“Kiều thiếu, xin hỏi ngài muốn đến nơi nào?” Lái xe khách khí hỏi ý kiến Công Tây Kiều.
Anh nhìn Tịch Khanh đang mệt mỏi, thấp giọng hỏi: “Anh ăn cơm tối chưa?”
Vệ sĩ ngồi ở ghế phó lái khóe miệng giật giật, thấy ông chủ gật đầu, nuốt hết những lời muốn nói vào.
“Đi Bách Vị Hiên đi.” Chú ý tới vẻ mặt mất tự nhiên của vệ sĩ, anh cười nói với hắn: “Canh lần trước anh mang cho tôi uống rất ngon.”
Nghe vậy, khóe miệng hắn hơi cong lên: “Cậu thích là được rồi.”
Mười giờ tối, trong Bách Vị Hiên không còn nhiều khách.
Quản lí nhận ra Tịch Khanh, lập tức dẫn hai người đến một căn phòng.
“Tịch tổng, tiên sinh, mời ngồi.” Quản lí nhìn người trẻ tuổi đội mũ lưỡi trai không rõ dung mạo phía sau kính của anh, đặt menu trước mặt hai người, trong lòng thầm đoán quan hệ của họ, không hề đặt tầm mắt lên người trẻ tuổi.
Công Tây Kiều chỉ một món trong đó, nhìn về phía quản lí.
“Đúng vậy, tiên sinh.” Quản lí tiến lên xem, sau đó đáp: “Đây là một loại canh tốt cho dạ dày.”
“Vậy lấy cho tôi một bát canh này đi.” Anh lưu loát gọi đồ ăn, quay đầu nói với Tịch Khanh: “Nếu còn trẻ không chú ý đến dạ dày, đến lúc bị đau dạ dày sẽ rất khó chịu.”
Đời trước, khi anh còn trẻ thường xuyên chịu cảnh đói khổ lạnh lẽo, ba mươi tuổi đã mắc bệnh thấp khớp và đau dạ dày, cho dù sau đó chủ công mời ngự y trong cung trị liệu cũng không chuyển biến tốt lên được.
Mỗi khi đau đớn phát tác có bao nhiêu khó chịu, anh biết rõ.
Hắn trầm mặc một lát, nhẹ nhàng “ừ” một tiếng.
Đồ ăn rất nhanh được mang lên, bởi vì canh đã nấu trước nên bọn họ không cần phải chờ lâu.
Anh đặt một bát canh trước mặt hắn: “Uống trước canh rồi hãy ăn.”
Tịch Khanh nhìn bát canh tản ra mùi vị thuốc đông y trước mặt, nói một tiếng cảm ơn với anh, bê lên, không nhanh không chậm uống xong, sau đó mới cầm đũa lên gắp rau.
“Có phải gần đây đoàn phim 《Tu chân》 đã bắt đầu casting?” Hắn thấy bộ dạng ăn ngon lành của cậu, chính mình cũng không hiểu sao thấy ăn ngon hơn, nhịn không được ăn nhiều hơn một bát cơm so với bình thường.
“Ừm.” Anh vừa lau miệng vừa gật đầu, lấy thẻ ngân hàng từ trong ví tiền ra đưa cho quản lí, “Tính tiền, cảm ơn.”
Quản lí thầm giật mình trong lòng, người này rốt cuộc có quan hệ gì với Tịch tổng, khi nói chuyện công việc lại không hề bận tâm, thật sự giống như bạn thân.
Lúc nhận thẻ, anh ta không cẩn thận chạm vào ví tiền của đối phương, bên trong đều là thẻ kim cương thẻ bạch kim, xem ra cũng là kẻ có tiền.
Sau khi nhận hóa đơn từ quản lí, Công Tây Kiều đứng lên nói: “Đi thôi, nhưng phải phiền mọi người đưa tôi về rồi.”
Tịch Khanh cầm áo khoác đứng lên, đi đến bên người anh: “Đoàn làm phim có việc sao?”
“Cũng chẳng tính là có việc, nếu không sao có thể mời anh đi ăn?” Anh hợp tình hợp lí nói: “Người trẻ tuổi không cần thẳng thắn vậy đâu.”
Hắn bật cười, đành phải đưa anh về khách sạn đoàn phim đã thuê.
“Ông chủ?” Vệ sĩ nhìn cửa khách sạn, Kiều thiếu đã đi vào rất lâu rồi, ông chủ còn nhìn chằm chằm cửa lớn là có ý gì?
Hắn thu hồi tầm mắt, ấn cửa kính xe, thản nhiên đáp: “Về thôi.”
Về tới nhà, khi hắn chuẩn bị xuống xe, tay ấn phải một vật cứng, cầm lên mới thấy là một cái kính đen.
Tóm được vật hôm nay anh giả dạng, hắn mỉm cười, cho mắt kính vào trong túi áo.
Xung quanh tĩnh lặng, đèn trong phòng Tịch Khanh cũng đã tắt, vệ sĩ đứng ở góc tối mới nhẹ giọng hỏi đồng đội bên cạnh: “Vừa rồi ông chủ nở nụ cười, cậu có thấy không?” Anh ta đã nhìn thấy ông chủ cười một lần vào mấy tháng trước, khi đó ông chủ đã tống chú hai của mình vào ngục giam.
Kết quả không bao lâu, có tin tức vị này bệnh nặng mà chết, khi đó ông chủ cũng mỉm cười.
Chỉ là ý cười hôm nay có chút không giống với khi ấy.
Đồng đội của anh ta cảnh giác chú ý động tĩnh bốn phía, xác định không có tình huống gì mới không đổi sắc mặt nói: “Khi ông chủ cười chỉ cần biết là có chuyện tốt hoặc chuyện đáng sợ xảy ra, điều đuy nhất cậu cần làm là ngậm chặt miệng lại.”
Khi Công Tây Kiều ngủ dậy đi vào địa điểm quay, phát hiện không khí trong đó có chút không thích hợp, ngay cả Mễ Nguyệt bình thường có quan hệ không tồi với anh cũng lộ ra biểu cảm thông cảm.
“Sư đệ.” Từ Siêu hóa trang xong nhìn thấy Công Tây Kiều vội vàng chạy tới, vẻ mặt lo lắng nói: “Ngày hôm qua có phải cậu đã gặp Trịnh Lỗi không?”
Mọi người trong đoàn nghe thấy Từ Siêu hỏi đều dựng lỗ tai chờ Công Tây Kiều trả lời.
“Đúng vậy, hôm qua anh ấy nói với tôi bố mẹ bị bệnh nặng và nhiều thứ nữa, tôi nói muốn cho anh ấy vay tiền.
Ai ngờ anh ấy không chịu, tự dưng quỳ xuống, em còn không hiểu rõ đây.” Sau khi Công Tây Kiều nói xong, có chút tò mò mà nâng cao giọng: “Sao anh lại biết việc này, anh ấy cũng vay tiền anh à?”
Nói xong, anh lắc đầu nghi hoặc: “Không đúng, anh và anh ấy không có nhiều giao tình lắm, sao lại nói với anh chuyện này?”
“Đáng chết, tên khốn kia tính kế cậu!” Từ Siêu thấy bộ dạng không hiểu rõ của Công Tây Kiều, biết anh bị Trịnh Lỗi ám toán, lập tức nổi giận mắng to: “Vị kia cũng không cần mặt mũi nữa rồi, loại thủ đoạn này cũng dám dùng!”
“Anh ấy làm sao vậy?” Công Tây Kiều vừa hỏi xong, chỉ thấy sắc mặt Trần Khoa vô cùng khó coi lại đây.
Anh còn chưa kịp hỏi, Trần Khoa đã nói trước.
“Tiểu Kiều, sáng nay tôi gọi điện thoại cho cậu, sao cậu lại không nhận?”
“Có thể do điện thoại hết pin.” Công Tây kiều mờ mịt nhìn mọi người xung quanh, hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Đến lúc này, mọi người vốn còn nghi hoặc thấy vẻ mặt mờ mịt của anh đều cảm thấy thương thay cho anh.
Bị người ta đâm sau lưng còn muốn cho người ta vay tiền, nào ngờ người ta muốn không phải tiền, mà là đạp anh xuống.
“Nửa tiếng trước có người đăng một video lên mạng, nói cậu ỷ thế hϊếp người, buộc Trịnh Lỗi quỳ xuống, còn hạianh ta không lăn lộn được trong giới giải trí.” Từ Siêu cẩn thận đưa di động trong tay cho Công Tây Kiều: “Hiện tại đã truyền khắp mạng xã hội rồi.”
Công Tây Kiều nhận di động, mở video ra.
Góc quay của video là sau lưng anh, hơn nữa cách anh và Trịnh Lỗi một khoảng nên chỉ có thể nhìn thấy động tác của anh ta và một vài thanh âm mơ hồ.
Xem hết một video, có thể nghe đại khái vài từ như “Anh sai rồi.”, “tiền thuốc men”, “phong sát”, “cầu xin em”, vậy nhưng những từ ngữ này kết hợp với việc Trịnh Lỗi quỳ xuống đã đủ tạo hình tượng đáng thương của một nghệ sĩ chăm chỉ bị phú nhị đại chèn ép.
Mọi người thấy vẻ mặt mơ hồ của Công Tây Kiều sau khi xem qua video, đều có chút bất lực.
Video này thật sự rất “trùng hợp”.
Vô tình đi ngang qua nhìn thấy liền núp lại quay, vô tình nghe thấy những từ ngữ đó, cũng chỉ vô tình nhìn thấy động tác của Trịnh Lỗi mà không nhìn thấy động tác của Công Tây Kiều.
Muốn ngồi chỗ cao trong giới giải trí, thủ đoạn nào mà chẳng có.
Loại thủ đoạn giả vờ đáng thương của Trịnh Lỗi cũng không phải cái gì mới mẻ, cho nên lần này Công Tây Kiều bị hãm hại, chỉ có thể nói là không may mắn.
Trong đoàn làm phim tuy rằng thông cảm cho Công Tây Kiều, nhưng trên mạng đã muốn bùng nổ.
Không ít người cảm thấy anh đã quá phận, không chịu khoan dung độ lượng.
Trịnh Lỗi thuê thủy quân bôi đen là không đúng, nhưng người ta đã muốn tới dạng này rồi, còn muốn phong sát cho sống không nổi, có chút quá đáng rồi.
Còn có người cảm thấy anh tâm địa ác độc, ỷ vào thân phận ức hϊếp người nghèo, đây là xem thường người nghèo không có quyền thế.
Vì thế một đám người bình thường chạy đến Weibo anh chửi ầm lên, ngay cả Weibo chính thức của công ty giải trí Sâm Hòa cũng bị mắng đến thảm.
Nhưng cũng không biết có phải do những người này chỉ biết bắt nạt kẻ yếu hay không, không có quá nhiều kẻ chạy đến Weibo Tịch Khanh làm loạn, ngẫu nhiên có vài người cũng chỉ là các blogger nhỏ.
Mặt khác, có một bộ phận người qua đường cảm thấy loại tư thái “tôi yếu đuối tôi đáng thương” của Trịnh Lỗi khiến người ta xem thường.
Lúc trước có bản lĩnh hãm hại người, nên có bản lĩnh gánh vác hậu quả.
Hơn nữa phong sát anh ta là công ty quản lí của anh ta, đi xin Công Tây Kiều làm gì, có phải muốn kéo anh sao tác không?
“Tôi cười ha ha.
Công Tây Kiều thật sự hoàn mỹ như vậy sao? Nói cái gì tác phong tốt, phẩm đức tốt, kỳ thật đều là sao tác.
Fan hâm mộ của anh ta ai mà không hướng về khuôn mặt kia? Phú nhị đại rất giỏi, ức hϊếp đứa nhỏ đau khổ cũng rất giỏi.” Cư dân mạng này còn liệt ra không ít tác phẩm của Trịnh Lỗi, sau đó tỏ vẻ “Trịnh Lỗi vẫn luôn có tiếng là diễn viên liều mạng, đến tột cùng anh ấy đã làm ra chuyện gì có lỗi mà bị người hãm hại đến như vậy?”
“Đúng vậy, diễn viên liều mạng nhà anh là lợi hại nhất, mời thủy quân đập người lợi hại lắm.
Nói Kiều thiếu không biết diễn, đáng tiếc 《Quốc nghiệp》 có vai diễn của Kiều thiếu, không hề có cơ hội cho diễn viên nhà anh.
Có năng lực anh đi cắn đoàn phim 《Quốc nghiệp》 đi.”
“Nhà tôi mà có tài nguyên tốt như của Công Tây Kiều, nhất định còn nổi hơn anh ta.
Ai biết Kiều thiếu tiến vào đoàn làm phim 《Quốc nghiệp》 như thế nào?”
Lời này vừa nói ra, các fan khác cũng cảm thấy đáng thương giùm.
Đoàn làm phim 《Quốc nghiệp》 là nơi có thể dựa vào quan hệ mà tiến vào sao?
Vào lúc các fan đang chiến đấu không ngừng, Từ Siêu đăng Weibo.
Từ Siêu V: Sư đệ, cố lên! Anh tin tưởng cậu không phải người như thế, người khác vẫn nên chừa mặt lại cho họ đi!
Vì thế cư dân mạng vốn đang tập trung hỏa lực mắng Công Tây Kiều, thuận tay mắng luôn Từ Siêu.
Nói những thứ như ôm đùi, quỳ liếm, không ngừng mắng Từ Siêu.
Sau đó, Mễ Nguyệt cũng share Weibo của Từ Siêu.
Khiến mọi người không tưởng tượng được.
Không lâu sau, Trần Văn cũng share Weibo này.
Cư dân mạng đang mắng Công Tây Kiều đến hứng khởi có chút không hiểu.
Bình thường loại tình huống này, các nghệ sĩ đều không muốn ra mặt.
Vì sao vài nghệ sĩ từng hợp tác với anh đều đứng ra bảo vệ?
Nhất là Mễ Nguyệt, trong 《Tiên Sơn Viện》, cô đóng vai người yêu của Trịnh Lỗi, kết quả hiện tại cô lại đứng về phía Công Tây Kiều, thật sự có chút vi diệu.
Triệu Diệc Côn V: Phú nhị đại chính là phú nhị đại, cũng không phải Thiên Vương.
Người nào đó xem có chứng bệnh hoang tưởng bị hại rồi.
Đại khái Weibo này của Triệu Diệc Côn quá rõ ràng, tất cả mọi người đều biết anh ta ám chỉ cái gì, vì thế có chút không biết làm sao.
Có nhiều tin đồn nói, Triệu Diệc Côn không quá hợp với Công Tây Kiều.
Kết quả tới thời điểm này, vị thiếu gia nổi tiếng tính tình không tốt này lại đứng ra giúp Công Tây Kiều nói chuyện, kể cũng kì quái.
Liệu có phải do Công Tây Kiều và anh ta cùng là phú nhị đại?
“Trên mạng xảy ra chuyện gì vậy?” Tịch Khanh phát hiện trên mạng có người bôi đen Công Tây Kiều, tìm trợ lí, bảo anh ta cho người đi tìm video trong camera giám sát ở bãi đỗ xe.
“Ông chủ, Trịnh Lỗi này là nghệ sĩ trước đây đã thuê thủy quân đạp Kiều thiếu đúng không?” Trợ lí xem xong tin tức trên mạng, biết quan hệ giữa ông chủ và Kiều thiếu rất tốt, anh ta nhân tiện nói “Để tôi đi gọi điện thoại cho Hưng Ngu hỏi.”
Hắn gật đầu, chờ trợ lí rời khỏi đây, hắn mở weibo Công Tây Kiều, phía dưới dường như đều là mắng anh, những từ ngữ khó nghe đều có, thấy vậy hắn nhíu mày lại.
Hắn nhìn vài lần sau, cuối cùng bất đắc dĩ dừng tay, gọi điện thoại cho anh.
Anh vừa diễn xong một cảnh, đang ngồi ở ghế hóa trang lại, thấy Tiểu Dao cầm điện thoại cá nhân của mình lại đây.
Anh nhìn tên trên màn hình, nhấn vào chấp nhận cuộc gọi: “Đại Tịch, sao vậy?”
Tay thợ hóa trang run lên, thiếu chút nữa bứt luôn lông mi ra.
Đại Tịch Kiều thiếu gọi, sẽ không phải là vị Tịch gia kia chứ?
“Không sao, yên tâm đi.” Biết đối phương đang lo đến chuyện video trên mạng kia, Công Tây Kiều cười cười, “Bạn bè trong giới đều rất tin tưởng tôi.”
Ngay cả chính anh cũng chưa nghĩ đến, mấy người Từ Siêu lại chấp nhận đứng ra đầu sóng ngọn gió vì anh.
Trong lòng anh không khẩn trương, bởi vì anh nắm chắc chứng cớ, nhưng mấy người Từ Siêu lại không biết, nên phần tình nghĩa này rất đáng quý.
“Được.” Nghe được lời an ủi của Tịch Khanh, ngữ khí của anh càng thêm ôn hòa: “Dám can đảm tính kế người khác thì phải chuẩn bị sẽ bị vạch trần.
Người nên chột dạ là anh ta, không phải tôi.”
Xác nhận Công Tây Kiều không vì chuyện này mà ảnh hưởng tâm tình, cuối cùng hắn cũng thả lỏng.
Sau khi ngắt điện thoại, nhìn thấy ảnh chụp Trịnh Lỗi trên màn hình, trong mắt tràn đầy hàn ý.
Giám đốc Hưng Ngu sau khi nhận được điện thoại của trợ lí Tịch Khanh, trong lòng hận không thể một phen bóp chết Trịnh Lỗi.
Lần trước nháo ra chuyện, bên Tịch thị không phản ứng, ông thật vất vả mới có thể thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Ai ngờ hôm nay lại gây ra sự kiện như vậy, ngay cả trợ lí được trọng dụng nhất bên Tịch Khanh phải gọi điện tới.
Nếu lần này ông không quản chặt, thật sự khóc cũng không được.
“Tiểu Kiều, việc này cậu đừng vội, nhất định sẽ có cách giải quyết.” Sau khi quay xong phân cảnh của hai người, Mễ Nguyệt vỗ vai Công Tây Kiều, “Nếu sớm biết Trịnh Lỗi là người như vậy, lần trước tôi không nên giới thiệu cho anh ta vào đoàn phim 《Tiên Sơn Viện》.”
Mễ Nguyệt và Trịnh Lỗi từng hợp tác một lần, cảm thấy người này ổn trọng kiên định, sau đó mới giới thiệu cho anh ta vào 《Tiên Sơn Viện》.
Nếu không phải do cô làm như vậy, cũng sẽ không có nhiều chuyện thế này.
“Biết người biết mặt không biết lòng, chị cũng không có mắt X-quang, làm sao biết sau này sẽ xảy ra chuyện gì.” Anh miễn cưỡng cười, “Ngã một lần, việc này cũng cho em một bài học.”
Mễ Nguyệt nhìn anh cười vô cùng miễn cưỡng, biết anh bị hành vi của Trịnh Lỗi làm thương tâm, trong lúc nhất thời cũng không biết nói gì cho phải, đành nói trợ lí đưa cho anh một ly nước.
Trần Khoa vừa lên mạng xem tin tức, thấy đã tới mười hai giờ, gọi điện cho phòng làm việc: “Có thể phản kích được rồi.”
Đại Chùy Ba là blogger có tiếng trong giới giải trí, bởi vì bình thường tin tức giải trí từ anh ta đều rất chân thật, cho nên follower rất nhiều.
Bình thường có sự kiện gì lớn, vị này thường đi ra phát biểu vài ý kiến trọng tâm.
Lần này video Trịnh Lỗi bị ức hϊếp đã đăng lên được mấy tiếng, thế nhưng người này lại không có phản ứng, khiến cho mọi người cảm thấy có chút ngoài ý muốn.
Cho đến mười hai giờ trưa, anh ta rốt cuộc đăng lên Weibo một video.
Đại Chùy Ba: Về video Trịnh Lỗi chịu ức hϊếp, tôi không phải đương sự, không muốn đánh giá.
Buổi sáng có cư dân mạng gửi cho tôi một video vô cùng hay nha, sau khi thợ chuyên nghiệp xem xét, đoạn video này chưa qua cắt nối biên tập.
Mọi người hứng thú có thể nhìn xem.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...