Vừa Gặp Nương Tử Lầm Cả Đời

“Các vị không cần phiền vậy đâu, đều làm nền thôi mà.”

Người truyền lời vừa nói xong, các ‘mỹ nam’ đều ngơ mặt ra, đầu tiên là
kinh ngạc nhìn người nói, tiếp theo là vẻ mặt thất vọng đau khổ, sau đó
nghiến răng nghiến lợi, vẻ hung hăng, làm như trong nháy mắt cừu nhỏ đã
biến thành sói xám lớn.

Người truyền lời nhận ra tình huống không hay, vội đổi một khuôn mặt
tươi cười lấy lòng nói: “Cái đó, các vị đừng cho là thật nha! Mới vừa
rồi nói giỡn với các vị thôi, thật đó! Các vị đều là nhân tài anh tuấn
phóng khoáng ngàn dặm mới tìm được một, nói không chừng một trong các vị sẽ là cô gia tương lai của chúng ta. Đừng nản chí ! Mọi người đều có cơ hội!”

Người truyền lời vừa nói xong, các ‘mỹ nam’ đều nhặt lại lòng tin, sửa
sang quần áo, chí khí ngút trời, giống như bọn họ chính là tướng công
‘chuẩn’ của Đồng Ca.

“Các vị, xin theo ta! Đồng đại nhà chúng ta đang chờ gặp các vị đó!” người truyền lời nói.

Ấn tượng đầu tiên rất quan trọng, vì vậy các ‘mỹ nam’ tranh giành xuất
hiện đầu tiên, ai cũng không nhượng bộ. Người có bản lĩnh thì muốn lên
đầu, kẻ không bản lĩnh thì định thừa dịp nhốn nháo mà chen ngang. Lúc
này không ai thèm để ý phong độ hình tượng gì nữa, đè ra vật lộn.

Trong khoảng thời gian ngắn loạn thành một nùi. Người truyền lời thở dài, đối mặt tình cảnh này không biết phải xử lý thế nào.

“Cẩu Đản, ngươi trốn chỗ này ngó dáo dác làm gì, mau dẫn bọn họ đi thôi! Đồng đại chờ lâu sắp hết kiên nhẫn rồi.” Vương Sơn vội vàng chạy tới.

Cẩu Đản bất lực chỉ vào trong nhà, ỉu xìu nói: “Hỗn loạn rồi, bọn họ không thèm nghe ta nói !”

“Bà nội gấu, thiệt lộn xộn, không có tổ chức kỷ luật gì hết, thật không
có....” Vương Sơn còn chưa nói xong, đã có một ‘ám khí’ bay tới, đập
mạnh vào đầu hắn, Vương Sơn đau đến nhe răng, mày nhăn smột đống.

Mặt Vương Sơn xanh mét, gỡ ‘ám khí’ trên đầu xuống, thì ra là một chiếc
giày màu đen, đang tản ra từng đợt mùi hôi, hắn giận dễ sợ, đứng lên,
chuẩn bị thể hiện uy quyền. Đúng lúc này, một vật thể không rõ khác tiếp tục hướng mặt hắn bay tới, hắn vội lấy tay gạt ra, lần này là một chiếc quần trong của nam, Vương Sơn hoàn toàn nổi giận!

Vương Sơn run run toàn thân, gầm lên: “Tất cả dừng tay cho ta!”

Mọi người dừng lại nhìn về nơi phát ra âm thanh, thấy một nam nhân mặt tức giận, trên tay hắn là giầy và quần trong.

“Vương huynh, ta phải đi ra đầu tiên.” đây là kiểu yêu cầu cứng rắn.


“Vương huynh, chúng ta quen biết từ lâu, cho ta ra đầu tiên đi!” kiểu bấu víu quan hệ.

“Họ Vương, ta nói cho ngươi biết, nếu không cho ta ra đầu tiên, hừ hừ! Về nhà rửa sạch cổ chờ......” Đây là phái bá đạo uy hiếp.

“Vương huynh, ta có chút bạc, huynh cầm mua rượu cho các huynh đệ uống ha!” Phái hối lội.

“Vương huynh, biết ta là ai không ? Thật ra ta là đệ đệ của biểu muội
phu của đại di mụ của đồ đệ của Tôn trưởng lão đó !” Đây là kiểu vừa bấu víu quan hệ cộng thêm đi cửa sau.

“Vương Sơn, ta cho ngươi biết, nếu ngươi dám đồng ý cho hắn đi cửa sau,
ta sẽ méc Đồng đại xử lý ngươi.” Đây là kiểu không có quan hệ, không có
tiền, không có cửa sau, mà thẹn quá thành giận.

Vương Sơn bị một đám ‘mỹ nam’ vây quanh, người này một tiếng người kia
một tiếng ồn ào lộn xộn gây gổ, không ai thèm quan tâm đến cơn giận của
hắn, trực tiếp bị nước miếng bao phủ.

Lúc này mặt Vương Sơn đã biến thành đen, hắn lau lấy lau để nước bọt
trên mặt, liều mạng dùng hết sức rống lên, “Tất cả câm mồm cho ta!”

Âm thanh này đinh tai nhức óc, thành công áp đảo trận ồn ào tranh đoạt kia.

“Vương Sơn chuyện này..........., Vương Sơn cái đó............” “Vương
Sơn ta đã nói với ngươi......” “.........” trận ồn ào chỉ ngừng được mấy giây lại tiếp tục. Vương Sơn không thể nhịn được nữa, nhắm mắt, mở mắt
hét lớn: “Ngừng ! Hãy nghe ta nói một câu.”

Hắn xoa xoa mắt, hắng giọng, đảo qua các ‘mỹ nam’ một vòng, chỉ một ngón tay: “Ngươi muốn ra đầu tiên, ngươi cũng muốn ra đầu tiên,
ngươi....ngươi........, ngươi.......ngươi, ngươi........ngươi đều muốn
ra đầu tiên.”

“Nhưng đầu tiên chỉ có một.” Vương Sơn quét mắt qua mọi người “Đồng đại
vẫn đang chờ đó! Không lẽ các người không muốn tham gia nữa?!”

“Dĩ nhiên muốn tham gia, nhưng người ra đầu tiên, sẽ gây được ấn tượng
mạnh nhất! Như vậy Đồng đại sẽ nhớ rõ hơn, chúng tôi không muốn bỏ qua
cơ hội này.” các ‘mỹ nam’ trả lời.

“Ta có ý kiến hay, tuyệt đối công bằng, các vị chịu nghe không?”

“Ý gì?”


Vương Sơn nhếch miệng, vỗ tay một cái, Cẩu Đản vác một rương gỗ lớn tiến đến.

“Bên trong rương có các thẻ số thứ tự, số thẻ các vị rút được đại biểu
cho thứ tự của các vị, để ông trời quyết định giùm, như vậy các vị có ý
kiến gì không?”

Các ‘mỹ nam’ nhìn nhau, rốt rít nói: “Không có ý kiến.”

“Được, mỗi người rút một thẻ, rút được thẻ nào xem như là ông trời an
bài, không được tranh giành ồn ào nữa, nếu còn ồn ào ta sẽ tuyên bố
người đó bị loại ngay.” Vương Sơn nghiêm túc nói, quét mắt một vòng:
“Tốt hơn các vị nên tin lời ta nói, ta có quyền này.”

Vương Sơn vừa đấm vừa xoa, rốt cuộc dẹp được loạn. Thì ra nam nhân mà làm ầm lên còn đáng sợ hơn nữ nhân nhiều.

Một chỗ khác, Đồng Ca phải vừa đợi vừa tiếp nhận sự tẩy não của Tôn
trưởng lão. Tôn trưởng lão dùng cả tình cả lý, nói về tầm quan trọng của việc thành thân đến nước miếng tung bay, làm như nếu Đồng Ca không nghe theo, thì sẽ là tội nhân của cả thế gian.

Đồng Ca ngồi im một chỗ, cúi gằm đầu, giống như quả chuối bị phơi nắng,
đáng thương tội nghiệp nhưng phải đành chịu. Bởi vì nàng rất tôn trọng
Tôn trưởng lão, hơn nữa lời Tôn trưởng lão không phải không có lý. Huống chi, nàng đã từng đồng ý, giờ không thể nuốt lời, chỉ có tiểu nhân mới
không giữ chữ tín.

Đại hiệp tung hoành giang hồ, kị nhất là nói không giữ lời. Nàng tuy là
nữ nhân, nhưng thế nào cũng được xem là nhân vật đầu đội trời chân đạp
đất.

Đồng Ca thầm thở dài trong lòng, thôi! Thành thân thì thành thân, không
phải chỉ là cưới một người nam nhân thôi sao! Đồng Ca nàng có gì mà
không dám?

Các ‘mỹ nam’ thấy Đồng Ca nhìn về phía này ai cũng mở cờ trong bụng, hận không thể lập tức bay đến trước mặt nàng, bày ra dáng vẻ đẹp nhất của
mình, dùng giọng nói động lòng người nhất để nói ba chữ ‘Chọn ta đi!’

Có gần 50 ‘mỹ nam’, bọn họ xếp thành đoàn nhỏ, lần lượt từng người ra
sân. Mỗi người có 3 phút thể hiện, trong thời gian đó phải cho mọi người thấy được đức trí thể mỹ của mình, sau đó đứng qua một bên đợi.

Trong vòng 3 phút này, các ‘mỹ nam’ thể hiện rất phong phú, có ngâm thơ
làm phú, có múa đao múa kiếm, có ca múa, diễn thuyết,........vân vân.


Có một điểm giống nhau là các ‘mỹ nam’ đều sẽ nói rõ tên họ của mình,
đặc biệt đến gần Đồng Ca, bày ra vóc người hoặc khôi ngô, hoặc to lớn,
hoặc cao gầy, sau đó qua khu bên cạnh đứng với tư thế tự cho là đẹp trai nhất.

Các ‘mỹ nam’ đứng ở khu chờ, không ngừng phóng điện với Đồng Ca, nhất
thời dòng điện bắn ra bốn phía, mà Đồng Ca là tâm điểm của lưới điện.

Có một lần, Đồng Ca vô tình nhìn về khu đó, bắt gặp mấy chục dòng điện
phóng về phía mình, khiến nàng khiếp vía, đến nỗi tóc thiếu chút nữa
dựng ngược lên.

Nàng giống như dân chaỵ nạn, nhanh chóng dời mắt đi, không dám nhìn về
khu đó nữa, chỉ dám nhìn người đang biễu diễn, so ra dòng điện ở đây có
vẻ ôn hòa hơn một chút.

Đúng lúc này, đến phiên Giang Tiểu Thủy. Hắn bay vọt ra sân, bày ra tư
thế tự cho là đẹp trai nhất, sau đó thâm trầm ngẩng đầu lên, hướng về
phía Đồng Ca đang vì giật mình mà miệng chữ O, ném một ánh mắt câu hồn.

Toàn thân Đồng Ca run lên, nháy mắt da đầu tê rần, nổi hết cả da gà.
Nàng nhảy dựng lên: “Giang Tiểu Thủy, sao ngươi cũng tới !?”

Giang Tiểu Thủy đang ôm kiếm giả bộ tao nhã, nhíu mày nói: “Yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu! Đồng Muội, đã để nàng chờ lâu!”

Giang Tiểu Thủy vừa nói xong, tiếng la hét nổi lên bốn phía, xưng hô kia của Giang hắn đã khơi dậy bi phẫn của các mỹ nam, vô số dòng điện
chuyển hướng bắn về phía hắn. Giang Tiểu Thủy thấy vậy, hưng phấn giang
rộng tứ chi để đón, dòng điện khiến hắn rất thoải mái!

Đúng lúc này, Đồng Ca ném ly trà trong tay về phía hắn, Giang Tiểu Thủy hơi nghiêng người né, sau đó lại trở về tư thế ban đầu.

“Đồng Muội, nàng thật nghịch ngợm!! Chớ ném loạn đồ, ném loạn đồ là
không đúng ! Ném loạn đồ sẽ làm ô nhiễm xung quanh, hơn nữa chẳng may
trúng phải trẻ con thì làm sao ? Cho dù không trúng trẻ con trúng vào
hoa cỏ cũng không được !”

Đồng Ca cảm thấy bên tai như có hàng ngàn con ruồi đang vo ve, nhìn
miệng Giang Tiểu Thủy hé hé đóng đóng, nàng hết chịu nổi, chỉ muốn đá
bay hắn ra ngoài.

Tay Đồng Ca đập xuống bàn gỗ, cái bàn lập tức vỡ vụn từng mảnh, nàng đang định nhào ra, thì bị Tôn trưởng lão lôi lại.

Đồng Ca nghiêng đầu nhìn Tôn trưởng lão, “Tôn trưởng lão, buông ra, ta muốn diệt con ruồi kia.”

Tôn trưởng lão nghiêm mặt nói: “Đại vương, phải bình tĩnh, bình tĩnh, bình tĩnh!”

Đồng Ca nổi điên.


Vương Sơn khua trống trong tay, rống to: “Hết giờ, mời vị kế tiếp.”

Trước khi đi Giang Tiểu Thủy còn không sợ chết nói với lại: “Đồng Muội, phải bình tĩnh, còn nữa, phá hư của công là không đúng!”

“Ngươi........” Đồng Ca vung nắm đấm, hai mắt trợn to. Tôn trưởng lão ở
một bên lôi cổ áo nàng kéo lại. Đồng Ca thở một hơi, căm hận nói: “Được, ta bình tĩnh. Vương Sơn, Giang Tiểu Khê trực tiếp bị loại!!”

“Báo cáo Đồng đại, hắn tên Giang Tiểu Thủy.” Vương Sơn cười híp mắt nói.

Đồng Ca chỉ tay về phiá Giang Tiểu Thủy: “Mặc kệ hắn tên gì, loại hắn ngay cho ta, con mẹ nó, tức chết ta rồi!!”

“Đừng mà! Ta không muốn bị loại, ta muốn vào vòng trong.” Giang Tiểu
Thuỷ chợt nhào tới ôm chân Đồng Ca gào khan: “Đồng đại! Đừng loại ta mà! Ta sẽ không gọi nàng Đồng Muội nữa, tha thứ ta một lần thôi! Ô ô ~~”

“Hừ ! Ngươi là người thứ nhất dám gọi ta như vậy, ngươi bị loại!” Đồng Ca xoay mặt.

Tôn trưởng lão lôi Giang Tiểu Thủy đứng lên: “Vị tráng sĩ này, chớ gào thét nữa, qua một bên nghỉ ngơi đi.”

Giang Tiểu Thủy bĩu môi, hút hút mũi, giả bộ đáng thương nói: “Ta không muốn bị loại.”

“Được, tạm thời không loại ngươi, qua một bên nghỉ ngơi đi.”

Giang Tiểu Thủy nhìn Đồng Ca một cái, sau đó vui vẻ chạy sang khu chờ kết quả. Vừa đến nơi hắn liền bị các mỹ nam quần ẩu.

Thê thảm đến mức Đồng Ca không đành lòng nhìn.

“Tôn trưởng lão, sao lại mời hắn tới ?”

“Đưá nhỏ này rất thú vị, ta thích.”

Đồng Ca đen mặt.

Cuộc thi vẫn đang tiếp tục, Đồng Ca và Tôn trưởng lão lại trở về chỗ ngồi tiếp tục xem.

Một lúc sau, Đồng Ca chịu hết nổi, nghiến răng nghiến lợi nói: “Tôn
trưởng lão, đây chính là những mỹ nam ngài ngàn chọn vạn tuyển ? Còn nói gì mà loại hình nào cũng có !? Đây chính là kiểu lạnh lùng, kiểu thư
sinh, kiểu hiệp khách mà ngài nói?”

“Sao, hài lòng không?” Tôn trưởng lão đắc ý nói.

Đồng Ca cười nhạt một tiếng: “Ta thấy là kiểu tự yêu, kiểu tự kỷ, kiểu màu mè, kiểu hoang tưởng thì đúng hơn!!”

“Không cần chọn nữa, lãng phí thời gian, cho họ vào võ quán học tập, tùy tiện thu ít bạc là xong.” Đồng Ca phất tay áo muốn rời đi.

“Đợi chút.” Tôn trưởng lão gọi nàng lại.

“Đừng vội đi, ta còn có vũ khí bí mật.” Tôn trưởng lão ra vẻ thần bí nói.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận