- Không sai biệt lắm .
Bên trong Huyền Thanh Linh Mộc, trên mặt Mộ Hàn đột nhiên hiện lên một nụ cười quỷ dị. Ý niệm vừa động, bốn loại lực lượng trình độ cao nhất Tiên Quang Duệ Kim, Mặc Tâm Thần Thủy, Diệu Long Chân Hỏa cùng với Vô Gian Hậu Thổ này đột nhiên suy giảm đến mức tận cùng. Mà thay vào đó, Huyền Thanh Linh Mộc trong nháy mắt bành trướng ra mấy lần.
Cùng nhau tăng vọt với Huyền Thanh Linh Mộc, còn có kình lực hút kia khởi nguồn từ Tâm Cung .
- Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm!!
Nhận thấy được biến cố xảy ra bất thình lình, Lâm Ngọc Bạch quá sợ hãi. Nhưng thậm chí hắn không còn kịp làm ra bất cứ phản ứng gì, thì vô số đám rễ quấn quanh Huyền Thanh Linh Mộc liền đứt rời toàn bộ. Kình lực hút khủng bố lấy thế dời núi lấp biển kích động mà đến, lại một phen liền xé nát lực hút do Ngọc Hồ Tâm Mộc tích tụ sản sinh ra. Tức thì, Huyền Thanh Linh Mộc kia gào thét lại nhằm hướng Ngọc Hồ Tâm Mộc mà bao trùm tới, thế như chẻ tre.
Lâm Ngọc Bạch hoàn toàn không nghĩ tới lực lượng Mộc thuộc tính trình độ cao nhất của Mộ Hàn còn có thể tăng lên, nên bất ngờ không kịp đề phòng. Ngọc Hồ Tâm Mộc trong nháy mắt liền bị nuốt chửng hơn phân nửa.
Bỗng dưng, Lâm Ngọc Bạch kiên quyết cắn răng một cái, một đạo hư ảnh xanh ngắt bốc dựng lên từ khúc cuối của Ngọc Hồ Tâm Mộc , rồi nhanh như tia chớp mà nhập vào trong cơ thể. Mà ngay trong khoảnh khắc hư ảnh kia chia lìa tách ra, cỗ kình lực hút kia tựa như sóng triều ập tới mãnh liệt, nó hoàn toàn nuốt chửng Ngọc Hồ Tâm Mộc của Lâm Ngọc Bạch .
Huyền Thanh Linh Mộc kia run rẩy mãnh liệt một hồi rồi liền bọc cả khúc Ngọc Hồ Tâm Mộc mà tiến vào Tử Hư Thần Cung.
- Đáng tiếc ! Đáng tiếc!
Trong lòng Mộ Hàn cảm thấy tiếc rẻ, hắn mặc dù đã nuốt chửng được Ngọc Hồ Tâm Mộc của đối phương, thế nhưng Mộc Linh pháp thể lại đào thoát chạy ra ngoài. Hắn không nghĩ tới Lâm Ngọc Bạch tuỳ thời lại nhanh như vậy. Lúc vừa rồi Lâm Ngọc Bạch chỉ cần hơi có chần chờ là Mộ Hàn có thể đủ thừa cơ cũng hấp thu nốt cả Mộc Linh pháp thể của hắn.
Hiện tại Mộc Linh pháp thể đã bị Lâm Ngọc Bạch dung hợp hòa tan vào trong cơ thể, đã không có khả năng lại giành được vào tay, trừ phi là giết chết Lâm Ngọc Bạch.
Không nói đến Mộ Hàn hiện tại cũng không có thực lực giết chết được hắn, mà cho dù có thì hắn cũng sẽ không thể động thủ ở trên Đạo Tâm Đàn này. Công khai đi ngược quy củ của Chân Vũ Thánh Sơn, có hơi mất nhiều hơn được .
Xem ra muốn ngưng tụ luyện ra Chân Linh pháp thân Mộc thuộc tính, chỉ có thể đợi một cơ hội khác.
- La Thành. . .
Lâm Ngọc Bạch ở phía đối diện đã là hai mắt phun ra lửa, hai gò má méo xệch xẹo hung ác, còn trong lòng đau vô cùng. Biến cố vừa rồi hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của hắn. Hắn chẳng thể nghĩ tới lực lượng Mộc thuộc tính trình độ cao nhất của Mộ Hàn lại có thể bành trướng đến tình trạng như thế, cơ hồ sinh ra loại ưu thế chèn ép đối với Ngọc Hồ Tâm Mộc của hắn.
Vào thời khắc kia, hắn nếu là có một chút tâm tư tiếc rẻ Ngọc Hồ Tâm Mộc, chỉ sợ cũng phải cúng nốt cả Mộc Linh pháp thể đi theo. Hiện tại hắn đã hoàn toàn hiểu được, Mộ Hàn sở dĩ che giấu lực lượng Mộc thuộc tính trình độ cao nhất là muốn tương tự một lưới bắt hết Ngọc Hồ Tâm Mộc và Mộc Linh pháp thể của mình.
Buồn cười chính mình còn muốn nuốt chửng lực lượng Mộc thuộc tính trình độ cao nhất của hắn, để rồi ngược lại khiến cho Ngọc Hồ Tâm Mộc của chính mình bị hắn nuốt chửng !
Chỉ một thoáng, trong lồng ngực Lâm Ngọc Bạch vừa giận lại hối. Hai con mắt hung ác nhìn chăm chú Mộ Hàn, giống như hận không thể xé hắn thành mảnh nhỏ, trong miệng càng là nghiến răng nghiến lợi bắt đầu gầm gào:
- La Thành, ta muốn giết. . .
- Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm!!
Tuy nhiên, những lời của Lâm Ngọc Bạch còn chưa nói xong, một tiếng nổ như sấm sét Lôi Đình liền đột nhiên bùng lên ở bên trong Thụ Ảnh Tù Lung. Lập tức liền thấy một tia chớp đen sì xù xì to lớn phảng phất bỗng đột ngột hiện ra, nó nện ầm ầm nhằm về phía hắn mà bổ xuống. Trong tia chớp này ẩn chứa một lực lượng phô thiên cái địa thịnh nộ điên cuồng đang tràn ngập lan ra, lại làm cho Lâm Ngọc Bạch cảm thấy một trận tim đập nhanh mà không có nguyên nhân gì cả. Đúng là không dám tranh giành gì cùng với nó nên bóng dáng lập tức bật lui mạnh.
Tia chớp kia như hình với bóng. Nơi nào nó đi qua, Thụ Ảnh Tù Lung ở chung quanh sụp đổ trong nháy mắt, khoảng cách tới Lâm Ngọc Bạch đang co rút thu nhỏ lại với tốc độ mắt thường khó có thể nắm bắt.
- Vút!
Lâm Ngọc Bạch sắc mặt càng là khó coi, tay phải khẽ vung lên, một dòng chân nguyên hùng hồn như mây trôi nước chảy quét ra từ trong lòng bàn tay. Chúng ngưng tụ thành một đạo chướng ngại vật thật dầy dựng thẳng trước người, chuẩn bị chặn lại kia chùm tia chớp đang điên cuồng gào thét tới kia. Mà thân hình hắn cũng không hề trì hoãn chút nào, vẫn cứ hối hả lui về phía sau.
- Phanh! Phanh! Phanh! Phanh! Phanh! Phanh!!
Lập tức ngay sau đó, tia chớp xuyên qua không gian mà ập đến, đạo chướng ngại vật thật dầy kia cũng là trong nháy mắt bị nổ tung. Kình khí bão táp bắn ra bốn phía làm cho phiến hư không kia bị xé ra thành mảnh nhỏ. Nhưng sau đó, từng đạo chướng ngại vật mới hình thành từ chân nguyên cũng liên tiếp thoáng hiện, giống như để tầng tầng lớp lớp những cái khiên chắn ngang trước người Lâm Ngọc Bạch.
- Phanh! Phanh! Phanh! Phanh! Phanh! Phanh!!
- Phanh! Phanh! Phanh! Phanh! Phanh! Phanh!!
. . .
Những tiếng nổ đì đùng vang lên liên tiếp.
Thụ Ảnh Tù Lung kia lặng lẽ tiêu tan, còn gốc đại thụ kia cũng lại hóa thành Thiện Âm Pháp Trượng bị Lâm Ngọc Bạch nắm trong lòng bàn tay. Chỉ trong thời gian không quá một lần chớp mắt, Lâm Ngọc Bạch liền bị khiến cho rút lui mấy ngàn thước, mà số lớp chướng ngại vật chân nguyên bị xuyên thấu nổ vỡ tung cũng đã đạt tới mười hai đạo.
Nhưng dù vậy, đạo tia chớp đen sì kia vẫn không hề tiêu tan, vẫn cứ giữ thế như chớp giật, làm kích động những tiếng gào the thé chói tai trong thiên địa.
- Vèo!
Lâm Ngọc Bạch lại lui tiếp, đồng thời kiên quyết cắn răng một cái, Thiện Âm Pháp Trượng trong tay bùng nổ xuất muôn vàn đạo xanh ngắt lóng lánh nhằm hướng đạo sấm chớp kia mà gào thét bay tới. Mặc dù vừa rồi Ngọc Hồ Tâm Mộc bị Mộ Hàn nuốt chửng, nhưng bên trong Tâm Cung của hắn vẫn còn giữ được không ít Mộc pháp lực, cũng đủ cho hắn khống chế điều khiển Đạo Khí.
Mà đó là Lâm Ngọc Bạch lần đầu Ngự Khí tấn công đối thủ sau khi đột phá đến Linh Trì Thất Trọng Thiên.
Thiện Âm Pháp Trượng kia xuyên qua hư không, một cỗ cảm giác bị đè nén khủng bố đang điên cuồng mà tràn ngập lan ra. Linh khí thiên địa chung quanh tựa hồ không chịu nổi được loại sức ép này, nhanh chóng giãn ra theo Đạo Khí lao tới. Đồng thời ngưng tụ thành cơn bão táp làm cho người ta sợ hãi ở chung quanh Thiện Âm Pháp Trượng. Trong lúc nhất thời, thiên địa chấn động, phong vân gió mây biến sắc.
- Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm!!
Trong lúc chớp lửa đá chạy cát bay, khối tròn trên đỉnh đầu của Thiện Âm Pháp Trượng liền va chạm cùng đạo tia chớp đen sì kia. Trong những tiếng nổ đì đùng làm kinh thiên động địa, kình khí như sóng triều liên tục không ngừng mà chập chùng dập dờn bồng bềnh lan ra. Đạo tia chớp đen sì kia rốt cục dừng lại rồi biến mất rất nhanh. Mà ở cách đó mấy chục thước, Lâm Ngọc Bạch cũng đã là hai mắt trợn trừng, sắc mặt hung ác. Thân hình đang trôi nổi trong hư không vẫn hơi rung động, tựa hồ đã là cực kỳ mệt mỏi.
Cũng may không được một hồi, đạo sấm chớp thiểm điện kia đã hoàn toàn biến mất.
Lâm Ngọc Bạch như trút được gánh nặng mà thở phào nhẹ nhõm, thân hình đột nhiên hạ xuống trên mặt đất, mà Thiện Âm Pháp Trượng kia cũng tan hết hào quang. Nó kêu "bịch" một tiếng mà rơi thẳng xuống đất.
Lúc này, pháp lực trong cơ thể Lâm Ngọc Bạch đã hoàn toàn kiệt sức. Nếu mà vẫn không thể hóa giải thế công của đạo sấm chớp thiểm điện kia thì e rằng hắn chỉ còn có nước chịu thua . Lâm Ngọc Bạch không nghĩ tới Mộ Hàn có thể phát động thế công dũng mãnh như thế Có điều, thế công càng mạnh thì cũng cần hao phí chân nguyên càng nhiều.
Hắn có khả năng kết luận, sau khi Mộ Hàn thi triển ra thủ đoạn như vậy, giờ phút này chân nguyên tất nhiên không sai biệt lắm đã tiêu hao nhiều, mà trong cơ thể hắn vẫn còn lưu lại không sai biệt lắm chỉ một thành chân nguyên. Lúc này hắn hoàn toàn có khả năng dễ dàng đánh tan đối thủ , nói không chừng vẫn còn có cơ hội bức bách hắn phải phun ra Ngọc Hồ Tâm Mộc của mình.
Nghĩ tới đây, Lâm Ngọc Bạch trong lòng âm thầm may mắn. Nhưng mà kế tiếp lại có một âm thanh lọt vào trong tai làm cho hắn giật mình đứng ngây ra tại chỗ:
- Lâm sư huynh, đa tạ !
- Đa tạ? Có ý tứ gì đây?
Lâm Ngọc Bạch đột nhiên chăm chú nhìn kĩ, đầu tiên thấy đúng là một bức vách tường. Lại vừa ngước mắt, bóng dáng cao cao tại thượng của Mộ Hàn kia vừa mới rơi vào trong mắt , thì đồng thời tiến vào tầm mắt còn có hai vị trưởng lão Cổ Quan và Phổ Tinh mà trong ánh mắt tràn đầy đồng tình và tiếc rẻ, cùng với vẻ mặt kinh ngạc của rất nhiều đệ tử Nội Sơn.
Giờ khắc này, Lâm Ngọc Bạch đột nhiên ý thức được, chính mình đã hoàn toàn đứng dưới Đạo Tâm Đàn !
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...