Mộ Hàn tu vi Dương Hồ Nhị trọng thiên lấy một địch mười, lại không rơi vào thế hạ phong chút nào, hơn nữa mười người kia đều là Dương Hồ lục trọng thiên cao thủ... Loại hiện tượng quỷ dị này có thể nói là hoàn toàn phá vỡ thưởng thức, để cho tu sĩ trước kia cảm thấy Mộ Hàn hẳn phải chết không thể nghi ngờ trợn mắt há hốc mồm.
Nhưng mà, một màn càng làm cho bọn hắn khiếp sợ rất nhanh liền xuất hiện.
Thời điểm Quỷ Ảnh huyễn hình thuật kia huyễn hóa ra mười bộ phân thân kia đang nghênh hướng địch thủ, bản thể Mộ Hàn đã như linh xà ở trên hư không hăng hái xuyên thẳng qua, không ngừng tránh đi từng đạo kình khí xâm nhập, cơ hồ đồng thời, chuôi Sinh Lợi Mộc Dương Đao kia từ mi tâm hắn điện xạ mà ra.
Trong khoảng khắc, một vòng đao mang màu xanh cực lớn như dải lụa oanh ở trên người một gã nam tử trẻ tuổi.
Phanh!
Trong tiếng nổ đùng đinh tai nhức óc, nam tử trẻ tuổi kia thậm chí ngay cả kêu sợ hãi cũng không kịp, liền hóa thành một đạo lưu quang màu đen, theo kình khí cuồn cuộn bắn ra, đi theo gót đồng bạn Thẩm Thiệu, nặng nề đập ở phía trên vách đá dựng đứng, tại đó chế tạo ra một cái thạch động.
Phanh!
Chợt, lại là một bóng đen từ trong vòng chiến kích xạ mà ra.
Phanh!
...
Tiếng va đập kịch liệt liên tiếp, từng đạo thân ảnh bị Mộ Hàn dung Sinh Lợi Mộc Dương Đao xuất quỷ nhập thần bổ bay ra ngoài, chỉ trong chớp mắt công phu, mười tên nam tử trẻ tuổi đã trọng thương toàn bộ, kình khí tràn ngập hư không rất nhanh tiêu tán, trong thiên địa lần nữa trở nên một mảnh yên tĩnh.
Nhưng quảng trường vốn là bố trí được cực kỳ hoa mỹ kia, giờ phút này đã trở nên bừa bộn không chịu nổi.
Hô! Á. . . . .
Nhiều tiếng kêu nhỏ vang lên, ở trong ánh mắt khiếp sợ của mọi người nhìn soi mói, mười bộ phân thân liên tiếp dung nhập trong cơ thể Mộ Hàn, Siêu Phẩm Đạo Khí trong tay chúng cũng từng cái chui vào Tâm Cung Mộ Hàn, thoáng qua tầm đó, liền chỉ còn chuôi Sinh Lợi Mộc Dương Đao kia kéo lấy thanh mang huyễn mục ở bên người Mộ Hàn lượn lờ xoay quanh.
- Mười vị sư huynh, sư tỷ đều bị thương!
- La Thành, ngươi lại dám trọng thương mười một người chúng ta, ngươi nhất định phải chết!
- Chư vị sư đệ sư muội, cùng nhau ra tay, mười vị sư huynh sư tỷ giết không được hắn, cũng không tin hơn tám mươi người cũng không làm gì được hắn!
...
Kinh hãi qua đi, những nam nữ trẻ tuổi kia càng là cuồng nộ vô cùng.
Kỳ thật nghiêm khắc mà nói, bọn hắn thực sự không phải là tùy tùng của La Phù Thánh Tử, mà là cùng La Phù Thánh Tử đồng dạng, đều là Côn Luân tiên phủ đệ tử. Được La Phù Thánh Tử triệu hoán, mới đi đến Chân Vũ Thánh Sơn này cường tráng thanh thế cho nghi thức đính hôn, vốn tưởng rằng đó là một nhiệm vụ vô cùng nhẹ nhõm, lại không nghĩ rằng sẽ gặp chuyện như vậy.
Bọn hắn có thể tu luyện tới Dương Hồ cảnh, nhất định không ít bị người đánh bại.
Bị thua bị thương cũng không đáng xấu hổ, đáng xấu hổ chính là, đường đường Thượng tông tu sĩ, rõ ràng bị một hạ tông đệ tử tu vi xa không bằng mình kích thương. Tuy bị thương cũng không phải bọn hắn, nhưng ở Chân Vũ Thánh Sơn, bọn hắn những Côn Luân tiên phủ đệ tử này lại nhất vinh câu vinh, nhất tổn câu tổn.
Hơn tám mươi người vây công một người, lan truyền đi ra ngoài hoàn toàn chính xác có tổn hại mặt mũi, nhưng bây giờ thực sự bất chấp nhiều như vậy.
Cho nên, khi có người hô lên bốn chữ "cùng nhau ra tay" này, đúng là đều hưởng ứng, hơn mười người đồng thời từ chung quanh hướng Mộ Hàn bắn mạnh tới, từng đạo khí tức khổng lồ phô thiên cái địa tràn ngập ra, ở trong quảng trường này kịch liệt chập trùng, như muốn đem Mộ Hàn nghiền áp thành huyết nhục.
- Lui ra!
Nhưng vào lúc này, hai âm phù trong trẻo đột nhiên ở trong thiên địa nổ vang.
Những đệ tử Côn Luân tiên phủ kia ngẩn người, hơn tám mươi đạo thân ảnh dừng lại, tiếp theo một đôi con mắt nhìn về phía La Phù Thánh Tử kêu lên hai chữ kia.
- Vâng!
Sau một khắc, hơn mười người ngay ngắn rút lui mấy chục thước, nhưng trong ánh mắt chẳng những không có không cam lòng, ngược lại lộ ra vẻ mừng như điên khó có thể che dấu.
Ánh mắt của mọi người chung quanh cũng đều rơi vào trên người La Phù Thánh Tử, chỉ thấy khóe môi hắn mỉm cười, tựa hồ sự tình Mộ Hàn liên tiếp trọng thương hơn mười tên đệ tử Côn Luân tiên phủ cũng không để cho hắn tức giận, nhưng có chút người cẩn thận đã phát hiện, áo bào trên người La Phù Thánh Tử không ngờ có chút chấn động .
Ánh mắt hồ nghi của ba người Dịch chân nhân, Tiêu Tố Ảnh cùng Ngư Thanh Liên đảo qua những đệ tử Côn Luân tiên phủ kia, lập tức như nghĩ đến cái gì, sắc mặt không khỏi đại biến.
La Phù Thánh Tử nhìn xem Mộ Hàn, chắp tay ra sau, hai ngón trỏ giúp nhau đánh lại, mà vui vẻ trên mặt thì là chậm rãi thu liễm, hơi có chút cảm khái thở dài:
- La Thành, ta phi thường thưởng thức sự can đảm của ngươi, đáng tiếc chính là, ngươi cái sự can đảm này dùng lộn chỗ... bao năm nay, người dám can đảm mạo phạm Côn Luân tiên phủ, chưa từng có thể lưu lại tánh mạng, mà hạ tông tu sĩ dám can đảm mạo phạm chủ tông, càng phải như vậy. Ngươi cũng đã biết ý tứ trong lời nói của ta?
- La Thành...
Thanh âm êm ái ở bên tai vang lên, lúc La Phù Thánh Tử nói chuyện, Tiêu Tố Ảnh đã lặng yên đi vào quảng trường, đi tới bên cạnh Mộ Hàn, trong đôi mắt đẹp dịu dàng tràn đầy thần sắc lo lắng.
- Đừng lo lắng.
Mộ Hàn bắt lấy bàn tay trắng nõn của Tiêu Tố Ảnh nhẹ nhàng nắm chặt, mỉm cười, cho nàng ánh mắt yên tâm.
Nhìn thấy cử động này của Mộ Hàn cùng Tiêu Tố Ảnh, đồng tử của La Phù Thánh Tử hơi co lại, trong mắt hình như có lệ mang hiện lên, mà lúc này ánh mắt Mộ Hàn cũng đã một lần nữa chuyển hướng hắn, trong miệng xùy cười ra tiếng, chậm rãi nói:
- La Phù Thánh Tử, ngươi đơn giản là nói cho ta biết, hôm nay ta đã là hữu tử vô sinh!
- La Thành, ngươi rất thông minh.
La Phù Thánh Tử cười lạnh nói:
- Người thông minh thì không nên lãng phí thời gian cùng tinh lực của mọi người, cho nên... Ngươi tự sát a!
Ngươi tự sát a...
Bốn chữ nhẹ nhàng, từ trong miệng La Phù Thánh Tử nói ra thì không có bất cứ độ mạnh yếu gì, phảng phất hắn chỉ là tuyên bố một mệnh lệnh cực kỳ tầm thường, nhưng mà, mấy chữ này rơi vào trong tai những Xích Thành Thiên Vực cường giả chung quanh kia, lại như Kinh Lôi, làm cho bọn hắn tâm thần đều chịu rung động lắc lư.
La Phù Thánh Tử thân là Côn Luân tiên phủ một trong Tam đại người thừa kế tương lai, ở Côn Luân tiên phủ nắm quyền, đối với Trung Thiên Vực hạ tông tu sĩ quyền sanh sát trong tay, cũng chỉ có hắn nhân vật bậc này mới có thể nói ra lời như vậy, cũng chỉ có hắn mới có tư cách như vậy.
Chỉ một thoáng, phiến quảng trường này lần nữa lâm vào tĩnh mịch.
Ngoài kinh hãi, thần sắc mọi người khác nhau rất lớn, vẻ mặt Thiên Toàn phong chủ Tần Tụng nhìn có chút hả hê, mà Dịch chân nhân, Ngư Thanh Liên thì hai đầu lông mày tức giận doanh đãng, nhưng lại bực mình chẳng dám nói ra, dù sao thực lực, thân phận địa vị chênh lệch quá lớn, mà câu nói kia của La Phù Thánh Tử ẩn ẩn còn có tầng ý tứ, nếu Mộ Hàn không đủ "thông minh", Diêu Quang phong cùng Khai Dương phong kia có khả năng cũng sẽ phải chịu liên quan đến, nếu chỉ có hai người bọn họ, bọn hắn hai cái làm sư phó này cùng Mộ Hàn, Tiêu Tố Ảnh điên cuồng một hồi cũng không sao, nhưng hiện tại bọn hắn lại không thể không bận tâm đến các Nội Sơn đệ tử của mình.
Phần đông Dương Hồ cảnh cường giả đến đây xem lễ hoặc là đồng tình, hoặc là thương cảm, hoặc là mỉa mai...
Về phần mười mấy tên đệ tử Côn Luân tiên phủ kia, trên mặt tất cả đều toát ra trào phúng xem thường chi ý, trước kia trong lồng ngực tích góp từng tí một nộ khí cũng theo một câu này của La Phù Thánh Tử mà hễ quét là sạch, La Thành kia hung hăng càn quấy lâu như vậy, còn có cái gì so với bị bức tự sát loại kiểu chết này càng thêm biệt khuất uất ức?
La Phù Thánh Tử một câu đã ra, La Thành thật sự là chạy trời không khỏi nắng rồi!
Nhưng mà, đáp lại mọi người lại là một hồi cười to điên cuồng, Mộ Hàn chỉ vào La Phù Thánh Tử, đùa cợt nói:
- Bảo ta tự sát? La Phù Thánh Tử... Ta nhìn ngươi không phải Thánh Tử, mà là người ngu!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...