- La Thành sư đệ, đây là 'Tử La Hồi Xuân Mộc' của Yến Thu Mi sư tỷ, ngươi cầm lấy đi.
Niếp Hàn Trung khẽ cười nói, lại đưa lệnh bài của Mộ Hàn tới.
- Hảo, Niếp sư huynh, ta đây liền cáo từ .
Mộ Hàn gật đầu cười một tiếng, sau khi thu hộp gỗ vào Tâm Cung liền tiếp nhận lệnh bài rồi xoay người bước đi.
Về phần Lục Thông muốn thêm vào để bồi thường Công Huân, Mộ Hàn cũng không tính toán đón nhận. Hắn sở dĩ còn phải bị khấu trừ Công Huân ngược lại như vậy, tất cả đều là bởi vì là nguyên nhân đã để thời gian quá hạn.
Sai lầm của chính mình, có thể nào bắt người khác gánh chịu.
- Cái gì đây?
Tuy nhiên, Mộ Hàn vừa mới đi ra được mấy thước, thì bước chân liền dừng lại đột ngột. Hắn nghi ngờ ngước mắt nhìn ra hướng ngoài điện. Trong chớp mắt, liền có một bóng trắng lọt vào trong tầm mắt của Mộ Hàn, cái đó không ngờ là một trang giấy cuốn lại thành hình dáng cái ống tròn. Nó đang trôi nổi trong hư không, lặng yên không một tiếng động nhẹ nhàng đi vào từ ngoài điện.
Trang giấy kia không nhanh không chậm xẹt qua hư không, không ngừng hướng về phía trước.
Mộ Hàn mơ hồ có loại dự cảm về mục đích cuối cùng của tờ giấy kia, tựa hồ đúng là dành cho chính mình. Hơn nữa, hắn cũng phát hiện trên trang kia có vết tích chữ viết, trong đó có hai chữ khiêu chiến lờ mờ, mơ hồ có thể thấy được. Điều này làm cho Mộ Hàn có hơi nhíu mày, chẳng lẽ lại là một lá thư khiêu chiến?
- Hả, đó là cái gì?
- Khiêu chiến? Không phải là thư khiêu chiến chứ? Là ai đưa vào?
- Chẳng lẽ là cho sư đệ La Thành?
. . .
Mọi người trong điện cơ hồ đồng thời phát hiện sự tồn tại của tờ giấy cuộn thành ống tròn kia. Tiếng nói thầm kinh ngạc thỉnh thoảng vang lên.
Dự cảm của Mộ Hàn nhanh chóng liền biến thành thực tế, tờ giấy cuộn tròn kia giống như mang theo đôi mắt. Nó nhẹ nhàng bay vượt qua đỉnh đầu của mọi người, rồi rơi chuẩn xác ở trước người Mộ Hàn.
- Ta cũng muốn nhìn là ai đang làm trò quỷ!
Trong lòng Mộ Hàn thầm hừ lạnh, tức thì hắn thò tay ra, túm tờgiấy kia bắt lại đây. Hắn mở ra vừa nhìn, quả nhiên là một lá thư khiêu chiến đưa cho mình.
- Đệ tử Ngọc Hành Phong, Mặc Vũ Khanh?
Khi nhìn rõ ràng người kí tên phía sau thì Mộ Hàn lại không nhịn được mà ngây ra sửng sốt. Hắn lúc trước cho rằng những ai khiêu chiến mình phải là đệ tử Thiên Tuyền Phong hoặc là Thiên Quyền Phong, lại không nghĩ rằng người khiêu chiến lại là đến từ Ngọc Hành Phong. Nói không chừng gia hỏa có tên là Mặc Vũ Khanh này cũng đã bị Lâm Ngọc Bạch xui khiến?
Đang lúc trong lòng Mộ Hàn phỏng đoán, một giọng nữ lanh lảnh mà lạnh như băng đột nhiên quanh quẩn lan ra ở trong điện:
- La Thành, ta chờ ngươi tại 'Võ Phong Thai' !
- Ai chờ ai còn nói không chừng!
Nhận thấy được một đạo khí tức cực lớn bên ngoài điện đột nhiên đi xa, Mộ Hàn cười lạnh một tiếng. Bóng dáng hắn bỗng dưng biến mất ở trong điện, trong khoảnh khắc hắn liền đã ở trên trời cao cách đó vài ngàn thước.
Ở cuối tầm mắt Mộ Hàn, mơ hồ có thể thấy được những điểm đen nho nhỏ.
- Linh Trì Nhất Trọng Thiên?
Mộ Hàn liên tục thi triển Phù Ảnh Thiên Biến, tốc độ nhanh như sao băng.
Sau khi tu vi đạt tới cảnh giới Linh Trì, loại công pháp võ đạo đã vận dụng được càng phát ra cảnh giới cực kỳ cao siêu. Điều đó làm cho cự li giữa Mộ Hàn và Mặc Vũ Khanh nhanh chóng ngắn lại.
Điện Võ Huân và Võ Phong Thai chỉ cách nhau có năm sáu chục dặm. Cự li ngắn như vậy, chỉ thoáng cái đã lướt qua.
Trong thời gian chớp mắt, là có thể thấy bóng dáng Võ Phong Thai.
- Vèo! Vèo!
Hai bóng người một trước một sau. Dường như lướt gió đạp mây.
Đến khi cách chiếc Phương Thai ( đài hình vuông) kia chỉ có không sai biệt lắm khoảng trăm mét thì tốc độ của Mộ Hàn đột nhiên tăng mạnh. Hắn lại từ phía dưới Mặc Vũ Khanh lao như tên bắn, bay xuống trước trên Võ Phong Thai trống rỗng.
Mặc Vũ Khanh theo sát tới. Hoàn toàn chậm nửa nhịp.
- Xem ra có lẽ ta đến trước một bước.
Mộ Hàn cười dài mà quay người lại. Đến lúc này hắn mới nhìn rõ mặt mũi Mặc Vũ Khanh. Hắn cũng không nhịn được mà ngẩn người, một gương mặt nữ nhân khác đột nhiên hiện ra ở trong đầu .
- Mặc Đan Thanh. . .
Mộ Hàn đột nhiên phát hiện, nữ nhân có tên Mặc Vũ Khanh ở trước mắt này lại có được sáu bảy phần tương tự cùng Mặc Đan Thanh, hơn nữa hai người đều mang họ Mặc, cũng không biết bọn họ có liên quan gì với nhau hay không?
Nhưng mà sau một khắc, vẻ mặt Mộ Hàn đã khôi phục bình thường.
Cho dù Mặc Vũ Khanh thực sự có liên hệ với Mặc Đan Thanh, thì Mộ Hàn cũng không có khả năng thiết lập quan hệ với nàng, càng không thể ở trước mặt nàng mà nhắc tới ba chữ Mặc Đan Thanh. Bởi vì Mộ Hàn biến thành La Thành nên đang đội lốt là tu sĩ đến từ Pháp La Thiên Vực, mức quen biết với Mặc Đan Thanh có thể tính cơ hồ là số không.
- Hừ!
Mặc Vũ Khanh hừ nhẹ trong mũi, trên mặt mơ hồ hiện ra vẻ tức giận vẻ. Nàng nói với âm thanh lạnh lùng
- La Thành, chờ đến khi thắng xong ngươi ở trên 'Võ Phong Thai' này rồi ta sẽ đắc ý cũng không muộn.
- Yên tâm, ta sẽ không để ngươi ở lại quá lâu trên 'Võ Phong Thai' này.
- Lớn lối không biết xấu hổ!
. . .
Mộ Hàn và Mặc Vũ Khanh đứng đối diện nhau, lời nói cũng là đối chọi gay gắt.
Dưới Võ Phong Thai, mỗi ngày đều tụ tập không ít đệ tử Nội Sơn. Nhìn thấy hai bóng người này gần như là bỗng đột ngột thoáng hiện, tất cả mọi người giật mình sửng sốt chỉ chốc lát, rồi tức thì những tiếng hô nhỏ liền vang lên liên tiếp.
- La Thành? Mặc Vũ Khanh?
- Mặc sư tỷ là người nổi danh cuồng nhân chiến đấu ở Chân Vũ Thánh Sơn chúng ta. Tỉ ấy thường xuyên khiêu chiến tu sĩ có cảnh giới cao hơn chính mình. Ở dưới Linh Trì Ngũ Trọng Thiên, liền không có một người nào không sợ! Không nghĩ tới hiện tại tỉ ấy lại chuẩn bị luận bàn với La Thành . La Thành mới có thực lực Linh Trì Nhất Trọng Thiên, đem so với tỉ ấy vẫn còn yếu hơn Nhất Trọng.
- Không sai, Mặc sư tỷ cũng cảm thấy hứng thú đối với người có tu vi thấp mình , thật sự là kỳ quái! Cũng không biết là ai hạ thư khiêu chiến ai?
. . .
Sau khi lần lượt nhận ra thân phận của Mộ Hàn và Mặc Vũ Khanh, trên mặt mọi người chung quanh cơ hồ đều lộ ra vẻ kinh ngạc.
Tại bọn họ xem ra, Mộ Hàn và Mặc Vũ Khanh đồng thời xuất hiện ở trên Võ Phong Thai này là phi thường không hợp tình lý. Mộ Hàn mặc dù đã từng chiến thắng Yến Tuấn cấp Linh Trì Nhị Trọng Thiên, đồng thời làm cho Bạch Bằng và Nhiễm Thiên Tín có cùng tu vi đó chịu thua. Nhưng nếu muốn làm đối tượng luận bàn cho Mặc Vũ Khanh thì có lẽ vẫn không đủ tư cách.
Có thể làm đối thủ của Mặc Vũ Khanh, ít nhất cũng phải là tu sĩ Linh Trì Ngũ Trọng Thiên mới đúng.
- Vèo! Vèo. . .
Lúc này, tiếng xé gió liên tiếp vang lên, từng đạo bóng dáng từ xa xa lao đến như điện xạ rồi rơi ở dưới san chung quanh Võ Phong Thai. Đó đều là một số đệ tử Nội Sơn từ điện Võ Huân chạy tới để xem cuộc chiến .
- Cuồng nhân khiêu chiến?
Nhận ra được ngoại hiệu này của Mặc Vũ Khanh từ trong tiếng đàm luận bốn phía, Mộ Hàn không khỏi cười nói
- Không nghĩ tới tiếng tăm sư tỷ tại Chân Vũ Thánh Sơn lại còn rất lớn.
Mặc Vũ Khanh chỉ là có hơi ngước ánh mắt, nhưng lại không hề lên tiếng nữa.
Tức thì, có tiếng cười to vang lên. Một bóng người bắn nhanh ra từ trong Lâu Các ở ngay bên cạnh Phương Thai. Hắn nhanh như tia chớp mà đi tới giữa Mộ Hàn Mặc Vũ Khanh. Không ngờ là đệ tử Thiên Xu Phong Phan Diễn lần trước đã giám sát Mộ Hàn và Yến Tuấn luận bàn .
- Ra mắt Phan sư huynh.
Mộ Hàn và Mặc Vũ Khanh cơ hồ đồng thời thi lễ.
- La sư đệ, chúng ta thật đúng là hữu duyên, nhanh như vậy liền lần thứ hai thấy ngươi trên Võ Phong Thai . Nhưng mà, Mặc sư muội, chúng ta tựa hồ càng có duyên hơn. Lần này hình như đã là lần thứ sáu mươi gặp gỡ với ngươi ở trên Võ Phong Thai.
Phan Diễn cười ha hả mà tiếp nhận lệnh bài của Mộ Hàn và Mặc Vũ Khanh.
- Sáu mươi lần?
Mộ Hàn có chút ngoài ý muốn mà liếc xéo nhìn Mặc Vũ Khanh. Số giám sát luận bàn đệ tử Nội Sơn tổng cộng có bảy người. Coi như không phải từng Giám Sát đều đã theo dõi đến sáu mươi lần Mặc Vũ Khanh luận bàn cùng người khác, nhưng mà tổng số lần tính lại phỏng đoán có ba bốn trăm. Điều này liền ý nghĩa tại Bắc Đẩu Thất Phong, có ba bốn trăm người từng tiếp nhận thư khiêu chiến của nàng.
Mặc Vũ Khanh thích tìm người luận bàn như vậy, khó trách nàng bị gọi là cuồng nhân khiêu chiến !
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...