Rồi cứ từ từ tăng lên như thế, cho đến cuối cùng hắn đã đạt tới mức "Một chiêu xuất ra Lục Lôi Âm" .
"Rầm rầm. . ."
Lôi Âm vang dội kịch liệt trong màn đao mang bão táp, thế nhưng kình đạo bộc phát ra ngoài lại cũng không có lan ra bốn phía, mà là bị đao ảnh dày đặc khoanh vòng ở tại trung tâm cơn bão táp. Trong mơ hồ, bên trong cơn bão táp có thấy lóe ra những đám mây tím, giống như sau khi hiển lộ ra tia chớp thì đột nhiên nghe thấy những tiếng sấm ì ầm.
Trong cơn sấm sét vang dội này, có thể nhận thấy rõ khí tức điên cuồng ẩn chứa trong cơn bão táp thịnh nộ dữ dội vẫn đang tăng lên.
Tuy nhiên, đúng vào lúc lực lượng thịnh nộ điên cuồng này sắp sửa chọc thùng để lao ra khỏi màn đao mang phong tỏa thì cánh tay Mộ Hàn chấn động, trường đao khẩn cấp quay trở về. Bão táp lại giống như thủy triều ngưng tụ về đến trong thân đao, biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.
- 'Lôi Vân Phong Bạo' cuối cùng đã tu luyện thành .
Mộ Hàn nhìn thanh trường đao nhọn hiện ra lồ lộ ở trong tay, ánh mắt hiện ra sự vui vẻ.
Lúc này, hắn thậm chí có loại ảo giác, "Lôi Cực Âm Cương" là do vị tiền bối Mộ gia kia đặc biệt sáng tạo ra để phối hợp với việc sử dụng "Lôi Vân Phong Bạo". Đến khi sáu nhát Lôi Âm vang lên thì, Lôi Âm kích động ra "Âm cương" cùng đao mang đã đan xen dung hợp tương ứng với nhau, làm cho "Lôi Vân Phong Bạo" đạt tới tình trạng cực kỳ hoàn mỹ.
Mộ Hàn cũng không biết, loại ý nghĩ này của hắn kỳ thật là chó ngáp phải ruồi.
Ước nguyện ban đầu của vị tiền bối Mộ gia kia khi sáng chế ra "Lôi Cực Âm Cương" , chính là chỉ vì bù đắp nhược điểm của "Lôi Vân Phong Bạo" . Chỉ có điều là cùng với thời gian trôi qua, lớp hậu nhân dần dần coi "Lôi Cực Âm Cương" này là công pháp xương xẩu vô bổ, thế cho nên cho tới bây giờ cũng không từng có cao thủ Mộ gia bắt đầu thử nghiệm việc tu luyện kết hợp hai công pháp này với nhau.
- Hai loại công pháp này khi phối hợp thì uy lực đạt được có lẽ cũng không kém mấy so với 'Huyền Thiên Kiếm quyết' .
Mộ Hàn nhìn mảnh sân trước nhà đã hoàn toàn trở thành một đống hỗn độn, sự vui vẻ trong mắt cũng là càng ngày càng đậm. Cái này được gọi là "Buổi sáng bị mất, đến chiều lại tìm được" .
Trường đao hóa thành chân khí, rồi lại trở về kinh mạch.
Hắn vừa ngước mắt nhìn lên, ánh mặt trời liền đã đập vào trong mắt. Mộ Hàn đột nhiên ngẩn người, lúc này hắn mới tỉnh ngộ lại đây, hiện tại đã là buổi sáng ngày thứ ba.Trong khoảng thời gian này, hắn gần như tu luyện "Lôi Vân Phong Bạo" không ngừng không nghỉ, đúng là đã quên hẳn việc phải đi đến viện Duệ Phong báo danh.
Dựa theo quy định, sáng sớm ngày hôm sau đã phải đi đến viện Tuyển Phong rồi.
Có điều muộn thì cũng đã muộn rồi. Mộ Hàn tham gia khảo nghiệm Tuyển Phong chính là để có được viên "Như Ý Kim Đan" kia, làm cho chính mình có thể nhanh chóng đột phá đến Yên Hà Cảnh. Còn đối với chuyện trở thành đệ tử của viện Duệ Phong thì hắn cũng không có hứng thú quá lớn. Mộ Hàn tắm rửa sạch sẽ sạch sẽ bản thân đâu vào đấy xong xuôi, lại ăn cho bằng no, lúc này mới chậm rãi đi ra khỏi nhà.
Đối với viện Duệ Phong kia, hiểu biết của Mộ Hàn cũng không nhiều, chỉ biết là nó nằm đâu đó tại thành bắc.
Mộ Hàn mất gần nửa giờ mới đến được phía trước một cái đền rộng lớn ở thành bắc. Giờ phút này, cửa điện đóng chặt, hai chữ "Duệ phong" trên cửa tấm biển trông cũng là đặc biệt bắt mắt.
Viện Duệ Phong này, vẫn là lần đầu Mộ Hàn đến đây. Hắn liền đi tới, trực tiếp gõ ba cái lên cửa điện.
- Vào đi!
Một tiếng nói trầm thấp mà khàn khàn vọng ra từ bên trong cửa.
Mộ Hàn nao nao, cánh tay theo bản năng ra sức đẩy thật mạnh, trong tiếng rên rỉ cót két, cánh cửa điện dày dặn này đúng là đang chậm rãi mở ra.
Lách mình mà vào, đôi mắt Mộ Hàn rất nhanh liếc nhìn quanh một lượt.
Điện này đường cũng có vẻ hơi rộng rãi, bốn phía hoàn toàn đóng chặt. Thế nhưng lại cũng không có vẻ âm u ảm đạm một chút nào, khiến cho mọi thứ trong tầm mắt được nhìn thấy cực kỳ rõ ràng. Ở chính giữa tòa điện phủ đang có một bóng người khô quắt ngồi xếp bằng. Hai hốc mắt sâu hoắm đang nhìn thẳng chằm chằm chăm chú vào Mộ Hàn, còn đôi lông mày cũng đã gắt gao nhăn tít lại.
- Nhị trưởng lão?
Mộ Hàn có chút kinh ngạc, ở trong điện này lại là Mộ gia Nhị trưởng lão Mộ Huyền Không. Đây chính là nhân vật cùng thế hệ với Thái Thượng trưởng lão Mộ Huyền Thiên, một mực ru rú trong nhà, cực ít lộ diện. Mộ Hàn cũng chỉ nhìn thấy lão ta hai lần từ rất xa. Nghe nói từ lúc tám mươi năm trước lão đã đạt tới Vũ Hóa Cảnh, đáng tiếc trước sau không thể Hóa Võ Nhập Đạo.
- Mộ Tinh Hàn, ngươi đã tới trễ!
Âm thanh của Mộ Huyền Không khàn khàn, phảng phất như lọt ra từ một lỗ hổng trong ống bễ lò rèn đang không ngừng thụt thò.
- Mộ Tinh Hàn?
Mộ Hàn sợ run chỉ chốc lát, mới đột nhiên tỉnh ngộ lại. Đây là cái tên mới của chính mình sau khi khảo nghiệm Tuyển Phong kết thúc. Hắn lập tức vội nói:
- Nhị trưởng lão, vãn bối mải mê tu luyện nên quên đi thời gian, lúc này mới. . .
- Thôi.
Mộ Huyền Không cũng không chờ Mộ Hàn nói cho hết lời, lão liền khoát khoát tay
- Thiết Du, đưa hắn nhập viện Duệ Phong.
- Vâng!
Mộ Huyền Không đang nói chưa dứt lời thì một đạo bóng đen như u linh thoáng hiện. Đúng là một nữ nhân áng chừng ba mươi tuổi, vóc người lồi lõm đâu ra đấy. Thậm chí ngay cả nàng xuất hiện từ đâu ra thì Mộ Hàn cũng không thể thấy rõ.
- Đi theo ta!
Nữ nhân có tên là Mộ Thiết Du kia vẻ mặt lạnh như băng, gương mặt không chút thay đổi chỉ liếc mắt nhìn Mộ Hàn rồi liền xoay người mà đi.
Mộ Hàn theo bản năng đi theo sát được vài bước, trong đầu đột nhiên hiện lên một ý niệm xoay tròn. Hắn không khỏi tò mò hỏi:
- Viện Tuyển Phong không ở chỗ này sao?
Mộ Thiết Du không hề lên tiếng, bên trong điện phủ chỉ có tiếng bước chân trầm thấp vang vọng.
Mộ Hàn ngượng ngùng như vậy mà sờ sờ mũi, nhưng trong lòng lại có chút nghi hoặc. Phương hướng Mộ Thiết Du đi cũng không phải lối ra, các chỗ khác ở chung quanh lại cũng đều bị bịt kín. Cũng không biết nàng muốn dẫn mình rời khỏi nơi này cách nào. Hơn nữa nghe cung cách Mộ Huyền Không nói thì nơi này tựa hồ cũng không phải viện Duệ Phong đích thực.
- Viện Duệ Phong quả nhiên là nơi thần bí nhất của Mộ gia.
Mộ Hàn dứt khoát lười suy nghĩ thêm gì nữa, chỉ nhắm mắt theo đuôi sát đằng sau Mộ Thiết Du.
Sau khi đi được mấy chục thước, hai người một trước một sau đi tới một chỗ bên ngoài rìa cùng của điện phủ.
Vách tường chỉ còn cách có mấy thước mà bước chân của Mộ Thiết Du vẫn không ngừng.
Nhưng ngay vào lúc thân hình nàng sắp sửa buộc phải rẽ ngoặt thì trong nháy mắt, một luồng chân khí dồi dào đột nhiên tản ra từ trong cơ thể nàng rồi nhanh như tia chớp nhập vào bên trong vách tường. Ngay sau đó, từ trong vách tường kia lại xuất hiện một cái vòm cửa hang động hình tròn cao gần hai thước , màu đen yếu ớt không biết nó sẽ thông suốt tới đâu.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...