Quan hệ mới của hai người cuối cùng cũng có một định nghĩa chính xác, tại một khắc chính miệng thừa nhận kia, trong lòng Sở Miên dâng lên cảm giác lệ thuộc mãnh liệt – bản thân cảm hóa thành công thiếu niên trước mặt, bọn họ hiện tại là "độc nhất trên đời" đối với lẫn nhau.
"Bạn trai... Bạn trai..."
Trên đường trở về, Vu Nhiên không ngừng nhỏ giọng nhắc đi nhắc lại hai chữ này, mỗi lần đều là ngữ điệu không thể tin được. Cậu theo sát bên người Sở Miên, bỗng nhiên nhẹ nhàng hít một chút, khi thở ra thì run nhè nhẹ.
Sở Miên quay đầu, thấy Vu Nhiên chau mày, môi cũng mím chặt, hốc mắt ươn ướt như là sắp khóc.
"Làm sao vậy?" Sở Miên kinh ngạc dừng lại, nắm bả vai Vu Nhiên.
"Tớ hiện tại là người hạnh phúc nhất trên thế giới!" Vu Nhiên mắng câu thô tục, trên gương mặt điển trai để lộ vẻ hoảng loạn, "Tớ sợ đây là nằm mơ! Nếu ngày mai tỉnh lại phát hiện đều là giả, cả tháng này đều sẽ ăn cơm không vào!"
Sở Miên duỗi tay vỗ vỗ lưng cậu, an ủi: "Là thật, không tin thì cậu tự véo mình xem."
Vu Nhiên gật đầu, tay lắc lư trên không trung vài lần vẫn không biết nên véo nơi nào phù hợp, cuối cùng đầu ngón tay dừng trước điểm nổi lên nho nhỏ trước ngực, dùng sức nhéo một chút, ngay sau đó kêu rên: "Đm, đau quá."
Hành động này làm Sở Miên nhìn thấy ghê người, hắn nắm cổ tay Vu Nhiên kéo người về kí túc xá.
Vào hàng hiên, Sở Miên buông tay ra, lặng lẽ quét một cái qua mặt Vu Nhiên. Dưới ánh đèn sáng tỏ, Sở Miên thấy rõ ràng trên làn da Vu Nhiên hơi ửng hồng, như là thẹn thùng. Khóe môi Sở Miên vô thức mà kéo thành một nụ cười nhàn nhạt, hắn mau chóng dẫn Vu Nhiên đi rửa mặt, dùng nước lạnh giảm độ ấm làn da hai người xuống, như vậy không dễ bị lộ sơ hở.
Hôm nay là ngày mười tháng mười, internet gọi là "ngày bán manh". Vu Nhiên bỗng nhiên cảm thấy vận mệnh chú định đều có ý trời, bản thân may mắn như vậy, có thể có một cậu bạn trai đáng yêu nhất vào một ngày đáng yêu nhất. Trong đầu cậu không có bất kỳ suy nghĩ gì, chỉ có tâm tình ngọt ngào nảy mầm trong trời đêm.
Những nam sinh khác trong kí túc xá đều không phát hiện được hai người khác thường, chẳng qua mọi người đều phát hiện trạng thái của Vu Nhiên đặc biệt sung sướng, bước chân đi đường rất mạnh, mỗi thời mỗi khắc đều ca hát. Sở Miên cố hết khả năng duy trì vẻ mặt bình thường ung dung, thường xuyên miết cánh tay Vu Nhiên, nhắc nhở cậu chú ý cảm xúc.
Sau khi tắt đèn, vài người tiếp tục nói chuyện rôm rả, Vu Nhiên cũng lớn tiếng nói chuyện với bọn họ, đồng thời lặng lẽ đứng dậy, leo thang tới giường Sở Miên. Lại một lần chung chăn chung gối với đối phương như ý, Vu Nhiên vẫn rất muốn gọi một tiếng "ông xã", nhưng biết Sở Miên không vui, cậu cũng chỉ có thể chịu đựng.
Vu Nhiên đêm nay vui vẻ quá mức, cười trộm thật lâu, hiện tại người cũng mềm oặt. Cậu nhỏ giọng nói với Sở Miên: "Tớ hết sức rồi, cậu bổ sung cho tớ đi."
"Bổ sung như thế nào?"
Hai tay Vu Nhiên giơ từ ổ chăn ra: "Cậu nhéo nhéo."
Lại tới nữa.
Sở Miên tập mãi thành quen, hai tay cầm cánh tay Vu Nhiên, dặn dò: "Không cho cậu phát ra tiếng."
Sau khi sử dụng lực vừa phải, Sở Miên buông tay ra, lại nghe thấy Vu Nhiên nói nhỏ: "Cổ cũng muốn."
Sở Miên chần chừ vài giây, quyết đoán cự tuyệt: "Không được, nhéo sẽ xảy ra chuyện."
Vu Nhiên hậm hực rút lại thỉnh cầu này, an tâm nằm ở bên người Sở Miên. Không bao lâu sau, cậu cảm giác trên cổ ngứa ngứa, phản xạ có điều kiện mà ngẩng đầu lên, phát hiện thì ra đầu ngón tay của Sở Miên đang vuốt ve yết hầu của mình. Mỗi khi cậu hít thở, phần nhô ra kia sẽ hơi phập phồng.
Sở Miên bóp thật nhẹ hai cái, buồn bực nói: "Cứ như vậy đi."
Những người bạn cùng phòng khác còn đang đùa giỡn đến khí thế ngất trời, tiếng cười ha hả của bọn họ khiến thần kinh Sở Miên mẫn cảm, bản thân cùng Vu Nhiên lén lút nằm bên nhau như vậy, phảng phất như thật sự có ý không thể cho ai biết.
Do dự qua đi, Sở Miên dứt khoát xoay người đưa lưng về phía Vu Nhiên ngủ, như vậy sẽ không đến mức quá căng thẳng.
Mà Vu Nhiên trước sau đối mặt với hắn, cánh tay thoải mái ôm chặt eo hắn, bẻ cũng bẻ không nổi.
Nhiệm vụ học nông vô cùng nhẹ nhàng, các bạn học cơ bản không làm quá nhiều việc. Ban ngày đi theo huấn luyện viên tới nơi tham quan, buổi tối ngồi ở bên ngoài ca hát, chơi đùa mấy ngày đã qua.
Hai ngày nay Sở Miên cố ý tránh Thôi Hà cùng Dạ Hi, dù sao khả năng quan sát của nữ sinh luôn nhạy bén chính xác hơn trong tưởng tượng của hắn, hắn còn chưa tính nhanh như vậy đã công bố quan hệ giữa mình cùng Vu Nhiên.
Trên đường về buổi sáng, Sở Miên vẫn ngồi ở đầu xe bus như thường lệ. Vu Nhiên cất xong ba lô, không cần nghĩ ngợi mà dựa đầu vào vai hắn. Sở Miên vốn định đẩy người ra, nhưng cúi đầu thoáng nhìn thấy lông mi rõ từng sợi của Vu Nhiên, ý thức được khoảng cách giữa hai người khó có khi gần như vậy, đến khi quay về trường sẽ không thể lộ liễu như vậy nữa.
Vì thế, sau đó mọi người lên xe sẽ nhìn thấy hai người này thân mật, sau đó vô thức nhìn chằm chằm bọn họ thêm vài giây. Sở Miên ban đầu còn có một tia xấu hổ, nhưng khi bị nhìn quá nhiều lần, hắn đơn giản nhắm hai mắt làm bộ ngủ, như vậy người khác cũng chỉ cho rằng Vu Nhiên tự tiện dựa vào hắn nghỉ ngơi, sẽ không hoài nghi nhiều.
Xe chạy thỉnh thoảng sẽ xóc nảy, môi Sở Miên cọ qua tóc Vu Nhiên, hắn hỏi: "Cậu đã quên ngày đó tớ nói gì với cậu rồi sao?"
"Hửm?" Vu Nhiên tạm dừng video trên di động, chuyên tâm nghe Sở Miên nói chuyện.
"Tớ nói cậu chú ý một chút, đừng để người khác biết trước."
"Tớ chú ý mà, tớ chưa nói cho ai đâu."
"Nhưng hành vi của cậu chẳng có chút che giấu gì cả." Giọng Sở Miên rất nhẹ, khiến ngữ khí vốn trách cứ hóa thành ôn hòa, "Đi học lại nhớ bớt lộ liễu một chút, tớ không muốn bị nhiều người nhìn chằm chằm như vậy."
Vu Nhiên ngẩng đầu, chân thành đặt câu hỏi: "Bớt lộ liễu như thế nào, không thể ôm cậu sao?"
"Ôm thì có thể, nhưng chúng ta lén ôm thôi, trong lớp phải kín đáo."
"Được được được." Vu Nhiên sảng khoái đồng ý, khi ngồi dậy bị Sở Miên ôm bả vai, không thể nhúc nhích.
Sở Miên nói: "Hiện tại đừng nhúc nhích, dù sao bọn họ vừa rồi cũng thấy..."
Vu Nhiên cười cười cúi đầu, tiếp tục gối lên ngực Sở Miên xem video manga anime.
Xe bus dừng ở cửa trường học, đám học sinh lấy hành lý rồi từng người về nhà, tận hưởng cuối tuần. Vu Nhiên cầm toàn bộ bài tập nghỉ Quốc khánh của Sở Miên, trong lòng cậu tự nhủ đây là đồ vật của bạn trai mình, vì thế quá trình chép bài nhiệt tình đặc biệt, ngay cả thanh trượt nhỏ ngày thường khủng khiếp nay nhìn cũng thấy dễ thương đáng yêu hơn vài phần.
Vu Tẫn thấy anh trai có gì đó không đúng, khi nhìn sách bài tập thì tươi cười như gió xuân phơi phới quất vào mặt, nghi ngờ cậu tẩu hỏa nhập ma. Ghé sát lại thì phát hiện trên bàn còn có bài tập của Sở Miên, Vu Tẫn bèn hiểu rõ – thì ra anh trai đang bị tình yêu làm mê muội.
Nhưng nó còn chưa biết bản thân có thêm một anh dâu, vẫn trước sau như một mà khuyên nhủ Vu Nhiên: "Anh, anh bình tĩnh một chút đi, đàn ông nên có dáng vẻ của đàn ông."
"Sang bên cạnh đi!" Vu Nhiên xua tay với nó.
Vu Tẫn ngồi trên giường nói: "Anh, mấy ngày anh không ở nhà thì cha đã trở lại."
"Tao biết, vừa vào cửa đã thấy sofa trũng xuống." Giọng Vu Nhiên không mặn không nhạt, "Hôm nay ổng tăng ca à?"
"Không, đi mua đồ ăn. Ổng mấy ngày nay vẫn luôn làm việc nhà, sàn nhà cũng là ổng lau." Vu Tẫn dừng một chút, tiếp tục nói, "Cha chia tay với người bên ngoài."
Vu Nhiên không để bụng: "Ừ."
Sắc mặt Vu Tẫn do dự, nó nuốt lời định nói xuống, thay đổi vấn đề: "Anh, anh còn vẽ tranh nữa, thật sự không tính đi tìm lớp bên ngoài sao?"
"Còn chưa đến lúc đâu, lúc này mới là học kỳ một lớp mười một."
"Sư phụ dạy anh vẽ tranh hình như rất lâu rồi không liên lạc với anh."
"Ừ, ảnh đi Chiết Giang." Tốc độ viết của Vu Nhiên thả chậm chút, "Nhưng mình tao cũng có thể."
Vu Tẫn trầm mặc một lát, lại nói: "Cha bị người kia bẫy hơn bảy vạn tệ."
Nghe đến đó, Vu Nhiên mới thu lại lực chú ý, kinh ngạc nhìn nó: "Bị lừa?"
"Không phải, mua vòng ngọc bích tourmaline gì đó, nhưng mua xong phát hiện không đáng giá đến vậy, nhiều lắm chỉ là mấy ngàn." Vu Tẫn thở dài, "Cha cảm thấy cổ không đáng tin cậy bèn đá, về nhà."
Đối với học sinh trung học, bảy vạn tệ là một số tiền khổng lồ không hề nghi ngờ. Trong lòng Vu Nhiên lạnh xuống, chau mày, "Vậy mẹ sắp tức chết rồi."
"Vâng, hai ngày trước bọn họ đã cãi nhau." Giọng Vu Tẫn càng ngày càng nhỏ, "Nếu anh nói muốn học vẽ tranh với bọn họ sớm một chút thì tốt rồi, như vậy còn có thể giữ tiền cho anh, không đến mức lãng phí."
Vu Nhiên không nói gì, thất thần ngồi trước bàn, chậm rãi viết bài.
Một lát sau, Vu Tẫn đến bên cạnh cậu, đặt một con heo tiết kiệm nặng trĩu lên đùi cậu, nói: "Không sao đâu, anh, em bắt đầu tiết kiệm tiền từ năm lớp ba, chỗ này đều cho anh."
"Mày làm gì vậy?" Vu Nhiên bật cười, "Chừng này còn chưa đủ để mày mua áo khoác ăn Tết đâu."
"Đều là đồng xu một tệ đó!" Vu Tẫn ước lượng heo, lắc lư ra tiếng vang trong trẻo, "Em cảm thấy như thế nào cũng phải có mấy vạn..."
"Mày nằm mơ à, có nhét đầy cũng nhiều lắm là năm trăm tệ." Vu Nhiên cười ha hả, duỗi tay chọc chọc trán Vu Tẫn, "Được rồi, mày còn không bằng mua đồ ăn cho mẹ."
"Vậy làm sao để anh vào đại học bây giờ?" Vu Tẫn lo âu thay cậu, "Ai, nếu không thì như vậy đi, chúng ta lấy tiền này mua vé số, cũng có thể trúng một cái."
Vu Nhiên đoạt heo của nó, giẫm lên giường đặt lại lên trên tủ quần áo, nhẹ nhàng nói: "Những việc này mày đừng lo lắng, tin tưởng anh."
"Em sợ anh học lại!" Vu Tẫn nghiêm túc đánh giá mặt anh trai, lời nói chân thành, "Anh, ước mơ lớn nhất của em chính là anh có thể thực hiện được ước mơ, trở thành họa sĩ, kiếm thật nhiều tiền, để em có thể không làm mà hưởng."
Vu Tẫn ngày thường còn chú ý tin tức thi năng khiếu hơn Vu Nhiên, thậm chí nó còn lên diễn đàn thí sinh mỹ thuật dò hỏi nội dung. Nghĩ tới nghĩ lui, Vu Tẫn vẫn cảm thấy anh trai đi tìm lớp luyện thi chuyên nghiệp thì tương đối ổn, nếu chỉ tự học thì khẳng định sẽ không đủ sức cạnh tranh.
"Anh, em biết anh không dám tìm mẹ xin tiền, vẫn là để em thay anh nói đi."
"Đây là việc của chính tao." Vu Nhiên giơ tay đè đầu thằng nhóc, "Ước mơ thì ước mơ, một mình tao đi chậm không sao, nhưng không thể để mẹ đi cùng tao, bà ấy vốn dĩ đã đủ mệt mỏi rồi."
Cậu cười nhẹ nhàng, xoa tóc Vu Tẫn: "Còn có mày, cũng đừng đi theo anh."
Vu Tẫn cúi đầu, buồn bực đồng ý.
Cơm chiều hôm nay là cha làm, canh xương sườn hầm cùng rau xà lách trộn dầu hào. Không khí một nhà bốn người trên bàn cơm cũng không tính là hòa hợp, Lý Quế Dung ăn cơm xong, để bát đũa đó một mình đi xem TV, tàn cục trên bàn đều do Vu Huy thu dọn.
Vu Huy rửa bát ở phòng bếp, nghe thấy tiếng Lý Quế Dung ra cửa thì lập tức phủi tay rời khỏi phòng bếp, trên sàn nhà vương vãi một chuỗi vệt nước. Ông hỏi hai thằng con trai: "Bả đi làm gì vậy? Ai gọi? Nam nữ?"
Vu Nhiên nói: "Dì hàng xóm kêu mẹ tới công viên tập thể dục ạ."
"Ừ." Vu Huy lúc này mới yên tâm quay trở lại.
Ông đã rất lâu rồi không làm việc nhà, mấy ngày nay vì làm Lý Quế Dung bớt nóng mà không thể không kẹp chặt đuôi làm người, sắp xếp thỏa đáng mọi chỗ. Rửa chén xong, ông mệt mỏi nằm trên sofa, oán giận nói: "Hai đứa chúng mày cũng không nói giúp cha gì cả."
"Chúng con còn phải làm bài tập." Vu Tẫn nói.
"Làm bài tập? Hôm qua cha rõ ràng thấy mày gọi điện thoại với bạn nữ! Cho rằng cha không biết?" Vu Huy thẳng lưng ngồi dậy, khinh thường nhìn qua cười nhạo, "Được đấy, mới bao tuổi đã tìm người yêu... Bỏ đi, mấy thằng nhóc còn chưa lớn thì biết cái gì là tình yêu?"
Vu Tẫn oán giận tật xấu tiêu tiền phung phí của cha, mấy ngày nay không muốn phản ứng lại ông, về phòng đóng chặt cửa lại.
Vu Nhiên đang gửi tin nhắn cho Sở Miên, ngẩng đầu liếc nó một cái: "Cha nói cái gì với mày vậy?"
"Ổng nói em không hiểu tình yêu." Vu Tẫn ngồi xuống, "Anh hiểu không?"
"Không hiểu."
Nói xong, Vu Nhiên lại bổ sung một câu: "Nhưng tao hiểu Sở Miên là đủ rồi."
Vu Tẫn hoàn toàn không hiểu được thái độ yêu sâu sắc này: "Nhưng anh không có khả năng chỉ thích một mình anh Sở Miên đi, về sau chắc chắn còn có thể gặp được người tốt hơn."
Vu Nhiên phủ định hoàn toàn nó: "Không gặp được đâu, Sở Miên chính là tốt nhất rồi."
"Anh không cần tiền của ảnh, cũng không cần mặt của ảnh, vậy anh thích cái gì của ảnh?"
Vu Nhiên xác thật có thể nói ra rất nhiều ưu điểm của Sở Miên, nhưng nếu suy xét nguyên nhân mình thích cậu ấy, phản ứng đầu tiên của Vu Nhiên lại là ngày đầu tiên gặp mặt Sở Miên: "Cậu ấy rất là ngầu, chơi điện tử thì tỉ lệ thắng phải là một trăm phần trăm, không thì xóa tài khoản."
"Còn nữa, cậu ấy từng mua một thùng Star Cup cho tao." Vu Nhiên lặp lại mỗi chi tiết cậu thích ở Sở Miên, "Khi tao đi học chơi di động thì cậu ấy sẽ giúp tao canh giáo viên; tao đến văn phòng ngữ văn viết chính tả thì cậu ấy cũng đi theo, ở bên cạnh nhắc nhở; thời điểm tao tranh thủ cậu ấy ngủ mà dùng giấy vệ sinh quấn thành xác ướp, cậu ấy tỉnh lại cũng không tức giận, còn cuốn giấy lại..."
Vu Nhiên nói xong thì nghẹn ngào, một mình lâm vào hồi ức. Sau một lúc lâu, cậu quay mặt thấy người nằm bên cạnh mình là Vu Tẫn, không khỏi có chút thất vọng.
Cơ hội chung chăn chung gối với Sở Miên quá ít, nhưng nếu bọn họ sau khi tốt nghiệp cùng đi Bắc Kinh, nói không chừng có thể ở chung... Vu Nhiên vì suy nghĩ này mà nhịp tim tăng tốc, càng thêm kiên định với mục tiêu Học viện Mỹ thuật Trung ương của mình.
Đêm dài đằng đẵng, gió thu hiu quạnh.
Chỉ chớp mắt là đã đến một tuần mới, học kỳ này nghênh đón hội khảo vật lý cùng lịch sử, chương trình học càng trở nên dày đặc. Sở Miên mỗi ngày đếu uống thuốc đúng giờ, khống chế tần suất phát tác bệnh ngủ rũ, bảo đảm càng có thêm thời gian học tập. Hắn còn thường xuyên dùng thân phận bạn trai nghiêm túc nhắc nhở Vu Nhiên đi học không được chơi, phải nghiêm túc nghe giảng.
"Có nghe mà." Vu Nhiên kéo ghế dựa hai người sát vào nhau, "Còn nữa, dù tớ không nghe thì không phải cậu còn có thể giảng cho tớ sao?"
"Cậu làm lãng phí thời gian của tớ, vốn dĩ tớ có thể viết xong tất cả bài tập hôm nay." Sở Miên sửa sang lại sách bài tập, "Hiện tại còn nhiều như vậy, cậu về nhà chép cái gì?"
Vu Nhiên gật đầu, lặng lẽ kéo kéo tay Sở Miên, thương lượng: "Tớ đảm bảo tiết tự học buổi tối lắng nghe nghiêm túc, tan học cậu ôm tớ được chứ?"
Sở Miên tránh không đáp việc này, buông bút bò lên bàn: "Tớ muốn ngủ, đến tiết tự học buổi tối gọi tớ dậy."
Không có Sở Miên làm bạn, Vu Nhiên đi học lại bắt đầu làm việc riêng, lấy giấy nháp ra vẽ tranh. Cậu còn mang theo cuốn 《 Hoàng tử bé 》kia, một bên lật xem, một bên vẽ cảnh con trăn nuốt voi kia, còn vẽ hoa hồng trong lồng thủy tinh, có cả hồ ly nhỏ trên ruộng lúa mì.
Trong truyện thiếu nhi, phi công vẽ cho hoàng tử bé một con cừu nhỏ ở trong hộp, Vu Nhiên cũng dựa vào văn tự miêu tả mà vẽ cho Sở Miên một cái hộp. Trên cái hộp có mấy lỗ nhỏ, có nghĩa là bên trong có vật còn sống.
Chờ tiếng chuông đầu tiên của tiết tự học buổi tối vang lên, Vu Nhiên bèn gấp không chờ nổi mà gọi Sở Miên dậy.
"Cho cậu." Vu Nhiên lén đưa tờ giấy nháp kia cho Sở Miên.
"Thứ gì?"
"Cậu đoán đi."
Sở Miên híp mắt nhìn nhìn, lại chú ý tới cuốn 《 Hoàng Tử Bé 》trong ngăn bàn Vu Nhiên, lập tức hiểu được vẽ hộp có cừu ở trong. Nhưng hắn không nói ra đáp án, mà là giả bộ xem không hiểu, nói: "Đoán không ra, cậu nói cho tớ đi."
"Không được, cái này là muốn tự cậu mở ra xem."
"Tớ mở ra như thế nào," Sở Miên đong đưa tờ giấy, "Tớ vẽ tranh không tốt bằng cậu."
Thanh âm nói chuyện của hai người tuy rằng rất nhỏ, nhưng Thôi Hà ngồi trước vẫn nghe thấy được, cô nhịn không nổi mà ghé sát Dạ Hi, vẻ mặt oán giận: "Đm, hai người này hôm nay vẫn luôn ở đằng sau tán tỉnh, tưởng người xung quanh không tồn tại sao!"
Dạ Hi cúi đầu đọc sách, chậm nửa nhịp mà quay đầu: "Hả?"
Thôi Hà bèn thấy rõ, lỗ tai Dạ Hi không biết đã đeo nút bịt tai từ khi nào.
Vu Nhiên cười rộ lên, hỏi Sở Miên: "Làm sao cậu nhìn không ra cái này được, không thì để tớ nói cho cậu nhé?"
Một giây cậu rướn người lên kia, Sở Miên thiếu chút nữa cho rằng Vu Nhiên sẽ hôn lên sườn mặt mình.
"Được." Sở Miên không tự giác mà nắm chặt bút.
Vu Nhiên dán bên tai Sở Miên, nhẹ nhàng nói: "Thảo nê mã."(*)
(*) Thảo nê mã: là con Alpaca/lạc đà núi, trong tiếng Trung đồng âm với ĐMM
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...