của cậu Arlong.
Từ trước đến nay đều được nghe về những việc làm vĩ đại của cậu Arlong, bởi vậy vô cùng dùng bái cậu Arlong.
Nhân dịp nghỉ hè gần đây nên tôi hy vọng có cơ hội để tiếp xúc gần gũi một chút với thần tượng của mình, mong mọi người chỉ giáo nhiều hơn!”“Hoan nghênh hoan nghênh!”“Là cháu ngoại trai của Arlong à!”“Ta còn nhớ em gái của đại ca cũng là cá mập mà! Sao nhóc lại là con rùa chứ?”Gintoki bày ra vẻ mặt vô tội nói: “A, bởi vì là con riêng thôi.
Trong một lần uống say mẹ tôi đã tình một đêm với một con rùa vì thế mới dẫn đến kết quả là tôi đây.”Lời của Gintoki khiến đám người cá ở đây phải trầm mặc một hồi.“À… Nhóc là chủng loại rùa gì?”“Tôi là rùa lông rắng.”“Hả? Còn có chủng loại này sao? Ta chỉ mới nghe nói có rùa lông xanh thôi!”“Nếu đã có rùa lông xanh, thì chắc cũng có rùa lông trắng mà!”“Haizz, vậy cậu nhóc này chắc không phải người cá đâu? Mà nên gọi là người rùa đúng không?”“Vốn dĩ tên của nhóc đó là rùa thần mà!”Gintoki xen miệng nói: “Tên của tôi là Gin Quy Tiên, không phải rùa thần nha! Nếu gọi là rùa thần sẽ bị tố cáo vi phạm bản quyền đấy.”“Được rồi mấy tên này!!!”Arlong quát to một tiếng về phía những tên người cá đang vây quanh Gintoki rồi nói: “Các ngươi đùng dọa cậu nhóc chứ! Người ta rút vào mai rùa rồi sao!!”Gintoki yên lặng oán trách: “Không, ta không có vậy đâu.”“Shyarly… Bây giờ em ấy vẫn xem bói sao? Hừ, tuy rằng là đứa em gái không thân thiết lắm, nhưng tốt xấu gì vẫn có quan hệ huyết thống.
Nếu cháu đã tìm đến ta thì đương nhiên ta sẽ che chở cho cháu!”Arlong toét miệng cười lộ ra hàm răng nanh sắc nhọn, khiến cho nụ cười của ông ta vô cùng dữ tợn.“Cháu nói cháu sùng bái ta, là sùng bái cái gì của ta? Chắc hẳn cháu đã biết một chút gì đó về ta đi?”Gintoki nghiêm túc suy nghĩ rồi nói:“Đơn giản mà nói thì chính là tìm mấy đứa yếu như gà bắt chúng nó nhảy lên cho cậu xem, nếu không làm theo thì họ phải chết.
Thuận tiện cậu còn bắt cóc một bé loli phù hợp khẩu vị của mình rồi tiến hành nuôi dưỡng đúng không?”“Vô luận là nghe từ góc độ nào thì nó cũng hoàn toàn là sai lầm cả!!! Nghe đúng là giống những chuyện ta đã làm nhưng mà ý nghĩa thực tế lại hoàn toàn không chính xác! Những thứ này cháu nghe ở đâu vậy?” Arlong nhe răng nhếch miệng chất vấn.Gintoki hợp tình hợp lý trả lời: “Mẹ cháu bói ra đấy.”“Trở về dẹp tiệm nhà em ấy đi!!!”Arlong thở phì phì tức giận, đám cấp dưới thấy vậy thì an ủi.“Ngài Arlong, đừng tức giận! Cũng do đứa nhỏ này không biết rõ những chuyện chúng ta đã trải qua mà thôi! Không bằng để chúng ta cho cậu nhóc tự mình kiến thức một chút được không?”“Hừ, cũng đúng!”Arlong chỉ về phía Gintoki rồi nói: “Nghe đây, cậu nhóc! Ta không biết rốt cuộc cháu được giáo dục thế nào.
Nhưng phải nhớ kỹ cho ta, tộc người cá chúng ta là chủng tộc cấp cao, mà nhân loại chính là rác rưởi!”Gintoki gật đầu rồi lại hỏi: “Vì sao nhân loại lại là rác rưởi?”Arlong cười lạnh một cái rồi nói: “Bọn họ không có thân thể cường tráng như người cá chúng ta, cũng không có lực cắn mạnh mẽ, càng không có sức chiến đấu như chúng ta, như vậy còn không phải rác rưởi thì là cái gì?”“Rõ ràng nói như vậy, nhưng trên thực tế cậu từng bị nhân loại đánh bại đúng không? Bị thua bởi một con khỉ màu vàng luôn thích những thứ tỏa sáng lấp lánh…”Gintoki còn chưa nói xong đã bị Arlong xách lên.“Nhóc con, cái này là ai nói với cháu hả?” Arlong tức muốn hộc máu hỏi.Gintoki nghĩ một lát, nếu nói là em gái ông ta nói thì không tốt lắm, vì thế thành thật trả lời: “Là một người tên Eiichiro nói thế đấy.”“Eiichiro? Nhân loại sao? Đáng chết, tên đó ở đâu? Ta không cắn chết hắn không được mà!!”Arlong vô cùng phẫn nộ, nhưng Gintoki lại bình tĩnh xua tay nói.“Không không, cậu không tìm thấy ông ta đâu.
Dù sau ông ta cũng ở bên ngoài truyện tranh mà!”Đương nhiên Arlong không hề hiểu lời nói của Gintoki, những ông ta lại khắc sâu cảm nhận rằng uy nghiêm trưởng bối của mình đã bị nghi ngờ nên nói:“Nhóc con! Ta sẽ cho cháu chứng kiến một chút sự ngu xuẩn và xấu xí của nhân loại! Đi xem bọn họ hèn mọn cầu xin dưới chân của tộc người cá chúng ta thế nào!”Đám người Arlong dẫn theo Gintoki vào giữa ngôi làng.Nghe thấy tiếng gọi của Arlong, những người dân đều sợ hãi và lo lắng đi ra, rõ ràng trên mặt đều mang theo sự phẫn nộ nhưng lại không dám nói gì.Trưởng làng là ông chú đầu đội chong chóng và cả người đầy sẹo, ông ta trừng mắt nhìn Arlong, dùng giọng điệu cực kỳ bất mãn hỏi: “Ông lại muốn làm cái gì?”Arlong kiêu ngạo cười, rồi ngạo mạn nói: “Không có gì, chỉ là vừa lúc cháu ngoại của ta đến đây, nên đặc biệt dẫn cậu nhóc đi xem một cái.
Thế nào? Các ngươi không chào đón sao?”Người dân nghe được giọng nói của Arlong mang theo chút uy hiếp thì tức khắc run rẩy.
Chỉ có duy nhất trưởng làng vẫn dùng ánh mắt bất khuất nhìn thẳng Arlong.“Hoan nghênh? Ai sẽ hoan nghênh đám cướp các ngươi chứ?”“Hửm?”Vốn dĩ mục đích của Arlong là tạo uy tín trước mặt Gintoki, bây giờ lại đụng phải người đến khiêu khích, đương nhiên ông ta sẽ không chịu đựng.
Arlong bóp chặt cổ của trưởng làng giơ lên giữa không trung nói: “Mấy ngày không gặp mà to gan ra đấy!!” Arlong tức giận đến mức cười ra tiếng.Trưởng làng không thể phản kháng nhưng vẫn cắn chặt răng không chịu cúi đầu.Thấy dáng vẻ này của ông ta, Arlong quyết định giết một người đe dọa trăm người, nên muốn lấy mạng của ông ta.
Gintoki cũng nhìn ra suy nghĩ của ông ta nên chậm rãi bước ra nói:“Cậu Arlong, đây là nhân loại sao?”“Không sai, xem đi, rõ ràng ngoan ngoãn nghe theo không phải tốt rồi sao? Cho nên mới nói nhân loại thật ngu xuẩn!”Nói xong lực đạo trong tay của ông ta càng mạnh hơn.“A, đúng thật ha! Cho nên cậu Arlong định giết ông ta sao? Vậy không phải rất lãng phí sao?”Lời của Gintoki khiến Arlong nghi ngờ nhìn sang:“Lãng phí?”“Đúng vậy, cậu xem nếu giết ông ta như vậy không phải quá nhẹ nhàng rồi sao? Giống như học sinh tiểu học làm bài tập hè là quan sát côn trùng kết quả vì chán quá nên trực tiếp nghiền chết con kiến! Với lại, quan trọng nhất là đã chết một con thì tiền lời càng thiếu đi một phần, nghĩ như vậy thì chúng ta sẽ chịu tổn thất đấy!!”Arlong nghĩ nghĩ rồi nhếch môi cười:“Ha ha, cháu nói rất đạo lý!”Trưởng làng tránh được một kiếp, ngã xuống đất thở hỗn hển.Arlong nhìn một vòng xung quanh rồi cất cao giọng nói: “Hiếm khi cháu ngoại trai của ta tới một chuyến, các người đều tặng chút quà gặp mặt đi! Mỗi người nộp lên mười vạn belly làm lễ gặp mặt cháu ngoại trai của ta!!”Trong lòng Gintoki nhảy dựng lên, suýt thì buột miệng thốt lên: “Không cần nhiều vậy đâu, mỗi người năm vạn cũng được!”.Nhìn những người dân nơm nớp lo sợ móc tiền ra, trong lòng Gintoki đột nhiên hiện lên một suy nghĩ.‘Cảm thấy làm người cá cũng không tồi nha!’Ngay khi Gintoki còn đang không ngừng đấu tranh với ý nghĩ xấu xa của mình, thì một tiếng khóc đột ngột vang lên khiến cậu chú ý.Mấy người cá hung ác vây quanh một người phụ nữ mang thai, không ngừng lên tiếng bức ép.“Không nghe ngài Arlong nói sao? Mau giao mười vạn belly ra đây!!”“Tôi, chúng tôi thật sự không có mà!!” Người đàn ông che chở người thai phụ hoảng sợ kêu lên: “Tháng trước các ngươi vừa mới thu rồi, lúc ấy chúng ta đã lấy hết tiền giao cho các ngươi rồi! Thật sự không còn nhiều!!”“Hơn nữa, các ngươi còn muốn thu tiền của đứa bé trong bụng.
Chúng ta thật sự không có nhiều tiền như vậy!!”“Nếu không giao thì đi tìm chết đi!!”Mắt thấy một người cá định giết chết thai phụ kia, đột nhiên một cái mai rùa xuất hiện chặn một đòn giúp người thai phụ.“Không nứt chứ? Mai rùa không nứt chứ?”Gintoki khẩn trường cẩn thận kiểm tra mai rùa một hồi, thấy vẫn hoàn hảo như cũ thì thở phào nhẹ nhõm,Arlong không cao hứng hỏi:“Này, cháu đang làm gì vậy? Dám bao che nhân loại sao?”“Bao che? Sao có thể?”Gintoki liên tục xua tay.“Cháu làm vậy đều là vì suy nghĩ cho mọi người thôi!!”Arlong hừ lạnh một tiếng rồi nói: “Suy nghĩ cho chúng ta thế nào?”“Nè, cậu ngẫm lại xem! Chỉ mới một lần không nộp đủ tiền mà đã giết, hơn nữa còn tới hai mạng.
Đổi thành tiền thì chẳng khác nào là hai mươi vạn belly! Các người trực tiếp làm mất hai mươi vạn belly rồi, chẳng lẽ không cảm thấy đau lòng sao?”Lúc này, không chờ Arlong phát biểu ý kiến thì những người cá khác đã mở miệng.“Hừ, chỉ thiếu đi một, hai cái cũng không đáng bao nhiêu.
Cho tới nay, chúng ta đều làm như vậy! Chỉ cần cãi lại mệnh lệnh của chúng ta thì chúng ta trực tiếp hủy diệt nơi đó là được! Mới đây thôi, chúng ta đã tiêu diệt không ít thôn làng rồi! Đúng không, ngài Arlong??”Gintoki nghe xong thì thở dài nói:“Cho nên mới nói các người thật sự không biết khái niệm ‘liên tục phát triển’ mà!!”Đám người cá ngây người hỏi.“Có thể liên tục phát triển sao?”“Nếu các người không hủy diệt những ngôi làng đó, vậy thì bây giờ mỗi ngày đều có người dâng lễ vật cho các người rồi! Các người cũng có thể kiếm được càng nhiều tiền hơn bây giờ! Tuy rằng lúc ấy bọn họ không giao đủ tiền nhưng mà các người có thể tính tiền lãi! Lần này không giao, thì lần sau phải giao gấp đôi.
Vẫn luôn lãi mẹ đẻ lãi con, lãi con đẻ lãi cháu thì không phải đã có thể kiếm được rất nhiều rất nhiều tiền sao!”Lời nói của Gintoki khiến đám người cá dao động.“A, hình như làm vậy cũng không tồi nha!”“Nếu có thêm nhiều tiền thì chúng ta có thể làm được rất nhiều chuyện!”“Nghĩ như vậy, thì trước đó hủy diệt đi những thôn làng đó đúng là rất lãng phí.”“Nhưng mà…” Một người cá nghi ngờ hỏi: “Nếu những tên đó vẫn không chịu giao tiền thì làm sao? Quả nhiên vẫn phải giết!”“Ngươi ngốc à? Nếu trực tiếp giết thì không phải sẽ không có tiền sao?”Gintoki lộ ra vẻ mặt đáng tiếc nói: “Chỉ cần không giết là được, các ngươi có thể thử làm những chuyện khác mà! Cả ngày cứ động một chút là chém giết, chủng tộc người cá chúng ta không phải là chủng tộc cấp cao sao? Sao có thể không có phẩm vị như vậy chứ? Cháu nói đúng không cậu Arlong?”Arlong: “…”Ông ta cũng bắt đầu phiền não, không biết nên trả lời là “Đúng vậy” hay là “không phải” nữa?Do dự một hồi, ông ta dứt khoát hỏi: “Nếu không giết thì nên làm sao?”“Tìm vài thú vui cao cấp hơn, ví dụ như…” Gintoki giơ ngón trỏ lên nói: “Một người can đảm nào đó thích nhất là lõa thể mang tất chân gì gì đó.”Tức khắc cả hiện trường chỉ còn lại sự tĩnh lặng..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...