Mộ Hàn quan sát chỉ chốc lát liền không có hứng thú, hắn muốn đi vòng để tiến về phía trước.
Tuy nhiên, đúng lúc Mộ Hàn đi tới trước quầy hàng của Kim Mộc Ngư thì "Tử Hư Thần Cung" bên trong mi tâm đột nhiên có hơi rung động một cái. Mộ Hàn có chút kinh ngạc, theo bản năng nhìn về phía quán hàng nhỏ của Kim Mộc Ngư, ở trên mặt vẫn còn nằm ngổn ngang vài món vật phẩm. Có một khối cũng giống như vật trong lòng bàn tay của Hùng Đồ vậy, cũng là Tử Tinh Thạch.
Trong nháy mắt nhìn thấy hòn đá kia, Mộ Hàn liền mơ hồ có loại cảm giác, Tử Hư Thần Cung vừa mới nhảy lên tựa hồ đúng là nhằm vào nó.
Đây là có chuyện gì?
Trong lòng Mộ Hàn sinh ra vài phần nghi ngờ. Hắn tiếp tục đi vượt qua vài bước, rồi lại xoay người quay về vị trí lúc đầu. "Tử Hư Thần Cung" lại một lần nữa có hơi trở nên rung động.
Lần này, Mộ Hàn càng xác nhận suy đoán trong lòng.
- Chẳng lẽ trong khối Tử Tinh Thạch kia có ẩn chứa điều huyền bí gì đó?
Trong lòng Mộ Hàn bỗng "lộp bộp" giật thột một cái, đầu óc tức thì bắt đầu chuyển động.
Mấy giây sau, Mộ Hàn đột nhiên từ chen đi ra từ trong đám người, vẻ mặt như mừng vui bất ngờ mà chắp tay vái chào Hùng Đồ và Kim Mộc Ngư:
- Hùng huynh, Kim huynh, lâu nay vẫn khỏe chứ? Không nghĩ tới các huynh cũng đến đây thành Liệt Sơn này. Có còn nhớ đến tiểu đệ Mộ Hàn sao?
Đang khi nói chuyện, Mộ Hàn lặng lẽ đưa mắt ra hiệu một cái cho hai người.
- A, thì ra là Mộ Hàn huynh đệ.
Kim Mộc Ngư là người phản ứng trước hết, mặt mày hân hoan vui vẻ cười nói.
- Mộ huynh đệ, là ngươi hả.
Hùng Đồ cũng trong chớp mắt đã tỉnh hồn lại. Hắn cười lớn vỗ vỗ bả vai Mộ Hàn, ánh mắt trong lúc không ai để ý đã liếc sang Kim Mộc Ngư, cả hai đều là âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Mộ Hàn cười vang nói:
- Hùng huynh, Kim huynh, thật vất vả mới gặp lại được. Đi, chúng ta cùng đi uống vài chén.
- Nói đúng, nói đúng.
- Xì xào xì xào
Vài giây sau, Mộ Hàn và Hùng Đồ coi như chui trước ra khỏi đám người đang bàn tán, Kim Mộc Ngư cũng nhanh chóng thu hồi những thứ bày biện trên quán nhỏ rồi đi theo sát phía sau.
Sự thay đổi đến bất thình lình khiến cho mọi người đang chuẩn bị xem kịch vui trong lúc nhất thời cũng không thể kịp phản ứng lại. Cho đến lúc bóng dáng ba người biến mất, lúc này mới như tỉnh lại từ trong mộng.
- Hả, vừa rồi kẻ kia không phải là Mộ Hàn sao? Từ lúc nào mà hắn có quen biết với Hùng Đồ, Kim Mộc Ngư ?
Một người đệ tử Mộ gia đột nhiên vỗ tay một cái mà hỏi kỳ quái.
- A? Mộ Hàn kia cũng là người của Mộ gia các ngươi?
- Cái này quả là không đơn giản, khẳng định là hắn nhìn ra hai người Hùng Đồ và Kim Mộc Ngư không tiện xuống thang, lúc này mới chạy đến giải vây cho bọn hắn.
- Đáng tiếc, thời khắc mấu chốt lại bị hắn chạy đến làm hỏng!
- Xì xào xì xào
Mọi người mất cả hứng thú liền vội vàng tản đi.
Đi tới chỗ không có ai, Mộ Hàn, Hùng Đồ và Kim Mộc Ngư đều dừng bước lại . Sau đó thì bầu không khí với những câu nói cười vui vẻ hòa hợp lập tức tiêu tan không còn thấy dấu vết đâu nữa.
- Mộ Hàn huynh đệ, đa tạ ngươi đã hỗ trợ. Nếu không, việc này còn không biết sẽ phải như thế nào mới xong được. Mặc dù trước kia không nhận biết ngươi, thế nhưng bắt đầu từ hôm nay, ngươi liền là bằng hữu của ta .
Hùng Đồ cảm kích nhìn Mộ Hàn, có điều khi ánh mắt rơi xuống trên người Kim Mộc Ngư thì từ trong lỗ mũi lại liên tiếp hầm hừ một tràng
- Kim Mộc Ngư, đừng tưởng rằng Mộ Hàn huynh đệ giải vây giúp chúng ta thì việc này liền bỏ qua như vậy. Ngươi bán cho ta một khối hàng giả, dù sao cũng phải cho ta một câu giải thích mới được.
- Ta cần gì phải đi giải thích cho ngươi?
Kim Mộc Ngư cười lạnh nói
- Tử Tinh Thạch của ta trước khi bán cho ngươi, bên trong còn có áng chừng tam thành 'Tử Tinh nguyên khí', một mình ngươi cũng đã từng xác nhận. Thế nhưng chỉ trong nháy mắt, ngươi lại cầm đến một khối Tử Tinh Thạch không có chút xíu 'Tử Tinh nguyên khí' nào , nói là hàng giả. Ngươi cho ta là đứa ngốc sao?"
Hùng Đồ giận dữ:
- Kim Mộc Ngư, lấy thân phận của Lão Tử, câu nói đầu tiên có thể ở Vũ Dương Hùng gia điều động mấy chục đến trên trăm vạn kim tệ. Nay lại cố ý thay đổi khối hàng giả để lừa ngươi tám mươi kim tệ?
- Ngươi thì không lừa ta tám mươi kim tệ, vậy chẳng lẽ Kim Mộc Ngư ta chính là kẻ tiểu nhân đi hãm hại lừa gạt ?
Kim Mộc Ngư vặn lại với âm thanh lạnh lùng.
-
Thấy hai người lại bắt đầu tranh chấp , Mộ Hàn không khỏi cười nói:
- Hùng huynh, Kim huynh, với thân phận các huynh thì quả quyết sẽ không làm cái chuyện lừa gạt này. Về phương diện này nhất định là có phát sinh hiểu lầm gì đó.
- Tại thành Liệt Sơn mà phát sinh chuyện như vậy, Mộ gia chúng ta cũng có trách nhiệm nhất định.
- Ta xem như vậy thì làm thế này. Khối Tử Tinh Thạch mà Hùng huynh mua kia không bằng chuyển nhượng cho ta. Ta sẽ giao cho Hùng huynh tám mươi kim tệ. Ở chỗ Kim huynh vẫn còn có một khối Tử Tinh Thạch giống như vậy, ta cũng xuất ra tám mươi kim tệ mua nốt. Ta là Đạo Văn Sư thấp phẩm, không có 'Tử Tinh nguyên khí' của Tử Tinh Thạch. Nay vừa lúc dùng để luyện tập Đạo Văn.
Giằng co như vậy một hồi, Mộ Hàn rốt cục để lộ ra mục đích.
- Mộ Hàn huynh đệ cũng là Đạo Văn Sư?
Hùng Đồ ngẩn người, trong mắt tức thời hiện lên một niềm vui bất ngờ. Hắn cười sảng khoái mà nói
- Nếu như Mộ Hàn huynh đệ muốn khối Tử Tinh Thạch này để luyện tập Đạo Văn, vậy thì cứ trực tiếp cầm đi.
Dứt lời, Hùng Đồ liền đưa khối Tử Tinh Thạch trong tay sang cho hắn.
Hắn không phải không nghĩ tới Mộ Hàn là đang lừa bịp chính mình, thế nhưng ý nghĩ này chỉ là chợt lóe liền đã biến mất. Bởi vì Mộ Hàn hoàn toàn không cần phải lừa gạt gì cả.
- Mộ Hàn huynh đệ, giao kim tệ liền rất khách khí. Khối Tử Tinh Thạch này ngươi cần phải nhận lấy.
Kim Mộc Ngư phản ứng cũng không chậm, lúc này cũng đưa ra khối Tử Tinh Thạch còn lại kia.
- Hảo, Hùng huynh, Kim huynh, ta đây liền không khách khí .
Mộ Hàn cũng không làm bộ làm tịch từ chối, trực tiếp nhận lấy hai khối Tử Tinh Thạch.
Hắn sớm đoán được hai người sẽ không lấy tiền, cũng không chuẩn bị thật sự xuất tiền. Huống hồ, trên người hắn chỉ có một trăm nguyên kim, nếu như muốn mua thì cũng chỉ đủ mua miếng Tử Tinh Thạch trong tay Kim Mộc Ngư kia .
Thấy Mộ Hàn sảng khoái như vậy, Hùng Đồ và Kim Mộc Ngư trái lại càng thêm vui mừng.
- Hùng huynh, Kim huynh, ta còn có việc, xin đi về trước .
Mộ Hàn thỏa mãn toại nguyện, giờ thì hắn bức thiết muốn nhìn xem trong khối Tử Tinh Thạch kia có che giấu bí mật gì. Vì thế hắn cũng không lại trì hoãn, nhanh chóng liền cười dài cáo từ mà đi
- Ta đây ở tại thành tây, tùy tiện tìm người mà hỏi là có thể biết chỗ ở của ta. Khi nào rảnh không ngại thì lại đây cùng nhau thảo luận bàn bạc xem xét đạo tu luyện.
Đưa mắt nhìn bóng dáng Mộ Hàn rời đi, Hùng Đồ và Kim Mộc Ngư đều là tươi cười vui vẻ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...