Ngày tiếp theo triển lãm mở cửa cho người dân tham quan, chỉ cần mua được vé đều có thể vào bên trong xem.
Bởi vì bức tranh《 Cung yến khai quốc nhà Tần》 của anh giành được nhiều sự chú ý của mọi người, cho nên rất nhiều phóng viên trong nước vì muốn có được đề tài gần như muốn gọi nổ điện thoại của công ty, Trần Khoa hết sức chật vật, ngay cả điện thoại di động cũng không dám mở.
Bị truyền thông quấy rầy suốt một ngày Trần Khoa có chút hối hận, sớm biết lần này sẽ đưa tới náo động lớn như vậy, anh ta cũng xin anh vé vào cửa, để cảm nhận chút không khí của hội nghị, so với ở trong nước còn tốt hơn.
Trần Khoa không được yên tĩnh, ông chủ của Sâm Hòa cũng không khá hơn chút nào, không ít người muốn lấy tin tức từ ông.
Hoàn Tinh cùng Song Lộc làm việc càng ngày càng lộ liễu, đi đào góc tường nhà người ta cũng không thèm che dấu.
Hướng Hoành lần này là vừa mừng vừa sợ.
Hoảng sợ là vì không nghĩ tới nghệ sĩ của mình có lai lịch lớn thế, vui mừng vì anh là nghệ sĩ của công ty mình.
Anh lần này làm vẻ vang đất nước, được các nơi khen ngợi, sẽ có thêm nhiều người hâm mộ và tài nguyên lớn.
Khán giả rất đặc biệt, có nhiều người đóng phim cả đời cũng không có ai để ý.
Còn có những người chỉ đóng 2 bộ phim thì khán giả đã nhớ đến.
Bây giờ trong giới giải trí phẫu thuật thẩm mỹ đều vì muốn sở hữu một đôi mắt to và hai mí, mũi cao, cằm nhọn, chưa kể còn phải để cho khán giả không nhận ra, ngay cả anh ta cũng có lúc không nhận ra nghệ sĩ sau khi trang điểm.
Thậm chí ngay cả một số công ty cũng sắp xếp cho nghệ sĩ đi phẫu thuật thẩm mỹ, bọn họ cũng không quan tâm phẫu thuật sẽ gây ra tác dụng phụ cho nghệ sĩ, miễn nghệ sĩ có thể đứng dậy kiếm tiền cho họ là được.
Sâm Hòa bọn họ không cần nghệ sĩ làm loại chuyện này, nhưng cũng có một số nghệ sĩ công ty họ trộm đi phẫu thuật, đáng tiếc lăn lộn lâu như vậy, vẫn không có kết quả gì.
Đang vì ký được hợp đồng với anh mà mừng thầm, Hướng Hoành liền nhận được tin tức, có một người yêu thích thư pháp và hội họa phê phán anh, nói anh ở nước ngoài biểu diễn “Diệu thủ sinh hoa” chẳng qua là kỹ xảo nhỏ.
Loại kỹ xảo dùng trong những bức tranh thủy mặc này không có gì mới lạ, anh chẳng qua là vì mưu lợi mà thôi.
Trong xã hội này không ít người vì muốn nổi danh mà giẫm đạp lên người khác, không thì làm sao có thể nổi tiếng được.
Vị công khai phê bình anh đã gần 40 tuổi rồi, là một người yêu thích thư họa, tên là Ngụy Minh.
Ông ta là một giảng viên dạy thư pháp và hội họa ở một trường đại học có tiếng, rất nhanh đã đạt được sự chú ý.
Vì để chứng minh ông cũng làm được loại thủ pháp này, ông còn phát một video của bản thân dùng phương pháp này đăng lên, dùng tranh phong cảnh để sử dụng loại thủ pháp làm nhòe mực này, thu hút nhiều lời khen ngợi và người xem.
Thấy có rất nhiều cư dân mạng vây xem, Ngụy Minh càng hăng hái, công khai bày tỏ nói: “Tôi chưa bao giờ đánh giá cao những người vì lợi ích mà vấy bẩn nghệ thuật.
Ví dụ như một số người có chút thành tựu về thư pháp và hội họa, nhưng hết lần này đến lần khác lại muốn lợi dụng điều này để tạo danh tiếng trong giới giải trí, như thế là làm ô uế nghệ thuật.”
Lời này rõ ràng là phê phán anh, nhưng rất nhiều nghệ sĩ không liên quan đến việc này, mà cũng bị vơ cả vào, họ cảm thấy rất khó chịu, cái gì mà vòng giải trí bẩn thỉu? Mỗi một ngành đều có một mặt tối và sáng, có rất nhiều người dựa vào thực lực của mình mà đi lên, Ngụy Minh này rõ ràng là kì thị giới giải trí, đúng là người xấu tính.
Câu nói này của Ngụy Minh không biết đã đụng chạm bao nhiêu người rồi? Có lẽ ông ta biết, có lẽ không biết, nhưng kết quả của việc này là làm rất nhiều người chú ý.
Tin tức rất nhanh truyền ra nước ngoài, lời bình phẩm của Ngụy Minh về anh khiến mấy lão gia tử hết sức bất mãn, ông Hạ thậm chí đang trả lời phỏng vấn của đài truyền hình quốc gia cũng bày tỏ: “Có vài người không phải chân chính yêu thích nghệ thuật, chẳng qua nói quan tâm nghệ thuật là để thỏa mãn lòng hư vinh của bản thân.
Lòng ghen tỵ quá mạnh mẽ, không thích hợp làm nghệ thuật.”
Bây giờ anh giành được vinh quang cho đất nước, phía chính phủ rất vui mừng, cho nên đối với việc Ngụy Minh đi gây chuyện hết sức bất mãn.
Nếu như chính phủ can thiệp vào chuyện này thì nháo càng lớn.
Buổi tối hôm đó bộ trưởng Lưu đích thân tìm đến anh, hỏi anh ý kiến đối với chuyện này.
Anh khẽ cười nói: “Nghệ thuật đương nhiên là có so tài, chuyện này cũng rất bình thường, bộ trưởng Lưu không cần lo lắng, lời đồn trong nước cũng không ảnh hưởng đến tôi.” Sáng hôm sau, anh đăng lên Weibo một bài viết.
Công Tây Kiều V: Thư pháp và hội họa có thể mang cho mọi người cảm giác hưởng thụ và tươi mới, còn giới giải trí thì mang lại cho chúng ta niềm vui, hai thứ này đều là nghệ thuật.
Nghệ thuật không có biên giới, giống như việc không nên phân biệt cao thấp, giàu nghèo.
Hôm nay chỉ muốn lấy bức tranh này kết bạn cùng người, không tranh cao thấp, chỉ mong mọi người vui vẻ.
[ video ]
Đây là một đoạn video anh đang vẽ một bức tranh sơn thủy.
Tư thế anh vẽ trông vô cùng ưu nhã, giống như cao nhân ở ẩn rảnh rỗi vẽ tranh để tìm thú vui.
Anh không giống Ngụy Minh phải vẩy nước nhiều lần, mà chỉ dùng tay hơi ướt vẩy qua mấy chỗ trống, cách viền tranh vài cm, ban đầu bức tranh chỉ có núi non hoang sơ sau đột nhiên xuất hiện thêm ánh nắng, chim, cùng với cây cối, so với bức tranh sơn thủy kia của Ngụy Minh trông cao cấp hơn nhiều.
Có vẻ như vẽ một bức tranh có khung cảnh như vậy vẫn không đủ, anh còn vẽ thêm vài nụ hoa mẫu đơn, vẫn dung phương pháp cũ, để cho những đóa hoa này từ từ nở rộ.
Thần kỳ hơn là, những cánh hoa này từng tầng, từng tầng xuất hiện một cách rõ ràng, cực kỳ đẹp, trông giống như dùng bút tỉ mỉ vẽ vậy.
“Những thứ này chỉ là sở thích cá nhân của tôi, đã khiến mọi người chê cười.” Trong video anh dùng khăn lông lau nước trên tay, hướng ống kính cười một tiếng, cuối cùng kết thúc video là bóng tối.
Sau khi video này phát trên Weibo, thu hút rất nhiều nghệ sĩ từ các công ty quản lý lớn chia sẻ.
Vào lúc này, mọi người đều có chung lập trường với anh, ai muốn bị nói là làm công việc bẩn thỉu chứ?
Đoạn video đáp trả của anh có hiệu quả vô cùng tốt, tốt đến mức tất cả các cư dân mạng đều khen, thậm chí ngay cả đài truyền hình quốc gia cũng bày tỏ thái độ tích cực với anh.
Ông nói tôi không làm ra gì cả, vậy được tôi sẽ dùng bản lĩnh của chính mình để chứng minh cho ông thấy.
“Ha ha ha, Kiều thiếu của tôi thật là quá đẹp trai, bức tranh sơn thủy này quăng mặt mũi của ai đó xa tới 18 con phố.”
“Nói người khác coi trọng danh lợi, thực chất thì ông ta mới là người coi trọng danh lợi.
Không nhìn được người khác tốt hơn bản thân, lòng ghen tỵ nổi lên, sống lâu như vậy mà hẹp hòi.
Người ta gợi ra cảm giác nghệ thuật chân chính, còn ông ta chẳng tạo ra cảm giác gì cả, chắc muốn nổi tiếng đến điên rồi.”
Các cư dân mạng từ trước đến nay rất giỏi làm cho mấy người xấu nghẹn họng không nói ra lời, bây giờ anh dùng hành động đánh bại Ngụy Minh, khiến cho Ngụy Minh mất hết mặt mũi một cách triệt để.
Không chỉ các cư dân mạng thấy cách đáp trả này vô cùng mĩ mãn mà ngay cả nghệ sĩ cũng có cái nhìn tích cực về điều này, bất kể như thế nào, đối phương cũng đã dùng hành động thực tế giữ mặt mũi nghệ sĩ của bọn họ.
Sau chuyện này, trong lòng Ngụy Minh rối như tơ vò, ông ta cảm thấy anh cũng chỉ tầm 20 tuổi, coi như biết chút kỹ thuật về thủ pháp này, cũng chỉ hù dọa được người ngoại quốc thôi.
Cho nên ông ta muốn mượn cơ hội này làm mình nổi tiếng, nhưng ông ta không ngờ anh lại rất am hiểu thủ pháp này, chỉ cần thông qua so sánh trên video, người ngoài cũng có thể thấy tranh của ông ta không có nhiều cảm xúc chân thực nhã nhặn, mà của anh thì thật sự quá tuyệt vời.
Bây giờ mặt mũi ông ta bị anh giẫm lên, ông ta dù hận nhưng cũng không thể làm gì cả, so về năng lực vẽ tranh ông ta kém hơn, so về số người ủng hộ cũng ít hơn.
Hai bên như trời với đất vậy.
Chuyện đã thành như vậy, ông ta muốn mượn cơ hội lần này, để nhận trả lời phỏng vấn của truyền thông, sau khi trải qua cảm giác nổi tiếng ông thật sự không muốn dừng lại.
Nhưng thấy trên Weibo có quá nhiều người chỉ trích mình, vạn nhất nếu huyên náo đến mức xảy ra nhiều chuyện rắc rối, ông ta nên làm gì đây?
Cuối cùng, ông ta cắn răng, ở trên màn hình máy tính đánh một hàng chữ.
Ngụy Minh: Tuổi còn trẻ, nếu như quá thích phô trương kỹ xảo, tâm tư nóng nảy, sẽ không được trọng dụng.
Các cư dân mạng thấy Weibo này, muốn chửi má nó, ông ta sao lại vô sỉ đến mức như vậy.
Người ta không nói thì bảo người ta không có bản lĩnh chỉ biết dùng kỹ xảo, bây giờ người ta dùng bản lĩnh thật sự để đáp trả, thì ông ta nói anh phô trương.
Thật không nghĩ tới trên đời này có người vô sỉ như vậy, không có lời thô tục nào có thể hình dung được ông ta.
Lúc này, Tịch gia lên tiếng.
Tịch Khanh V: Ông làm thầy giáo, lại không có chút đạo đức nào của giáo viên.
Ông như vậy thì có tư cách gì chỉ trích người khác phô trương, không bằng ông tự nhìn bản thân mình trong gương để thấy bản chất thối nát trong ông.
Đúng là không biết xấu hổ, mọi người phải ăn cơm cho nên ông đừng xuất hiện khiến người khác chán ghét.
Hồng Hoang Đệ Nhất Gấu Trúc: Tôi nhìn nhầm sao, Tịch gia miệng lưỡi thật độc, ngài ấy có bị hack không?
Không Muốn Ăn Thịt: Miệng lưỡi Tịch gia thật đỉnh… Đủ cay chết người.
Khi lãnh đạo của Ngụy Minh nhìn thấy tin tức này, chân ông thiếu chút nữa là mềm nhũn, trường học của họ vừa mới được Tịch gia tài trợ, vào lúc này mà giáo viên trường lại xúc phạm người tài trợ?
Lãnh đạo nhìn hậu quả trên Weibo, sắc mặt lập tức xanh mét.
Bình thường ở trường Ngụy Minh giả vờ thanh cao thì thôi, tại sao trên mạng lại đắc tội nhiều người như vậy, làm hại bọn họ ở trường cũng bị mắng, nằm không cũng trúng đạn.
Thấy người trẻ như anh làm cả nước vẻ vang, mọi người đều vui mừng, còn Ngụy Minh thì hết lần này đến lần khác hắt bát nước bẩn lên người anh.
Kết quả tay nghề của ông ta không bằng người ta, nước cũng không hắt được ngược lại gây náo loạn, lúc này mới dừng được, ông ta lại khinh thường không chọn nói chuyện, đây không phải là đào hố chôn mình thì là cái gì?
Nghĩ tới một giáo viên như vậy mà lại đi dạy học sinh, lãnh đạo nhà trường nhíu mày, cuối cùng ra một quyết định.
Ngay sau đó Ngụy Minh đã bị đuổi khỏi trường, ông ta lại lên mạng gây náo loạn, nói lãnh đạo nhà trường sợ hãi quyền lực của người có tiền.
Nhưng cư dân mạng lại càng chán ghét bộ dạng suốt ngày lải nhải của ông ta, nhưng cũng chẳng ai quan tâm.
Truyền thông nào có tâm tư phản ứng với loại người muốn nổi tiếng phát điên nhưng lại bị thất bại này, cũng đem sự chú ý đặt vào những người ra nước ngoài.
Rất nhiều đơn vị truyền thông còn dịch các bài báo liên quan từ nước ngoài về những lời khen ngợi và sùng bái giành cho anh, khiến cho người dân trong nước cũng phải đỏ mặt.
Sự nhiệt tình của người ngoại quốc thật khiến người ta ngượng ngùng.
Điều này cũng phản ánh mức độ phổ biến của các tác phẩm của anh ở nước ngoài, mặc dù nhiều bài báo dài dằng dặc nhưng mọi người rất nhiệt tình đọc.
Ngoài ra còn có một số cư dân mạng ở nước ngoài nhiệt tình dịch các bài viết, bình luận có liên quan đến anh ở trên các trang mạng nước ngoài.
Mọi người thấy rằng, ngoài việc khen các tác phẩm của anh, còn có những bình luận muốn gả cho anh, việc này khiến Kiều fans trong nước hết sức bất mãn, Kiều thiếu là của các cô, ai cũng không được phép cướp.
Hiện giờ anh rất được hoan nghênh, giới truyền thông cả ngày mai phục ở bên ngoài khách sạn của anh, chờ anh xuất hiện.
Thậm chí còn có truyền thông giả vờ làm du khách, chỉ vì muốn chụp một tấm hình của anh.
Những phương tiện truyền thông còn đặt cho anh một biệt danh, gọi là “Đông Phương Quỷ Quái”, cái biệt danh này khiến buổi trưa anh ăn ít đi một bát cơm.
Cuối cùng, sau 3 ngày chịu đựng thì triển lãm cũng kết thúc, anh thiếu chút nữa kiệt sức, truyền thông nước ngoài quá điên cuồng.
Ban đầu khi《 Quốc nghiệp 》 đạt được thành công lớn, anh cũng không bị truyền thông bao vây nhiều như vậy.
Vào 10 giờ tối, anh thay xong áo ngủ, đang chuẩn bị ngủ, nghe được tiếng chuông cửa vang lên.
Anh có chút nghi ngờ cau mày, ngoài cửa đã treo biển chớ quấy rầy rồi, ai mà vào giờ này rồi còn muốn tìm anh?
Do dự một chút, anh đứng dậy đi tới cửa, cửa để hở một khe nhỏ, thấy một người đàn ông râu ria xồm xoàm, tóc xoăn đang đứng bên ngoài, khoe ra bụng bự để cho anh thấy hắn thân thiện.
Anh còn chưa kịp mở miệng, đối phương đã nói với đôi mắt sáng: “Trời ơi, còn đẹp hơn trên TV nữa, chúa ơi, đây chính là kiệt tác chúa tạo ra.”
Anh không lên tiếng, nhếch mép một cái, cười khan nói: “Vị tiên sinh này, xin hỏi ngài có chuyện gì không?” Nhốt người bên ngoài cửa nói chuyện thì có chút không lễ phép, nhưng không rõ thân phận của đối phương, anh vẫn lựa chọn phương thức không lễ phép.
“À.” Người đàn ông đàn ông mập lấy lại tinh thần, hết sức áy náy nói, “Quấy rầy ngài nghỉ ngơi, tôi hết sức xin lỗi, nhưng mà tôi có chuyện rất quan trọng để nói với ngài, xin ngài cho tôi năm phút được không? Chỉ cần năm phút.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...