Vừa Gặp Nương Tử Lầm Cả Đời

Đồng Ca trừng hắn một cái, vô tình thấy Tôn trưởng lão đang đến sau lưng hắn, đang nghĩ vì sao Tôn trưởng lão lại nổi giận đùng đùng thế kia,
thì chỉ trong chớp mắt, Tôn trưởng lão đã xách cổ Giang Tiểu Thủy lên
như xách một con gà con.

“Tên khốn khiếp nào dám chọc ta!” Giang Tiểu Thủy gầm lên.

Tôn trưởng lão vừa nghe hắn nói vậy, lửa giận trong người liền trực tiếp phun ra ngoài. Giang Tiểu Thủy quay đầu lại, thấy bộ dạng kia của Tôn
trưởng lão khí thế liền yếu đi hơn phân nữa.

“Tôn trưởng lão, đừng xúc động, giận quá thương can, không tốt cho thân thể.” Giang Tiểu Thủy gượng cười nói.

Tôn trưởng lão vung cánh tay lên, vứt Giang Tiểu Thủy ra ngoài như vứt
một đống rác. Giang Tiểu Thủy đập mạnh xuống đất, mặt dính đầy bùn.

Tôn trưởng lão không nói gì đã đùng đùng sử dụng bạo lực khiến Giang
Tiểu Thủy cũng phát cáu, hắn đứng lên phẫn nộ quát: “Tôn trưởng lão,
ngài làm gì vậy?”

“Đồ ranh con, ăn tim gấu mật hổ hay sao mà dám động thủ trên đầu thái tuế.” Tôn trưởng lão nghiến răng nghiến lợi nói.

Giang Tiểu Thủy chột dạ, cười hết sức hiền lành nói: “Hì hì! Cái đó..... Tôn trưởng lão, Đồng Ca, ta còn một số việc cần phải giải quyết, đi
trước nha.”

Giang Tiểu Thủy lui dần về sau, đang ngạc nhiên sao có thể dễ dàng rời
đi như vậy, không ngờ, bỗng đụng vào một người ở đằng sau, hắn tức giận
mắng: “Tên nào đi không có mắt!”

Đoàn Thịnh đang dùng một loại ánh mắt đùa cợt nhìn hắn.

“Thì ra là Đoàn tướng công! Xin nhường đường.” Giang Tiểu Thủy đứng
thẳng lưng định vòng qua người Đoàn Thịnh, thì thân hình Đoàn Thịnh bỗng lóe lên lần nữa ngăn hắn lại.

“Ngươi có ý gì? Tránh ra!” Bị người khác đùa cợt như vậy khiến Giang Tiểu Thủy tức giận.

“Lời này nên để ta nói mới đúng. Ngươi có ý đồ gì, tại sao lại bỏ thuốc trong rượu?” Đoàn Thịnh uy nghiêm quát lên.

Giang Tiểu Thủy chấn động, nháy mắt đổi sắc mặt: “Ta không hiểu ngươi
đang nói gì, tránh ra, ta còn chuyện quan trọng muốn làm, không có thời
gian.”

“Không vội, trước tiên nói rõ ràng mọi chuyện đã.” Tôn trưởng lão lóe
người lên, vọt tới sau lưng Giang Tiểu Thủy, một tay khoát lên vai Giang Tiểu Thủy, Giang Tiểu Thủy liền giống như thỏ bị trói chặt chân, muốn
chạy mà không được.

“Hai người nói gì vậy? Giang Tiểu Khê làm gì?” Đồng Ca không hiểu hỏi, vốn trước giờ nàng thích nhất là tham gia náo nhiệt.

Tôn trưởng lão đẩy đẩt ót Đồng Ca:

“Đại vương, chuyện này không cần ngài quan tâm, qua một bên hóng mát đi.”

Đồng Ca bướng bỉnh lủi đến bên cạnh Đoàn Thịnh, “Chỗ này mát mẻ, ta đứng đây chơi.”

Tôn trưởng lão liếc mắt, sau đó nghiêm nghị nói với Giang Tiểu Thủy: “Thẳng thắn được khoan hồng, kháng cự bị nghiêm trị, nói!”

Giang Tiểu Thủy giương đôi mắt vô tội: “Nói gì nha!”

Tôn trưởng lão trợn mắt, đập đầu hắn: “Tiểu tử thúi, giả bộ ngây thơ hả?”


Giang Tiểu Thủy mếu máo: “Tôn trưởng lão, ngài vừa xuất hiện liền quyền
đấm cước đá, nghiêm hình bức cung, ta thật không biết ngài muốn ta nói
chuyện gì?”

Tôn trưởng lão vô cùng tức giận cười lạnh: “Được, nếu ngươi không nhớ
rõ, vậy để ta nhắc ngươi một chút. Đêm tân hôn, rượu mừng, bỏ thuốc,
“bất lực”.”

Giang Tiểu Thủy tối sầm mặt, hắn dự cảm thật không sai, quả nhiên vì chuyện này.

“Bỏ thuốc gì? Bất lực gì?” Đồng Ca như rơi vào sương mù, nàng nhìn Đoàn
Thịnh và Tôn trưởng lão, hình như chỉ có mình nàng không biết gì, loại
cảm giác này khiến nàng không thoải mái.

Đoàn Thịnh dịu dàng cười với Đồng Ca. “Đồng Đồng, đừng nóng vội, một lát nàng liền hiểu chuyện gì đang xảy ra.”

Mấy người nhìn về phía Giang Tiểu Thủy, Giang Tiểu Thủy làm vẻ mặt vô
tội: “Tôn trưởng lão, ngài nói gì vậy? Ta nghe thấy mà hồ đồ luôn rồi,
đêm tân hôn, rượu mừng, bất lực ta đều biết, về phần chuyện bỏ thuốc,
lần đầu ta nghe đó, ai trúng thuốc, trúng thuốc gì?”

Tôn trưởng lão thấy Giang Tiểu Thủy thà chết cũng không nhận, giận dữ hừ hừ nói: “Tiểu tử ngươi cứ giả bộ đi! Đuôi hồ ly đã sớm lộ ra rồi!”

Giang Tiểu Thủy đảo mắt, làm bộ bỗng nhiên hiểu ra: “A ta biết ngài nói
gì rồi!” Vẻ mặt Giang Tiểu Thủy ranh mãnh nhìn về phía Đoàn Thịnh “Thì
ra các người hoài nghi Đoàn tướng công bị “bất lực” là do có người bỏ
thuốc.”

Đồng Ca kinh ngạc nhìn chằm chằm Đoàn Thịnh. Đoàn Thịnh lúng túng, đỏ mặt dời mắt đi: “Giang Tiểu Thủy, giao thuốc giải ra đây.”

Giang Tiểu Thủy co quắp mặt: “Ha ha, nói đùa gì chứ? Ta nghĩ các ngươi hiểu lầm rồi, sao lại nói ta là người bỏ thuốc chứ?”

Tôn trưởng lão giận đến mức râu dựng ngược, lão bắt lấy cổ áo Giang Tiểu Thủy: “Tiểu tử thúi, ngươi còn không nhận?”

Giang Tiểu Thủy đột nhiên biến đổi thái độ, kiêu ngạo đẩy tay Tôn trưởng lão ra, cười nói: “Ta nhận cái gì? Không chứng không cớ.”

Tôn trưởng lão đen mặt: “Nếu không phải ngươi làm, vậy tại sao ngươi biết hắn “bất lực”?”

Giang Tiểu Thủy giảo hoạt cười, miệng nói vểnh lên: “Tôn trưởng lão, ta
căn cứ vào những lời các người nói mới đưa ra kết luận, giúp các ngươi
giải quyết điều khó hiểu. Tất cả đều là phỏng đoán, còn chuyện không may nói trúng, chỉ có thể chứng minh năng lực phân tích của ta quá tốt
thôi!”

“Ngươi…Ngươi…Ngươi ngụy biện!” Tôn trưởng lão nổi đóa.

Vẻ mặt Giang Tiểu Thủy hả hê, hắn không để mọi người vào mắt, “Thế nào, các ngươi định lấy nhiều khi dễ ít?”

“Khi dễ người đấy thì sao?” Tôn trưởng lão trước giờ vốn hay cậy mạnh
không nói lý. Đồng Ca chặn lão lại, nói: “Ta hiểu các người đang nói gì
rồi. Tối hôm qua có người bỏ độc vào trong rượu mừng, các người hoài
nghi người đó là Giang Tiểu Thủy.”

Mấy người gật đầu, Đồng Ca nhìn Giang Tiểu Thủy, nghiêm túc hỏi: “Thuốc kia là ngươi bỏ?”

Giang Tiểu Thủy hơi chần chừ.


Đồng Ca cười lên, “Ta cũng uống rượu độc mà có chuyện gì đâu, Giang Tiểu Thủy, ta coi ngươi như huynh đệ, sao ngươi có thể hại ta chứ?” Đồng Ca
vỗ vỗ vai Giang Tiểu Thủy cười nói: “Ta tin tưởng ngươi.”

Giang Tiểu Thủy đỏ mặt xấu hổ, mắt mang tình nhìn Đồng Ca: “Đồng Ca, chỉ có thể là huynh đệ sao?”

Đồng Ca phóng khoáng cười: “Không phải huynh đệ, còn có thể là gì?”

Đồng Ca không rút tay về, thản nhiên nhìn hắn, có chút u oán và đau lòng mà nói: “Ngươi làm tướng công của ta? Ta thích người chân thành, không
thích tìm một kẻ bỏ thuốc ta làm tướng công.”

Giang Tiểu Thủy bị nàng mê hoặc khiến thần hồn điên đảo, vội vàng tỏ tấm lòng: “Đồng Muội, nàng yên tâm, thuốc kia không có hại với nữ nhân, nữ
nhân uống vào còn có thể trừ độc, dưỡng nhan, chống lão hóa.”

Đồng Ca đổi sắc mặt, rút tay về, dùng ánh mắt lạnh lẽo mà sắc bén nhìn
Giang Tiểu Thủy, giọng nói lạnh lẽo khiếp người: “Quả nhiên là ngươi.”

Lúc này Giang Tiểu Thủy mới biết vừa rồi hắn trúng mỹ nhân kế, hắn bi thương nhìn Đồng Ca, “Nàng lừa ta.”

Đồng Ca có chút thất vọng, nàng cũng thật thích Giang Tiểu Thủy, tựa như vừa mới nói, nàng thật xem hắn là huynh đệ. Mặc dù hắn thích đùa giỡn,
càn quấy, thỉnh thoảng có chút động kinh, còn không sợ chết gọi nàng là
Đồng Muội chọc giận nàng, nhưng tổng thề mà nói là một người khá thú vị, không ngờ…

Giang Tiểu Thủy đang đầy ngập tình yêu hóa thành chua xót, hắn hít vào
một hơi thật dài, đau lòng ngửa đầu nhìn trời, sau đó ưu thương nhìn
Đồng Ca: “Đuổi theo người khắp nơi, bỗng nhiên quay đầu người vẫn như cũ chẳng thèm ngó ngàng tới ta…”

“Cáo từ.” Giang Tiểu Thủy rơi hai giọt lệ, rồi lướt đi.

“Ê, giao thuốc giải ra đây!” Đồng Ca muốn đuổi theo, lại bị Đoàn Thịnh ngăn: “Đồng Đồng, độc của ta đã được giải.”

“Ai! Hỏi thế gian tình ái là gì! Để nó đi thôi! Đứa nhỏ này cũng rất khổ sở, vả lại không quá ác ý.” Tôn trưởng lão thở dài nói, nghiêng người
nhìn về dãy núi, hình như nhớ lại chuyện cũ mơ mơ hồ hồ gần như sắp biến mất trong trí nhớ kia.

Tôn trưởng lão phất tay áo, im lặng xoay người rời đi, để lại một bóng lưng tịch mịch.

“Tôn trưởng lão sao lại thương cảm như vậy?” Đoàn Thịnh hỏi.

“Người già là vậy đó, chút chuyện nhỏ cũng dễ dàng khiến lão thương cảm, lần này chắc là nhớ tới người tình ngày xưa.” Đồng Ca nhìn về phía chân trời nói.

“Đồng Đồng, chúng ta về thôi!”

Đồng Ca nhìn Đoàn Thịnh: “ ‘Lão nhị’ của ngươi thật không sao chứ?” từ
trước đến giờ thẳng thắn là một điểm đặc sắc trong tính cách của Đồng
Ca, lớn lên trong một đám nam nhân, thứ nàng không hiểu nhất chính là
thẹn thùng của nữ nhân, mặt dầy có thể so với sắt.

Đoàn Thịnh hơi xấu hổ, mất tự nhiên dời đi tầm mắt, sau đó lại tiến gần bên tai Đồng Ca mập mờ nói: “Tối nay có thể thử xem.”

Đồng Ca đẩy Đoàn Thịnh ra, đồng thời vô tình thấy Thanh Sơn và Lưu Thủy
đang quấn quít bên nhau, bèn nói: “Giữa ban ngày ban mặt, phát tình cái
gì!?”


Mặt Đoàn Thịnh cứng ngắc. Đồng Ca rất tự nhiên xoay người: “Không còn sớm nữa, về ăn cơm thôi! Ta đói rồi.”

Đồng Ca thản nhiên đi phía trước, Đoàn Thịnh lắc đầu than “Nữ nhân này,
nữ nhân này!” Sau đó mỉm cười nhìn bóng lưng của nàng “Nữ nhân này, ta
thích!” nói xong bước theo.

Lúc ăn cơm chiều không thấy Tôn trưởng lão, Đoàn Thịnh định cho người đi mời.

“Không cần quan tâm, bây giờ Tôn trưởng lão đang ở chỗ cây cổ thụ trên
núi Tấn Vân buồn bực, một hồi tâm tình tốt lên sẽ trở lại, chừa cho Tôn
trưởng lão một phần là được.”

Trên bàn cơm, một người động tác ưu nhã, một người thô lỗ hào phóng, đều có nét riêng, nhưng giống nhau là sức ăn kinh người.

Trăng treo cảnh liễu, thích hợp cho người hẹn hò, giờ phút này, Đồng Ca
và Đoàn Thịnh sau khi cơm nước no nê xong đang tản bộ trong sân, trên
trời trăng sáng, chiếu thành một đôi bóng trên đất.

Đồng Ca nhẹ nhàng nhảy một cái, ngồi lên một cây to trong sơn trại.

“Lên đây đi! Đứng đó làm gì?”

Đoàn Thịnh nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh nàng, trước mắt thân phận hai
người có chút đặc biệt, có chút tế nhị, có chút xấu hổ, nhưng ở chung
vẫn không gò bò rất tự nhiên thân mật.

“Đoàn tướng công, Đoàn tướng công, Tôn trưởng lão tìm ngài!” Một tiểu
tốt không biết chui ra từ chỗ nào, nói với hai người đang ngồi trên cây.

“Nhị Mao, Tôn trưởng lão tìm hắn có chuyện gì?” Đồng Ca giúp Đoàn Thịnh hỏi.

Nhị Mao gãi gãi đầu, vẻ mặt hơi ái muội: “ Đồng đại đừng hỏi ta, chuyện này rất khó nói.”

“Đoàn tướng công, Tôn trưởng lão đang ở dãy núi phía tây chờ ngài.” Nhị Mao nói xong, chân như bôi dầu, chạy nhanh như chớp.

“Dãy núi phía tây, chỗ đó không phải là nhà tắm sao? Tôn trưởng lão bảo ngươi tới đó làm gì?!” Đồng Ca nghi ngờ hỏi.

Đoàn Thịnh cười nhẹ một tiếng, như mưa xuân trên hoa lê, “Ta đi trước.”

Hắn nhảy xuống cây, Đồng Ca nhìn bóng lưng tuấn dật của hắn, mất hồn.

Ở dãy núi phía tây, sương mù lượn lờ, hơi nóng bốc lên, vừa bước vào đã nghe tiếng nước chảy rào rào.

Xa xa ở trong là những hồ nước nóng lớn nhỏ, chung quanh cây cối xanh
tốt vây thành tường, Đoàn Thịnh không khỏi cảm thán, sơn trại này thật
đúng là chốn bồng lai tiên cảnh.

Trong sương mù mông lung hình như có người ngoắc hắn, “ Vương phu, bên này.”

Đoàn Thịnh đến gần, thấy Tôn trưởng lão đang ở trần ngâm mình trong hồ nước nóng, dáng vẻ hết sức sảng khoái.

Đoàn Thịnh vái chào hỏi, “Tôn trưởng lão, tìm ta có chuyện gì sao?”

Tôn trưởng lão cười cười, chỉ vào hồ nước nóng bên cạnh: “Cởi quần áo, xuống đi.”

Đoàn Thịnh nhìn hồ nhỏ tản ra vị thuốc kia hỏi: “Đây là cái gì?”

Tôn trưởng lão ái muội cười một tiếng, ánh mắt có chút không đứng đắn: “Thứ tốt! Đây là hùng hổ, giúp tráng dương cường tinh.”

Đoàn Thịnh co rút khóe mắt, lần nữa vái Tôn trưởng lão một cái, cười nói “Tôn trưởng lão thật chu đáo, đa tạ ngài quan tâm.”

“Hắc hắc! Không có gì, chỉ cần ngươi sớm cho ta bồng cháu là được!”

Vì vậy, Đoàn Thịnh cởi áo nhảy vào nước, thích thú ngâm mình trong nước, hắn phát hiện hắn bắt đầu thích nơi này.


Tắm xong, Đoàn Thịnh mặc quần áo trở về phòng, Tôn trưởng lão vô cùng hăng hái đi theo.

“Tôn trưởng lão, đã trễ thế này sao còn không đi ngủ đi, ngủ sớm dậy sớm thân thể mới kiện khang!” Đồng Ca ngăn ở cửa.

Tôn trưởng lão tự nhiên thở dài, làm bộ vô cùng phóng khoáng: “Lúc sống
cần gì ngủ nhiều, sau khi chết tự nhiên sẽ an nghỉ thôi.”

“Phốc ~~” Đồng Ca phun trà ra ngoài.

“Tôn trưởng lão, hôm nay ngài bị cái gì kích thích vậy, thật không bình
thường!” Đồng Ca tiến lên, lấy tay sờ trán Tôn trưởng lão.

Tôn trưởng lão đẩy tay nàng ra: “Không lễ phép, không văn hóa, ta đây là ngộ đạo.”

“Ta nghĩ là do hớp quá nhiều gió núi mà thôi.” Đồng Ca nói thầm.

Đồng Ca thấy một cơn thịnh nộ sắp giáng xuống đầu, bèn nghiêng người, “Ngài không ngủ, nhưng ta muốn ngủ.”

Tôn trưởng lão nhìn chằm chằm Đoàn Thịnh, hưng phấn nói: “Còn đứng ngây đó làm gì? Đi đi!”

Đoàn Thịnh xoay người đóng cửa, lại bị Tôn trưởng lão kéo vạt áo: “Cho ngươi cái này.”

“Đây là cái gì?” Đoàn Thịnh nhìn cái bình nhỏ hỏi.

“Hợp hoan tán, nếu Đồng Ca không chịu, thì dùng cái này.” nói xong lắc mình biến mất.

Đoàn Thịnh cười khẽ lắc đầu, đây là dáng vẻ nên có của trưởng bối sao?
Nhưng hắn cũng rất thích hình thức ở chung vui vẻ này của họ.

Đoàn Thịnh vào phòng, Đoàn Ca đã nằm trên giường, chỉ mặc một lớp áo đơn thật mỏng.

“Tôn trưởng lão cho ngươi cái gì?” Đồng Ca hỏi.

Đoàn Thịnh giơ tay lên, ném cái bình nhỏ cho nàng. Đồng Ca nhận lấy:
“Bình này thật đẹp, bên trong đựng gì vậy?” Đồng Ca mở ra, đưa lên mũi
ngửi.

“Đợi chút....” Đoàn Thịnh không kịp ngăn Đồng Ca, thuốc kia đã chui vào mũi nàng, trên chóp mũi còn dính một ít bột trắng.

Đoàn Thịnh bất đắc dĩ vỗ trán.

“Sao, có gì không đúng à?” Đồng Ca ngây thơ hỏi.

Khóe miệng Đoàn Thịnh co rút, không nói gì.

“A! Nóng quá!” Đột nhiên Đồng Ca kéo quần áo ra, hai gò má đỏ bừng như đánh phấn, nàng nhìn chằm chằm vào Đoàn Thịnh.

Da thịt trắng như tuyết, đôi mắt to câu hồn đoạt phách, dung mạo diễm lệ vô song, chỉ nhìn thôi Đoàn Thịnh đã cảm thấy phía dưới nóng lên, ngay
cả hô hấp cũng có cảm giác nóng rực.

“Sao lại nóng như vậy, không được, ta phải đi tắm một cái!” Đồng Ca muốn xông ra ngoài, nhưng chân như nhũn ra không đi được. Đoàn Thịnh bất
giác đến gần nàng, khi hai thân thể đụng vào nhau, Đồng Ca dường như đã
hiểu rõ khát vọng của cơ thể.

Nàng ôm lấy hắn, trèo lên người hắn, trước giờ nàng vồn là người hành động theo cảm tính, mặc cho cảm giác dẫn dắt hành động.

Đoàn Thịnh ôm lấy nàng bước tới giường, cúi đầu, hôn lên đôi môi kiều diễm đỏ mọng của nàng.

Đồng Ca uốn éo người, kéo quần áo của Đoàn Thịnh, sau đó nhiệt tình chìm vào thế giới cảm giác, thăm dò rung động nàng chưa bao giờ thể nghiệm.

Màn đỏ buông xuống, che giấu cảnh xuâu kiều diễm, đêm động phòng hoa
chúc mặc dù hơi muộn chút nhưng không hề gì, đêm nay nhiệt tình không
thua gì đêm qua.

Hơi thở giao hòa, lưu luyến triền miên, tình đang nồng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận