Vua Diễn Xuất Giới Giải Trí


Anh hùng có lợi hại hơn nữa cũng có ngày già đi, hoàng đế có hùng tâm tráng chí hơn nữa cũng sẽ hoài niệm ngày tháng tuổi trẻ trong quá khứ.Hoàng đế lớn tuổi ngồi trên ghế kim long, văn võ cả triều quỳ dưới chân y, từng tiếng “vạn tuế” thốt lên mờ mịt mà xa xôi.Hoa tuyết và gió rét thổi vào đại điện trang nghiêm, hai mắt y mờ mịt vô thần nhìn ra hướng khác ngoài cửa lớn, chỉ tiếc trừ một mảnh trắng xóa thì chẳng thấy gì cả.“Bây giờ là giờ nào rồi?” Giọng y mang theo trầm khàn đặc hữu của tuổi tác, nhưng dù vậy cũng không thấy nửa điểm già yếu chật vật, trái lại có chút thong dong nho nhã.“Bẩm bệ hạ, đã là giờ thìn rồi.” Tiểu thái giám bên cạnh y thấp giọng đáp lời.Hoàng đế nghe vậy chợt cảm khái: “Vậy mà đã giờ thìn rồi…”Có lúc máy móc so với người nắm bắt chi tiết càng tỉ mỉ hơn cho nên cảnh đặc tả thường thường tương đối chú trọng diễn xuất ánh mắt.

Trong máy theo dõi, ánh mắt của hoàng đế già rất phức tạp, có tưởng niệm, có thất vọng, có hối hận nhưng cuối cùng lại là ung dung.Trong tiểu thuyết, nam ba cùng lắm là một nam bình hoa thúc đẩy tình tiết câu chuyện, kịch bản sau khi cải biên tuy so với nguyên gốc hơi thiên vị một chút nhưng cũng chỉ là vì bộ mặt Công Tây Kiều ảnh hưởng đến tỷ suất người xem thôi.

Nhưng mà ai cũng không nghĩ tới vai diễn này có tính hợp lý như vậy.

Dù sao đối với loại phim này nam chính nam phụ chỉ cần yêu công khai, yêu thầm, ngược luyến với nữ chính là được, có phù hợp với thân phận và tính cách họ hay không căn bản chẳng hề quan trọng.Mà Công Tây Kiều không sửa lời thoại lại dựa vào ánh mắt làm cả nhân vật thăng hoa, giống như đưa cho đầu bếp một cây cải trắng y lại nấu ra hương thịt gà tươi ngon vậy.

Như vậy làm sao không khiến người ta vui sướng cảm động.Đạo diễn Trương đã từng có hùng tâm tráng chí, từng ước mơ trở thành một đạo diễn vĩ đại làm ra một bộ phim chấn động lòng người.

Nhưng ở trong vòng giải trí bấy lâu ông dần dần chỉ coi trọng tỷ suất người xem, chỉ coi trọng độ chú ý, còn có nhà đầu tư nào có thể mang càng nhiều tiền đập vào, đến nỗi tình tiết bộ phim này có phù hợp hay không, trang phục được khảo cứu dẫn chứng hay không đã không còn quan trọng nữa, giấc mơ càng biến thành trò cười tẻ nhạt.Trong vòng phim truyền hình hỗn loạn chỉ cần ông quay ra không phải thứ thối nát là được.


Khán giả mắng cũng không sao, có độ chú ý là được, không ai mắng chẳng ai khen mới là đáng sợ.

Quay ra một bộ phim không chiều sâu không nội hàm cũng chẳng sao hết, có thứ để quay có tiền để cầm là ổn.

Đạo diễn không có lương tâm hơn ông nhiều lắm, dù sao ông chỉ là nước chảy bèo trôi thôi.Hôm nay sau khi xem người mới biểu diễn xong, đối với loại tâm thái đó của mình ông bỗng có cảm giác hổ thẹn không nói lên lời, giống như bản thân đã lãng phí một mầm mống tốt, đem bảo đao cắt cổ gà.Phó đạo diễn ngồi bên cạnh thấy sắc mặt ông không đúng, có chút nghi hoặc nhìn Công Tây Kiều vẫn còn đang quay, thấp giọng nói: “Đạo diễn Trương, là có chỗ nào không đúng sao?” Cảnh này diễn xuất bằng mắt không phải rất tốt đó sao?Đạo diễn Trương lắc đầu, sau đó đứng dậy vỗ vỗ tay: “Rất tốt, cảnh này qua.

Chúc mừng Tiểu Kiều hơ thẻ.” Ông móc móc túi quần, cầm ra một bao lì xì đưa cho Công Tây Kiều rồi cười ha ha nói: “Lần sau có cơ hội chúng ta lại hợp tác.”Công Tây Kiều cười đáp ứng.

Sau khi thay đồ xong anh cùng người của đoàn phim chụp ảnh chung rồi mới lên máy bay trở về thủ đô.

Lần này vì quay ngoại cảnh anh đã xa nhà gần hai tuần, ba mẹ mỗi ngày đều lo anh ăn không ngon ngủ không đủ, nếu không phải sợ ảnh hưởng đến anh quay phim, hận không thể mỗi tiếng gọi một cuộc điện thoại rồi.

Bây giờ về sớm một chút, miễn cho ba mẹ lại lo lắng.Bởi vì họ quay ngoại cảnh ở ngoại ô, đoàn phim lo anh không gọi được xe còn đặc biệt sắp xếp người đưa anh và Hà Bằng ra sân bay.Lái xe là một người hơn bốn mươi tuổi, trước khi Công Tây Kiều xuống xe xin cùng anh chụp một bức ảnh, còn đòi một bức ảnh có chữ ký, nói là cầm về nhà đưa cho con gái.Công Tây Kiều biết đối phương chỉ là bán cho anh cái hảo cảm, cho anh mặt mũi mà thôi, nói cái gì về nhà đưa cho con gái, chỉ là kiếm cớ.


Ai hiếm lạ ảnh của một người mới không tiếng tăm chứ.Làm xong thủ tục lên máy bay, anh giơ cổ tay lên nhìn thời gian, “Còn một tiếng nữa mới lên máy bay, chúng ta trước ra phòng chờ đợi một lát đi.”Hà Bằng tất nhiên không có ý kiến, hai người kéo hành lý đi ra khu nghỉ ngơi cho khách quý.Khu nghỉ ngơi cho khách quý không có mấy ai, không khí bên trong rất thoải mái.

Công Tây Kiều quay ngoại cảnh mấy ngày liền gấp rút có chút mệt, sau khi lấy một cốc sữa bò thêm đường uống vài ngụm liền dựa vào sô pha thiu thiu ngủ.Hà Bằng thấy vậy từ trong thùng hành lý lấy ra một tấm thảm đắp lên người anh rồi im lặng ngồi bên cạnh đọc sách.Sau nửa tiếng có mấy người đàn ông đi qua sô pha họ đang ngồi, anh ngẩng đầu nhìn.

Người đàn ông dẫn đầu tuy còn trẻ nhưng khí thế bất phàm.

Biết hắn không phải người thường, anh cúi đầu không nhìn nhiều.“Lúc nào rồi?” Công Tây Kiều bỗng mở mắt, trên mặt tuy còn uể oải nhưng vì có người lạ đi qua nên vẫn dùng tốc độ nhanh nhất tỉnh táo lại.“Còn gần nửa tiếng nữa.” Hà Bằng nhỏ giọng trả lời.“Ừ.” Công Tây Kiều xoa xoa huyệt thái dương, xoay người nói, “Thời gian sắp đến rồi, đi thôi.” Anh đứng dậy đi vài bước, phát hiện phía trước có người chặn đường liền nói, “Xin lỗi, đi nhờ chút.”Mấy người đàn ông đằng trước nhìn anh một cái rồi lặng lẽ nhường sang một bên.

Anh đi qua, khách khí híp mắt cười gật đầu với họ: “Cảm ơn nhiều.”Hà Bằng đem hành lý giao cho nhân viên để họ sắp xếp đăng ký xe đẩy, sau đó… lượn nửa vòng, tách khỏi đường của mấy người đàn ông phía trước, bước nhanh đuổi theo Công Tây Kiều.Trong mấy người bị Công Tây Kiều mượn đường, người đàn ông dẫn đầu nhìn anh một cái nói với người phía sau: “Đi sắp xếp lên máy bay.”Sau khi lên máy bay, Công Tây Kiều dựa vào ghế nhắm mắt nghỉ ngơi.

Tinh thần anh rất mỏi mệt nhưng lại không ngủ được.


Tiếp viên hàng không đưa cơm tới anh cũng không cần, bây giờ anh mệt đến nỗi hoàn toàn không có khẩu vị ăn cái gì cả.Hà Bằng bảo tiếp viên rót cho một cốc nước hoa quả.

Anh ta bưng tới trước mặt Công Tây Kiều: “Kiều thiếu, uống nước hoa quả đi.”“Cảm ơn.” Công Tây Kiều nhận lấy uống một ngụm, ngáp một cái, kéo kéo tấm thảm đắp trên người.

“Đợi lát nữa anh đừng về, ở nhà tôi một đêm.

Trời tối rồi khỏi lăn qua lăn lại.”“Vậy tôi không khách khí.” Hà Bằng cũng không từ chối, chỗ ở của anh ta quả thực có hơi xa, ở nhà Công Tây Kiều một đêm cũng được.Tịch Khanh đặt quyển sách trong tay xuống, thoáng nhìn qua hai người đang nhỏ giọng trò chuyện, thấy một thanh niên trong đó cả người đều núp trong thảm lông, dáng vẻ cực kỳ lười nhác.Lông mày hắn khẽ động, thu hồi tầm mắt tiếp tục đọc sách, hai người bên cạnh cũng không nói gì nữa.Ngược lại vệ sĩ ngồi cạnh Tịch Khanh lại chú ý đến ánh mắt hắn, cũng nhìn theo, đây không phải là người ban nãy gặp ở phòng nghỉ sao, không ngờ vậy mà lại cùng chung một khoang với họ.Hơn một tiếng sau máy bay hạ cánh, Công Tây Kiều sau khi ra khỏi cổng an ninh liền nhìn thấy ba mình mặc sơ mi hoa đeo dây chuyền vàng đồng hồ vàng đứng đó đợi anh.

Trong bán kính hai mét xung quanh ông không có lấy một người.“Con trai, ở đây.” Công Tây Hùng vừa trông thấy Công Tây Kiều, vẻ mặt nghiêm túc lập tức cười thành đóa hoa, bước tới mấy bước, “Ba đã nói ở trong đoàn phim khổ mà, con xem con mới đi bao lâu đã gầy mất một vòng rồi…”Hà Bằng đứng sau lưng hai cha con: “…”Sao anh ta nhìn không ra Kiều thiếu gầy đi chỗ nào, ông chủ đây là cái ánh mắt gì chứ?ヽ(`⌒´)ノ“Có sao?” Công Tây Kiều cúi đầu nhìn mình, “Mấy ngày trước con ở trong đoàn phim cân thử, còn mập ra hai cân.”“Vậy nhất định là cái cân có vấn đề rồi.” Công Tây Hùng giành lấy hành lý trong tay anh, “Đi, về nhà ăn cơm.

Ba bảo giúp việc làm cho con một bàn đồ ăn, bồi bổ cho con.”“Tiểu Hà cũng tới đi.” Công Tây Hùng quay đầu nói với Hà Bằng, “Thời gian này cậu chăm sóc Tiểu Kiều nhà chúng tôi cũng vất vả rồi.”“Không đâu không đâu, con người Kiều thiếu rất tốt, chẳng vất vả tí nào ạ.” Lần đầu tiên Hà Bằng nhìn thấy Công Tây Hùng trong lòng cũng có chút sợ hãi, nhưng tiếp xúc một thời gian cậu phát hiện Công Tây Hùng chính là người tốt thấy trẻ con thì tự giác nhường đường, chỉ là mặt mũi hơi hung dữ, thẩm mỹ… hơi nhạy bén chút.Bởi vì phim của Công Tây Kiều đã quay xong, không có chuyện gì để làm nên những ngày sau đó anh dứt khoát mua mấy quyển sách có liên quan đến phương diện diễn xuất về đọc.

Thỉnh thoảng cũng nhận được lời mời hợp tác, mang tranh chữ của mình đi tham gia triển lãm, còn vì vậy mà bán được vài bức.Những ngày tháng nhàn nhã đó đại khái kéo dài hai tháng sau đó anh nhận được điện thoại của đoàn phim, nói là cuối tháng đem bộ phim cho Vệ thị phát sóng đầu tiên, bản quyền trên internet cũng sẽ bán ra.


Bây giờ đoàn phim phải tiến hành tuyên truyền, hy vọng anh có thể tham gia vào công tác tuyên truyền.Thật ra việc tuyên truyền của đoàn phim chẳng có quan hệ gì với một người mới như anh nhưng không ngăn được đạo diễn và sản xuất muốn nâng đỡ.

Cho nên công cuộc kéo tỷ suất người xem này liền không thiếu anh rồi.Công Tây Kiều đương nhiên không ngây thơ vô hại như anh vẫn thường biểu hiện ra ngoài cho nên lập tức nhận lời mời của đoàn phim, đồng ý sẽ tham gia sau hai ngày tiết mục ghi hình.Bây giờ tỷ suất người xem của phim truyền hình một nửa dựa vào chất lượng, một nửa dựa vào quảng cáo.

Về phần quảng cáo thế nào vậy phải xem năng lực sắp xếp của đoàn phim.

Quản nó là trắng hay đen, chỉ cần không dính líu tới vấn đề toàn dân chống lại vậy thì không cần lo độ trọng tâm, cũng không cần lo không có người chú ý.

Mức độ quan tâm tăng rồi sẽ có lượt xem, view trên internet cũng sẽ không thiếu.Ví dụ như hai diễn viên chính Chu Hoài Sinh và Trần Văn từ hai tuần trước bắt đầu truyền ra scandal tình ái, ở trên weibo thỉnh thoảng mập mờ với nhau, nhưng thực muốn nói hai người là một cặp thì lại chẳng hề thấy bên nào thừa nhận.Đoàn phim còn có một ý là nhờ Công Tây Kiều mở weibo, vậy sẽ có lợi cho lần tuyên truyền trên internet này.Tuy Công Tây Kiều không bị công ty hạn chế cũng không hiểu những việc làm mờ ám trong vòng tròn này nhưng đã trải qua biết bao toan tính bẫy rập đời trước, anh cũng biết vũng nước này sâu bao nhiêu.Anh nghĩ, vẫn là theo ý đoàn phim đăng ký một tài khoản.

Weibo tên là Công Tây Kiều, sau đó đăng lên bài đầu tiên.Công Tây Kiều: Theo tổ chức yêu cầu, mở weibo.

︿( ̄︶ ̄)︿ @Công chúa Bế Nguyệt weibo chính thức.Sau khi “quan tâm*” một số nhân viên liên quan tương đối quen thuộc trong đoàn phim xong Công Tây Kiều mới đóng weibo, tiếp tục chọn một tư thế thoải mái xem hài kịch.(giống như chế độ theo dõi trên facebook)Trần Văn biết Công Tây Kiều có weibo rồi lập tức cũng quan tâm, đồng thời còn share weibo của anh, nội dung là: Có bản lĩnh mở weibo vậy cậu có bản lĩnh đăng ảnh không? @Công Tây KiềuSau khi fan nữ của Trần Văn nhớ ra Công Tây Kiều là ai rồi đều rối rít comment bên dưới, tỏ ý nữ thần chị phải rụt rè một chút, mỹ nam có đẹp hơn nữa chị cũng không thể phá hư hình tượng của mình, bỏ mỹ nam xuống để họ tới..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận